Khác Thủ Tiên Quy

Chương 72: Huyết thù 2

Diệp Vu Thời vô cảm nhảy ra sau, nhẹ nhàng tránh một kích. Âm Văn Lục một kích không thành còn muốn xuất thủ.

“Ra đây.” Diệp Vu Thời đột nhiên nói.

Âm Văn Lục giật mình, nơi này còn có người khác hay sao?

Quả nhiên linh quang lóe lên, trên mái ngói xuất hiện hơn mười người, chính là đám người La Tất.

“Diệp sư huynh…” La Tất nhìn Thôi Cát lại nhìn An Thường Lạc, cuối cùng gồng mình đứng ra. Hai tên không biết nghĩa khí đó, còn cả một đống không biết nghĩa khí sau lưng nữa chứ! “Chúng đệ không phải là… lo lắng cho huynh sao. Ha ha, kết quả chứng minh Diệp sư huynh của chúng ta quả nhiên không hổ là Diệp sư huynh.”

Nói rồi La Tất đổi sang nụ cười chân chó, thật ra trong lòng thì thấp thỏm bất an không thôi, hắn vốn cho rằng Diệp sư huynh chỉ đi khiêu chiến Âm gia, cho nên mới tự chủ trương liên hệ với Âm Thuyên Toàn. Ai mà ngờ Âm gia này vốn có thù với Diệp sư huynh! Nụ cười của La Tất càng thêm chân chó, mắt thì đầy lệ khí nhìn đám người Âm Văn Lục, chỉ đợi Diệp Vu Thời hạ lệnh một tiếng.

Diệp Vu Thời nhìn Âm Văn Lục như lâm đại địch, đột nhiên cảm thấy chẳng còn thú vị gì. Tươi cười cợt đùa nói: “Âm trưởng lão, ngươi phản bội Côn Luân rồi.”

Rõ ràng là câu nghi vấn, nhưng Diệp Vu Thời lại dùng ngữ khí trần thuật.

“Sao ngươi biết!” Âm Văn Lục kinh sợ, sau khi nói ra mới giật mình tỉnh ngộ. Diệp Vu Thời khẽ nhíu mày, lộ ra vẻ mặt quả nhiên là thế, ánh mắt thì lạnh đi mấy phần.

Diệp Vu Thời nhìn đám người La Tất nói: “Nếu các ngươi đã đến rồi.”

Diệp Vu Thời khẽ cười, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ vạch về hướng chính môn Âm gia, sau đó hỏi: “Dám không?”

Thái độ này cứ như bên bị bao vây không phải hắn mà là Âm gia.

La Tất nhìn một đống tu sĩ trong viện, thè lưỡi liếʍ khóe môi, hung hăng gật đầu, tức khắc ánh mắt mười mấy người nhìn Âm gia tràn đầy nôn nóng, còn có lệ khí. Mười mấy người nhanh chóng tản ra, tạo thành thế hợp vây đám người Âm gia.

Tạm không nói Âm gia và Diệp sư huynh có thù gì, biểu tình của Diệp sư huynh vừa rồi bọn họ đều thấy, đó là đau đớn. Kẻ thù của Diệp sư huynh chính là kẻ thù của họ! Nếu đã là kẻ thù thì chỉ có chết.

Huống chi Âm Văn Lục còn phản bội Côn Luân.

Kẻ phản bội Côn Luân, chỉ có thể chết mà thôi.

“Diệp Vu Thời, ngươi dám! Chỉ dựa vào tu vi hôm nay của ngươi, ngươi phải chết không thể nghi ngờ!” Âm Văn Lục hung tợn nói, sự chột dạ khi bị Diệp Vu Thời vạch trần việc phản bội Côn Luân đã tan hết, chẳng qua chỉ là vài tiểu bối mà thôi. Âm Văn Lục tấn công Diệp Vu Thời, Diệp Vu Thời không tránh không né, tiếp chiêu đó, đồng thời vỗ bùa trong tay ra.

