Vừa dùng xong đồ ăn sáng liền có người đến bẩm báo nói Tiếu Trọng Quân đột ngột cảm thấy không khỏe, muốn Tôn Nhu Trữ qua đó một chút.
Tôn Nhu Trữ đứng lên, lập tức nhìn Âu Dương Noãn: “Đệ muội, trong lòng ta hơi hoảng, ngươi theo cùng giúp ta đi!”
Âu Dương Noãn nhìn đối phương, khẽ cười: “Được!”
Đổng thị thấy hai người thân thiết, trên mặt liền tươi cười ôn hòa.
......
An khang viện.
Sắc mặt Đào Yêu đều thay đổi, tựa hồ như bị dọa sợ không nhẹ.
"Rốt cuộc sao lại thế này? Lúc ta đi không phải còn rất tốt sao? Như thế nào mà trong chốc lát liền hôn mê?”
Tôn Nhu Trữ ngồi trên ghế, nha đầu dâng lên một ly trà. Nàng chậm rãi uống một ngụm mới hỏi.
"Nô tỳ... Nô tỳ....."
Đào Yêu ấp úng cả nửa ngày cũng không nói ra được nguyên do.
Cuối cùng chỉ có thể sợ hãi dập đầu bồi tội, giống như chính mình nghiệp chướng nặng nề. Bộ dáng ủy ủy khuất khuất, Âu Dương Noãn nhìn thấy thì không khỏi âm thầm lắc đầu.
“Mau nói rõ ràng cho ta!”
Tôn Nhu Trữ tươi cười thản nhiên, nhìn không ra một tia sắc bén. Giống như chỉ là tò mò cho nên mới tùy tiện hỏi.
Nhưng những lời này lại khiến Đào Yêu sợ tới mức mặt trắng bệch, hai vai hơi hơi phát run.
Âu Dương Noãn nhìn về phía Tôn Nhu Trữ, vẻ mặt đối phương vẫn rất tự nhiên, còn mang theo vẻ hiền lành.
Tựa hồ như không hề có dụng ý, Âu Dương Noãn nhất thời đoán không ra tâm tư của nàng.
Nhưng mặc kệ Tôn Nhu Trữ là vô tình hay là cố ý. Ở trước mặt Âu Dương Noãn nàng giáo huấn thị thϊếp của trượng phu thật không thỏa đáng.
"Thế tử phi! Thế tử tinh thần buổi sáng rất tốt. Ai ngờ Đào Yêu cô nương đi vào hầu hạ trong chốc lát, không biết sao lại đột nhiên kêu một tiếng. Khi chúng nô tỳ đi vào thì liền thấy Đào Yêu cô nương xiêm y tán loạn, sắc mặt kích động. Còn Thế tử thì lại thổ huyết!”
Đào Yêu sớm đã bị Tôn Nhu Trữ nhìn cho sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, miệng không thể nói. Người nói ra những lời này là một nha đầu mi thanh mục tú khác.
“Oh?”
Tôn Nhu Trữ mím môi cười, trong nụ cười mang đến hàn khí lạnh cả người: “Đào Yêu, ngươi giải thích thế nào?”
"Hồi Thế tử phi, nô tỳ....."
Đào Yêu cơ hồ kinh hãi nói không ra lời, nửa ngày sau mới nói: “Sau khi Thế tử gọi nô tỳ vào, nô tỳ cũng có khuyên bảo qua. Nhưng Thế tử….”
“Nô tỳ cũng không hiểu được vì sao lại như vậy? Hết thảy đều là do nô tỳ, nô tỳ tội đáng chết vạn lần!”
“Tội đáng chết vạn lần?”
Tôn Nhu Trữ cười lạnh: “Biết rõ thân thể Thế tử không được tốt còn muốn đi mị chủ. Ngươi có còn đem chủ mẫu như ta đặt vào trong mắt không?”
Sắc mặt Đào Yêu xám ngoét, chỉ là trong mắt vẫn hàm chứa tia quật cường.
Hóa ra là như vậy, Âu Dương Noãn thở dài. Chủ tử ra lệnh thế nào, Đào Yêu chỉ là một thị thϊếp sao có thể cự tuyệt?
