Yến vương tựa hồ như cũng không muốn tham gia vào mớ hỗn độn này, thời gian bất động thanh sắc trong triều chiếm hơn phân nửa.
Mà Tiếu Trọng Hoa thì sao? Hắn đóng vai trò gì trong đó?
Tiếu Trọng Hoa nhìn những ánh mắt khác nhau xung quanh, hắn bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi.
Hắn vốn là người có tâm lý rất mạnh mẽ, nghe được lời nói gần như thô bạo vô lễ của Lỗ vương cũng không hề tức giận.
Vẻ mặt lại không hề có nửa phân kích động, hắn chỉ thản nhiên nói: “Như Vương thúc mong muốn!”
Âu Dương Tước cảm thấy thất vọng, hắn đột nhiên ý thức được, trong chiến tranh không phải mưu lược cùng lực lượng quyết định tất cả.
Còn có Lỗ vương đã không phải lần đầu cản trở kế hoạch của Tiếu Trọng Hoa này.
Thậm chí còn có một mớ Vương gia tuổi đời đều vượt qua Tiếu Trọng Hoa cố ý gàng lấy chân bọn họ.
Có lẽ không phải cố ý nhưng Âu Dương Tước biết Thái tử phái một người như vậy tới đúng là thất sách.
Đánh thua, là lỗi của Tiếu Trọng Hoa, đánh thắng là Lỗ vương có tài chỉ đạo. Chính là cục diện đáng buồn cười như vậy.
Đến tối, Âu Dương Tước một mình đứng ngoài trướng, vùi đầu suy tư bố cục hiện nay. Cũng không ngừng thở dài.
Mỗi một địa điểm tiến công, hắn đều vẽ ra hơn mười kế hoạch hành động.
Bất tri bất giác sắc trời đã dần sáng. Chính là hắn một chút cũng không cảm nhận được, vẫn còn ngưng thần trầm tư.
Khi đang đem mấy viên đá đại biểu cho kỵ binh tiến công hướng qua một bên thì bên cạnh hắn đột nhiên có người vươn cành cây đến, chỉ vào hình cung ở bên kia, chậm rãi nói: “Nếu là ta, ta sẽ công kích từ bên phải, vượt sông bằng chính sức mạnh của nó!”
Âu Dương Tước vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, hắn không chút nghĩ ngợi liền theo bản năng lắc đầu, chỉ hướng bên trái: “Trên bờ ta sẽ phái người canh giữ chỗ này!”
Người nọ liền suy tư một lát, sau đó từ hình cung kia vẽ ra một nhánh khác, vòng hướng một bên: “Ta đây liền đánh nghi binh ở chân núi, phái kỵ binh bên kia vu hồi đến phía sau núi!”
Âu Dương Tước lại chỉ chỉ mấy viên đá hắn đặt ở sườn phía sau: “Ta ngay từ đầu đã có bố trí, nơi này có mai phục. Cùng với những người trên bờ sông tạo thành một góc, bảo hộ cho nhau, trợ giúp cho nhau!”
Người nọ cười cười, lại từ hình vòng cung vẽ một đường: “Ta lại phái ra năm trăm người, bọc đánh từ nơi này!”
Âu Dương Tước cứng lại, lập tức nói: “Nơi này là tuyệt bích, không thể đi lên!"
Hắn đột nhiên ý thức được liền ngẩng mạnh đầu, liền thấy Tiếu Trọng Hoa một thân chiến bào đứng bên cạnh.
Hắn không tự chủ được mà buông cành cây, đứng lên hỏi: “Quận vương, ngài vì sao lại nhượng bộ Lỗ vương?”
Tiếu Trọng Hoa dừng một chút mới cười nói: “Thật ra ta không sao cả. Chỉ vì chuyện này mà xảy ra tranh chấp, như vậy chỉ để lộ sơ hở cho kẻ có lòng lợi dụng!”
Âu Dương Tước vừa nghe liền nghi ngờ hỏi: “Ngài nói người đó là ai?”
Tiếu Trọng Hoa cười mà không đáp,
nhìn nhìn trận pháp trên đất nói: “So với việc ra trận gϊếŧ địch thì ngươi càng thích hợp với việc bày binh bố trận hơn. Từ hôm nay, đi theo phó tướng học tập đi!”
Hừng đông, Tiếu Thiên Diệp liền bắt đầu tiến công.
Nhưng hắn vẫn chưa tập trung toàn bộ binh lực tấn công quân chủ lực của Tiếu Trọng Hoa như kế hoạch.
Mà hắn cùng lúc phái năm ngàn người bất ngờ đánh từ bên phải, mặt khác lại phái năm ngàn đánh vào quân trung tâm của Minh quận vương. Chính là hai bên này chỉ như sương khói mà thôi.
Tiếu Trọng Hoa cũng không hề mắc mưu nhưng Lỗ vương lại mắc sai lầm.
Ông ta tin tưởng lời phản tướng trong quân của Tiếu Thiên Diệp truyền đến, nên đã ra lệnh toàn quân tập trung lực tiến công.