“Hơn mười năm trước, Diệp gia phàm giới. Nhị hoàng tử. Không biết ngươi có còn ấn tượng.” Lời vang lên bên tai khiến Âm Văn Lục trợn to mắt.

Mà lúc này mọi người Âm gia cũng đã phản ứng lại, kết thành một trận tròn. Dù sao là ngũ đại thế gia, con cháu trong nhà cũng không phải toàn hạng vô năng.

La Tất cười, trận tròn này quen thuộc vô cùng, hằng ngày họ luyện tập không phải chính là làm sao xung sát trận này sao? Đây chính là một trong những hạng luyện tập cơ bản. Bây giờ nếu mà không thể công hạ, Diệp sư huynh sẽ chỉnh chết họ.

Đợi khi Hàn Không nhận được tình báo, chạy đến Âm gia thì đã muộn rồi. Âm gia vốn đã là ba ba trong hũ, nào biết sẽ xảy ra biến số. Hàn Không nhíu mày, chuyện Âm gia luôn do gã phụ trách, tất cả đều nằm trong kế hoạch, trừ một đám kiếm tu thần bí mà Mục Ảnh nhắc đến. Có liên quan tới Phương Khác không? Hàn Không nhíu mày, Phương Khác này họ không hiểu rõ lắm, người cài vào Côn Luân cũng chưa từng tiếp xúc với Phương Khác. Nếu có liên quan đến Phương Khác, Hàn Không giãn mày, Diệp Vu Thời cũng không thoát khỏi can hệ.

Phe Diệp phái Côn Luân, rất là nổi danh. Người này đã chiếm một chỗ nhỏ trong Côn Luân. Nếu có phương hướng thì dễ tra rồi.

Hàn Không nhìn cảnh tượng trước mắt.

Trừ một Nhậm Giáp đang đợi ở đây cùng mấy đệ tử, thì không còn ai khác nữa. Âm phủ tĩnh mịch đến mức người khác phát lạnh, cũng tàn phế không còn ra hình, nóc nhà toàn bộ bị lật tung lên, rõ ràng đã trải qua một cuộc đấu pháp giữa các tu sĩ tu vi cao. Dưới đất cũng có không ít kiếm khí tàn lưu, sát ý âm trầm tựa như mở to cái miệng đỏ máu. Trên đường bước vào thấy được vô số bức tượng băng, vẻ mặt những kẻ bị đông cứng không ai không phải là thống khổ dữ tợn. Hai mắt lồi ra, miệng há rộng như đang kêu gào vô thanh.

“Băng Lưu Diệm.” Hàn Không híp mắt: “Quả đúng là Diệp Vu Thời không thể nghi ngờ.”

Đi tiếp vào trong, tượng băng ít đi, vết máu nhiều hơn. Trong viện toàn là tử thi, Hàn Không khựng bước, kẻ bị thanh trường thương màu bạc cắm chết dưới đất không phải chính là Âm Văn Lục sao?

Hàn Không nhìn Nhậm Giáp, tỏ ý bảo gã nói rõ tình huống.

“Ta nhận được tin báo Âm gia có biến chạy đến đây thì đã thế này rồi, ba mật thám chúng ta cài vào Âm gia cũng đều chết. Hôm qua rõ ràng tất cả vẫn bình thường, Âm Văn Lục rõ ràng đã động tâm rồi. Nhưng sáng nay nhận được hai phần tình báo cuối cùng. Một bức là có người đơn độc lao tới chém gϊếŧ Âm gia, người này chính là Diệp Vu Thời của phái Côn Luân. Lúc Diệp Vu Thời và Âm Văn Lục đấu pháp lại xuất hiện thêm mười mấy kiếm tu.” Âm gia, toàn diệt. Bao gồm cả ba mật thám họ cài vào. Nhậm Giáp tỉ mỉ kết lại những gì mình biết, không để sót cái gì. “Cuối cùng họ cưỡi thuyền bay rời đi.”