Nhưng lại không thể nói như vậy trước mặt chủ mẫu….Cho nên Đào Yêu vẫn luôn lanh lợi mới không thể nói ra lời.
Tuy rằng đáy lòng Âu Dương Noãn đối với thị thϊếp địa vị quá mức đặc thù này không quá hảo cảm. Nhưng chuyện này, Đào Yêu đúng là có chút rất không hay ho.
“Ta là chủ mẫu của ngươi, sao có thể dễ dàng dung thứ một nha đầu như ngươi bên cạnh. Người đâu! Mau bắt Đào Yêu lại, ẩn quy khiển trách!”
“Xin Thế tử phi thứ tội!”
Đào Yêu run rẩy kịch liệt, dập đầu trên đất: “Thế tử phi bớt giận, Đào Yêu không phải cố ý….”
Trong tiếng cầu xin tha thứ, mấy mama đứng đợi ngoài sân hùng dũng tiến vào kéo Đào Yêu đi.
Đào Yêu la lớn, lại bị bọn họ lập tức dùng khăn nhét vào miệng.
Không chỉ có như vậy, Tôn Nhu Trữ cũng lập tức gọi Lưu mama quản sự trong viện vào, lạnh lùng nói: “Lưu mama, ngươi quản sự như thế nào vậy hả? Có phải là do ta bình thường quá nhân từ hay không? Thế nhưng lại dung túng nha đầu làm càn như vậy. Ngươi là muốn nó ngồi lên đầu ta sao?”
“Tiện phụ như vậy, cư nhiên dám khắp nơi đối nghịch với ta. Thật sự nghĩ bản thân cao quý sao? Đừng tưởng rằng khiến nam nhân thích thì liền giỏi, cũng không xem lại thân phận của mình. Chẳng lẽ thực sự nghĩ bản thân là quận chúa, công chúa sao?”
Lời nói được một nửa nàng liền liếc mắt nhìn Âu Dương Noãn bên cạnh: “Đệ muội nghĩ sao?”
Tôn Nhu Trữ giỏi nhất chính là chỉ cây dâu mắng cây hòe. Đây cũng không phải là lần đầu tiên.
Âu Dương Noãn cười cười, vuốt vuốt tay áo: “Đại tẩu nói rất đúng. Lưu mama, về sau ngươi phải cẩn thận để ý một chút. Đừng để bọn nha đầu lấy hạ phạm thượng, chọc đại tẩu tức giận!”
Lưu mama vội vàng dập đầu: “Dạ! Lão nô hiểu!”
Âu Dương Noãn liền lộ vẻ mặt ôn hòa, từ ghế đứng dậy nói: “Đại tẩu, ta còn phải chuẩn bị lễ vật cho Thái tử phi. Cáo từ trước!”
Tôn Nhu Trữ cười lạnh: “Đệ muội là quý nhân, không dám giữ lại lâu!”
Ra khỏi An khang viện, Hồng Ngọc thấp giọng nói: “Tiểu thư, Thế tử phi cũng hơi quá đáng! Muốn giáo huấn nha đầu cũng vội vàng khi ngài đang ở đó!”
Âu Dương Noãn lạnh lùng cười.
Tôn Nhu Trữ sao rảnh rỗi trách cứ Đào Yêu trước mặt nàng. Rõ ràng từng câu từng chữ đều có ám chỉ khác, có dụng ý khác.
Chẳng qua là Tôn Nhu Trữ có năng lực cao hứng được bao lâu đây?
Nếu đối phương vội vã muốn đi tìm cái chết như vậy, Âu Dương Noãn nàng sao có thể cự tuyệt?
.....
Phủ Thái tử.
“Nói năng bậy bạ….”
Thanh âm Chu Chỉ Quân mang theo sự bén nhọn chưa từng có. Như là muốn banh cả nóc nhà.
Lúc này nàng tóc tai bù xù, sắc mặt tái nhợt không còn tia huyết sắc. Hốc mắt hãm sâu, bên má trái có ba vết sẹo đáng sợ.
Hoàn toàn không còn bộ dáng trang điểm tỉ mỉ xinh đẹp như bình thường.
Vẻ mặt tiều tụy mất mát, duy chỉ có ánh mắt mang theo ác độc điên cuồng: “Ta không tin! Nhất định là có người động tay động chân! Sao lại không điều tra ra được chút gì?”
“Chủ tử, nô tài thật sự đã tra qua. Nhưng ngay lúc đó con ngựa kia đã bị xử tử, người phụ trách nuôi ngựa cũng bị giáng chức. Trong khoảng thời gian ngắn thật sự không tra ra được chứng cớ gì. Có lẽ….có lẽ lúc ấy con ngựa thực sự bị kinh hoảng!”
Một thị vệ quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt sợ hãi.
“Phế vật! Ngoài con ngựa, còn có con báo kia! Nó sẽ không vô duyên vô cớ chạy ra bãi săn chứ? Quả thực là buồn cười! Nhiều thị vệ như vậy đều bị mù sao?” Hồ mama bên cạnh Chu Chỉ Quân vội vàng nói.
“Chủ tử, cái đó nô tài cũng đã tra qua. Con báo kia thật sự là lúc bao vây bãi săn bị kinh mới chạy ra khỏi sự kiểm soát của thị vệ. Vừa vặn người phụ cận bãi săn nhất thời sơ ý mới để nó chạy ra…..”
“Cái gì mà nhất thời sơ ý? Sao có chuyện trùng hợp như vậy? Ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc sao?”
Chu Chỉ Quân tức giận cơ hồ không nói ra lời. Nhưng vừa nói liền động đến miệng vết thương trên mặt, không khỏi đau đến rít.
"Chủ tử, chủ tử! Ngài đừng như vậy, trăm ngàn lần đừng động đến vết thương….”
Hồ mama mắt thấy mặt Chu Chỉ Quân bị hủy đến dạng này, nhịn không được mà lệ vòng quanh.
Không biết người nào sát ngàn đao nhân, thế nhưng lại làm ra chuyện độc ác như vậy? Sau này Thái tử phi làm sao ra ngoài gặp ai được nữa!
“Mặt ta hiện tại đã biến thành dạng này, Thái tử sẽ không bao giờ liếc mắt nhìn ta nữa! Ta nên làm gì bây giờ? Xong rồi, đều xong hết rồi!”
Chu Chỉ Quân nắm chặt lấy cánh tay Hồ mama, nói xong liền không nhịn được mà lớn tiếng khóc.
Thái y xem qua đã nói móng của dã thú có độc tố. Cho dù miệng vết thương ở chỗ khác cũng đã khó khép miệng, huống chi làn da trên mặt lại mềm mại như vậy. Cho dù có thể khép miệng cũng nhất định sẽ lưu lại sẹo.
Sau khi biết được chuyện này, Chu Chỉ Quân không biết đã khóc biết bao nhiêu. Nàng thật sự không thể tin chuyện tàn khốc này là sự thật.
Khuôn mặt này, khuôn mặt này chính là lợi thế để nàng giữ chân Thái tử. Hiện tại nó cũng đã bị hủy, Tiếu Diễn sẽ không bao giờ muốn bước vào nơi này nữa.
“Thái tử phi, ngài đừng nóng vội!”
Hồ mama nhanh chóng an ủi: “Ngài đừng tin tưởng lời Thái y. Đám lang băm trong cung không trị được chẳng lẽ đại phu khắp thiên hạ này cũng không ai có biện pháp sao? Chúng ta nhất định sẽ tìm được biện pháp trị liệu. Ngài trăm ngàn lần đừng khóc nữa!”
Hồ mama nhìn sắc mặt Chu Chỉ Quân, vội vàng nghĩ muốn dời đi lực chú ý của chủ tử: “Chỉ là về sau ngài nhất định phải để ý, trăm ngàn lần đừng để chuyện như vậy lại xảy ra!”
Chu Chỉ Quân nghe xong những lời này, u ám trên mặt nhất thời cũng rút xuống, chậm rãi có chút huyết sắc.