Hàn Không nhìn Nhậm Giáp, gật đầu, đột nhiên giật mình hỏi: “Ngươi là nói, Âm Văn Lục bị một mình Diệp Vu Thời gϊếŧ chết? Lẽ nào hắn đã kết anh rồi?” Tu tiên giới có một cách nói, chỉ có nguyên anh mới có thể gϊếŧ chết nguyên anh. Đương nhiên cách nói này vào mười mấy năm trước đã bị Thiên Quân kiếm của phái Côn Luân phá vỡ.

Hàn Không cũng bị chính suy nghĩ này dọa sợ, rồi lập tức phủ định. Làm sao có thể! Hàn Không lắc đầu. Ngay cả đại nhân bế quan hai năm, cũng chỉ là mới sờ tới mép nguyên anh mà thôi.

Nhậm Giáp cũng giật mình, rồi suy nghĩ kỹ lại: “Chắc là không thể, nếu Diệp Vu Thời kết anh, chúng ta nhất định nhận được tin tức. Diệp Vu Thời này có nghiên cứu rất sâu về phù chú và trận pháp, hơn nữa ta cho rằng có đôi lúc, tu vi không đại biểu cho toàn bộ thực lực, thực lực của Diệp Vu Thời, đã không phải chỉ là tu sĩ kim đan. Gϊếŧ chết một nguyên anh cũng không phải không thể. Huống chi Âm gia hiện nay sớm đã đại thương nguyên khí, vài người có thực lực sớm đã bị chúng ta âm thầm tiêu trừ. Đám người Âm Văn Phù cũng bị gϊếŧ chết. Chỉ còn lại Âm Văn Lục Âm Thuyên Toàn căn bản chẳng đủ khiến Diệp Vu Thời sợ hãi. Nhưng điều đáng sợ là, chỉ mười mấy người đã tiêu diệt được toàn bộ Âm gia. Ta cho rằng chúng ta càng nên xem trọng tên Diệp Vu Thời này.”

Hàn Không gật đầu, cũng là đạo lý này. Trừ Âm gia rồi, Diệp Vu Thời không có ích lợi gì lớn. Cho dù hắn không xuất thủ, Âm gia sớm muộn cũng không còn một người sống nào. Hàn Không cười lạnh, bọn họ đã cho Âm gia rất nhiều thời gian suy nghĩ. Khổ nỗi Âm gia tự cho rằng tựa vào Côn Luân thì bọn họ sẽ không dám động thủ. Lại không biết Âm gia thế này càng trở thành đại họa trong lòng Thái Hành. Diệp Vu Thời cũng biết đạo lý đó, nhưng hắn lại vẫn xuất thủ. Biết rõ sẽ tiện nghi cho Thái Hành, mà vẫn làm. Đã không có lợi ích gì, vậy tức phải có lý do khác.

Lẽ nào là vì Âm Văn Lục phản bội Côn Luân?

Hàn Không xuất thần, trận chiến này, tên tuổi Diệp Vu Thời nhất định vang khắp Cửu Châu. Nhân vật này mà trở nên thuần thục, về sau nhất định là một đối thủ.

Nhậm Giáp nhìn sắc mặt Hàn Không, lại nhìn người Âm gia đã chết, bất giác lắc đầu, những người Âm gia này trước khi chết trong mắt tràn đầy sợ hãi, Diệp Vu Thời thật sự lợi hại như thế sao?

“Ngươi đánh giá Diệp Vu Thời quá cao.” Hàn Không nhìn tiểu sư đệ của mình.

Nhậm Giáp thẳng thắn nói: “Ta từng phân tích, trong Côn Luân, Diệp Vu Thời là người có số lượng kẻ đi theo nhiều nhất trong đời chữ Nguyên, so với hắn, Phương Hiền Thanh còn kém rất nhiều. Ta cho rằng nếu thật sự đấu với Côn Luân, Diệp Vu Thời nhất định là trở ngại rất lớn.”