Nàng hướng Mặc hà trai căm giận nói: “Hừ! Ta đã ấm ức một lần, chẳng lẽ còn lại bị ngã cùng một chỗ? Lần này ta tự nhiên sẽ nhớ kỹ, sớm hay muộn cũng có một ngày ta đòi lại!”
“Nếu không phải Lão thái quân bảo ta nhẫn nại thì ta sao phải tạm nhân nhượng vì toàn cục? Nhưng hôm nay thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng không còn!"
"Lâm Nguyên Hinh quả nhiên là khinh người quá đáng! Còn tiện nhân Âu Dương Noãn, Đại công chúa, các nàng đều ức hϊếp ta. Ta nhất định sẽ báo thù! Nhất định phải báo thù!”
Chu Chỉ Quân nghiến răng nghiến lợi nói, cơ hồ hận đến thắt ruột.
Nha đầu Tiểu Mai một bên cẩn thận khuyên: “Thái tử phi! Chuyện này về sau lại nói! Ngài trước hết nghỉ tạm một lát đã!”
Chu Chỉ Quân trừng mắt: “Vừa rồi bảo ngươi đi mời Thái tử, người đâu?”
Tiểu Mai cả kinh, phịch một tiếng quỳ xuống đất: “Thái tử….Thái tử nói có việc…nên….”
Sắc mặt Chu Chỉ Quân lập tức thay đổi, trở nên giữ tợn đáng sợ.
.....
Mặc hà trai.
Tiếu Diễn đang cùng Lâm Nguyên Hinh ngồi nói chuyện.
Lâm Nguyên Hinh đột nhiên cười nói: “Thái tử phi bên kia phái người tới nói thân mình nàng không tốt. Điện hạ không đi nhìn một lát sao?”
Sắc mặt Tiếu Diễn cực kỳ lạnh nhạt: “Người hiện tại Chỉ Quân cần là Thái y, ta đi thì có ích lợi gì!”
Lâm Nguyên Hinh thản nhiên cười nói: "Thái tử phi luôn hy vọng ngài đến an ủi lòng nàng a!”
Tiếu Diễn sửng sốt, lập tức nghĩ đến câu nói kia của Âu Dương Noãn. Trong lòng thoáng động nhưng chỉ cười: “Hai ngày nay đều bất mãn oán hận, nghi thần nghi quỷ. Lại đi hoài nghi nàng cùng Noãn Nhi hãm hại mình, ta nghe những lời này thật sự thấy phiền lòng!”
Hắn cũng biết, chuyện này Âu Dương Noãn không thoát được liên quan.
Nhưng như vậy thì sao? Đó là mỹ nhân hắn tâm tâm niệm niệm, Chu Chỉ Quân lại luôn không nề hà nói nàng ngoan độc như thế nào?
Hắn nghe mà thấy buồn cười, có ai là người chân chính sạch sẽ? Người như vậy căn bản không thể tồn tại được trong thế giới này.
Nếu không phải do Chu Chỉ Quân ra tay hãm hại người khác trước, cũng sẽ không bị họ quay lại cắn một nhát.
Lâm Nguyên Hinh cười nói: "Sao điện hạ lại nói như vậy?”
Tiếu Diễn chậm rãi nói: "Nàng cũng biết hai ngày nay Chỉ Quân ở trước mặt ta nói bậy bạ về các nàng. Ta chán ghét nữ tử lắm lời bàn lộng thị phi. Quả thực như đám gà mái tranh ăn vậy!”
Lâm Nguyên Hinh mỉm cười: "Điện hạ cảm thấy ta cũng là gà mái tranh ăn sao?”
Tiếu Diễn lắc lắc đầu nói: “Nàng dịu dàng hơn nhiều!”
Nam nhân, rõ ràng là biết hết chân tướng nhưng lại vẫn chỉ nguyện ý tin tưởng hư ảo trước mắt.
Hai tay Lâm Nguyên Hinh nhẹ nhàng vòng qua thắt lưng Tiếu Diễn: “Kỳ thật ta cái gì cũng không làm. Thái tử phi không cần giận chó đánh mèo lên ta. Ta chỉ ở đây mỗi ngày lo nghĩ là sao để điện hạ được vui vẻ an khang. Hơn nữa còn muốn sinh cho ngài nhiều hài tử hơn thôi!”
Tiếu Diễn thở dài, vỗ vỗ tay nàng nói: "Ủy khuất cho nàng rồi!”
Lâm Nguyên Hinh hơi hơi rũ mắt xuống, giống như vô tâm nói: “Tính tình Thái tử phi luôn mạnh mẽ, không dễ dàng cáo bệnh. Không bằng Thái tử điện hạ đi xem cũng tốt, ta cũng đi cùng ngài!”
Tiếu Diễn nhíu mày nhưng lại nhìn bộ dáng ôn nhu của Lâm Nguyên Hinh liền gật gật đầu.
Mới tới cửa Nhã Lan các liền nghe được tiếng khóc lóc liên miên không dứt.
Tiếu Diễn lộ vẻ mặt hờn giận, Lâm Nguyên Hinh khoát tay, ý bảo nha đầu trong viện không cần thông báo. Hai người lập tức bước vào trong.
Trong phòng, Chủ Chỉ Quân mặt đỏ lên, tóc tai rối bời, giơ cao cái gậy trong tay hung hăng đánh một nha đầu đang quỳ dưới đất.
Trong phòng mama nha đầu cũng đều quỳ xuống, luôn miệng khuyên: “Thái tử phi bớt giận….”
Chu Chỉ Quân vừa đánh vừa hung tợn nói: “Câm miệng! Ngươi nói bậy! Ai nói Thái tử không đến thăm ta? Rõ ràng là ngươi cùng con rắn dụ dỗ nam nhân ở Mặc hà trai kia là rắn chuột một ổ, dám khinh thường ta!”
“Ngươi nghĩ rằng ả ta sau này có thể lên làm Thái tử phi? Ngươi cho là ả có thể hảo hảo sinh ra một tiểu thái tử sao? Đừng nằm mơ! Đứa nhỏ này còn chưa chắc đã được an toàn sinh ra….”
Lời còn chưa dứt, lại đem cây gậy trên tay nện xuống đầu Tiểu Mai, máu nhất thời chảy xuống cả mặt.
"Câm mồm!"
Chu Chỉ Quân sửng sốt, ngẩng đầu nhìn thấy Tiếu Diễn đứng ở cửa nhất thời cũng ngây ngẩn cả người, ngượng ngùng không biết như thế nào mới tốt.
Tiếu Diễn lạnh lùng nói: "Không phải nói bị bệnh sao? Còn có thể đánh người, có thể thấy được tinh thần rất tốt!”
Trong phòng không một ai dám lên tiếng, tĩnh lặng đến đáng sợ.
Chu Chỉ Quân miễn cưỡng cười hành lễ: “Ta….nha đầu không hiểu chuyện, ta đang giáo huấn nàng!”
“Oh! Vậy là do lỗ tai ta có vấn đề sao? Không phải vừa rồi ngươi nói đến cái gì mà dụ dỗ sao?” Ngữ khí Tiếu Diễn cực kỳ lạnh lẽo.
Hồ mama nhanh chóng giải thích: “Thái tử phi luôn nhân hậu, cũng luôn ít khi tức giận với bọn nô tỳ. Là do nha đầu này không hiểu quy củ, thế nhưng lại dám chống đối Thái tử phi. Cho nên Thái tử phi mới dạy dỗ nàng một chút!”
Tiểu Mai lúc này đột nhiên chạy đến quỳ xuống trước mặt Thái tử. Cả khuôn mặt toàn là nước mắt với máu, thoạt nhìn thập phần đáng sợ: “Nô tỳ phụng mệnh đi mời điện hạ. Nhưng do không thể mời ngài đến nên Thái tử phi mới giận dữ, đánh nô tỳ một vài roi để hả giận!"
"Đều là lỗi của nô tỳ, cầu điện hạ đừng trách tội. Chủ tử chính là vì nhất thời tức giận mới mắng Thái tử ngài, mới….nguyền rủa Lâm trắc phi sinh non….”