Đang nói thế, một đệ tử vội vã chạy tới nói: “Hàn sư huynh, có người thả tin tức ở Âm sơn rằng Âm gia đã diệt, tất cả tài sản Âm gia, kẻ có khả năng cứ tới lấy. Rất nhiều thế lực nhỏ và tản tu đều đã rối loạn. Cửa hàng, khu mua bán, linh mạch dưới tên Âm gia, toàn bộ bị cướp sạch!”

Sắc mặt Hàn Không biến đổi, hung tợn nói: “Giỏi cho Diệp Vu Thời! Đúng là kế sách hay, thủ đoạn giỏi.”

Lúc này Diệp Vu Thời đang híp đôi mắt hồ ly lại, mang theo nụ cười ôn hòa khiến người ta như tắm trong gió xuân, nhìn mười mấy người trước mắt.

La Tất đáng thương nhìn những người khác, mọi người đều vô cùng thống nhất dời tầm mắt.

An Thường Lạc đồng tình nhìn La Tất, La sư đệ ngươi yên tâm đi đi. Hy sinh một mình ngươi đổi lấy hạnh phúc ngàn vạn nhà. Đừng trách sư huynh thấy chết không cứu, sư huynh cũng là lực bất tòng tâm thôi. Mọi người nói vậy đều là thật, tuy mọi người đều muốn đến đánh nhau, nhưng cũng toàn là do ngươi xúi giục chúng ta mới dám điều tra hành tung của sư huynh thôi.

Lần này tốt rồi, chuyện Diệp sư huynh báo thù ngươi cũng dám chen chân vào, sống chán rồi à. Nhưng An Thường Lạc vẫn rất khó hiểu nhìn Diệp Vu Thời, bình thường Diệp Vu Thời ‘chỉ giáo’ họ không phải đã nói, khoe khoang cái dũng của cá nhân là kẻ ngốc sao? Sao hôm nay lại làm chuyện này. Được rồi, có thể hiểu được.

Thù nhân vẫn phải do chính tay mình tiêu diệt!

Diệp Vu Thời nhẹ gõ bàn nhếch môi cười lạnh, gương mặt trầm tĩnh xinh đẹp, hoàn toàn không nhìn ra kẻ hạ lệnh toàn diệt trước đó chính là hắn. Âm gia diệt rồi, một thù nhân nhìn có vẻ rất cường đại, cứ thế dễ dàng diệt hết toàn bộ. Quy củ của tu tiên giới là không thể can thiệp vào phàm giới, cũng không thể gϊếŧ phàm nhân. Mà Âm gia lại xem quy củ này như không có. Trong mắt người tu tiên phàm nhân chỉ như con kiến. Diệp Vu Thời híp mắt, cười nhạo.

Nhớ lại tin tức có được không lâu trước, tin truyền tới từ phàm giới. Tu sĩ đóng ở phàm giới mất tích không rõ nguyên nhân. Còn có số phàm nhân có linh căn được dẫn từ phàm giới đến tu tiên giới lần này chỉ bằng một phần mười mười năm trước.

Đông Phương Nguyên Bốc, cuối cùng ngươi cũng động thủ rồi.

Diệp Vu Thời lại nhìn sang đám người La Tất thấp thỏm bất an. Bọn họ đến đây cũng nằm trong dự liệu, chẳng qua quả nhiên là cần phải mài giũa lại. Mấy lần thắng lợi, đuôi của mấy tên này đã hấc lên tận trời rồi. Phải biết kiêu binh tất bại.

Diệp Vu Thời nhẹ cười nói với đám người La Tất: “Không ngại, các sư đệ cũng xuất phát từ lòng quan tâm đến ta. Ta đương nhiên sẽ lĩnh tình.”

Thoáng cái, sóng lưng mọi người rét buốt. Trong đầu chỉ còn hai chữ, xong rồi.