Chờ khi ông ta phản ứng lại Tiếu Thiên Diệp sớm đã mang quân chủ lực vòng ra phía sau bất ngờ đánh quân trông coi biên cảnh giữa Đại Lịch cùng Nam Chiếu, gϊếŧ thủ thành bắt mấy vạn quân làm tù binh.
Ngày đó từ Nam Chiếu lương thực lần đầu vận đến biên cảnh, người Đại Lịch mới phát hiện Nam Chiếu vương thế nhưng đã sớm phái người mang lương thực theo đại lộ cùng các đường nhỏ trong rừng nhanh chóng vận chuyển đến tay Tiếu Thiên Diệp.
Sau đó lương thực, vũ khí, dược phẩm….từ Nam Chiếu không ngừng được vận chuyển vào đội quân của Tiếu Thiên Diệp.
Không ít tướng lãnh trong quân Tiếu Thiên Diệp lúc này mới hiểu được, bọn họ đều đã bị lừa một phen.
Tiếu Thiên Diệp căn bản đã sớm hoài nghi trong số bọn họ có phản tướng nên mới cố ý an bài như vậy.
Đến sáng sớm ngày tập kích mới đột nhiên tuyên bố thay đổi kế hoạch, khiến mọi người trở tay không kịp.
Hóa ra là hắn đã sớm cùng Nam Chiếu vương đạt được thỏa thuận gì đó. Quả là
minh tu sạn đạo, ám lộ Trần Thương.
Thế cục lúc đó liền xoay chuyển, Tiếu Thiên Diệp chiếm cứ mười sáu tòa thành biên cảnh giữa Nam Chiếu cùng Đại Lịch, nghiễm nhiên trở thành phiên vương tọa trấn biên cương.
Hiện tại điều Tiếu Diễn cần lo lắng không phải là làm sao để tiêu diệt Tiếu Thiên Diệp.
Mà là phải kiềm trụ hắn, đề phòng hắn ngày nào đó nghĩ quẩn trong lòng sẽ mở đường biên giới để quân Nam Chiếu tiến vào….
Đây hết thảy đều là sai lầm của Lỗ vương, thân phận cùng tư lịch của ông ta đều áp chế một đầu Tiếu Trọng Hoa.
Đã thế lại chưa từng đến chiến trường, còn dùng phương thức chính trị trên triều để áp dụng vào chiến trường. Trái lại đã bị đối phương lợi dụng ngay điểm sơ hở.
Nhưng chờ khi ông ta hiểu được, chuyện đầu tiên không phải bổ cứu mà là khẩn cấp dâng một bản tấu chương, cáo trạng Minh quận vương thả Tiếu Thiên Diệp, tất cả đều đổ lên đầu Tiếu Trọng Hoa.
Thái tử tức giận, lệnh Tiếu Trọng Hoa lập tức hồi kinh.
Tháng năm năm đó, Thái tử Tiếu Khâm Võ đăng cơ, định niên hiệu Kiến Long.
Các đại thần thượng sớ xin hắn từ trong các vị trắc phi tuyển ra một nữ tử làm Hoàng Hậu, nhưng ông lại không chịu.
Thực tế từ sau khi Thái tử phi chết, Thái tử, mà không, nay phải nói là Hoàng đế, ông giống như đối với tất cả đều không còn hứng thú.
Ông càng ngày càng chán ghét chính vụ, thân thể cũng ngày càng yếu hơn. Tựa hồ như ông chán ghét triều chính, đồng thời cũng chán ghét sinh mệnh của chính mình.
Hoàng đế không hề du săn, cũng không yến nhạc, thân thể ngày càng yếu dần.
Chính thê chết đi giống như mang theo toàn bộ sinh mệnh cùng sức sống của ông. Không chỉ tóc dần bạc trắng, thậm chí ngay cả tâm dường như cũng đã chết.
Tất cả mọi người đều cảm thấy đây đều là vì Thái tử phi trước đây là thê tử kết tóc, lại bởi vì Hoàng đế mà chết cho nên ông mới quá mức bi thống khổ sở.
Khi Âu Dương Noãn nghe tin tức này lại chỉ cảm thấy bi thương.
Không phải chỉ vì Thái tử phi vô tội bị chết đi mà còn vì vị Hoàng đế bệ hạ biết rõ hết thảy nhưng lại chỉ có thể duy trì sự trầm mặc này.
Nàng mơ hồ đoán được, Tiếu Khâm Võ đối với việc Thái tử phi chết có biết điều gì đó.
Nhưng cái gì cũng lại không thể nói, cái gì cũng không thể làm, duy chỉ có thể phong bà làm Hiếu an Hoàng hậu.
Hoàng hậu! Cái Thái tử phi muốn không phải là cái danh hiệu Hoàng hậu kia.
Thứ bà muốn là trượng phu mà bà luôn một lòng một dạ, là nhi tử khiến bà có thể kiêu ngạo.
Nhưng bọn họ lại coi thường tính mạng, sự tồn tại của bà.
Có lẽ Tiếu Diễn cũng không phải vô tình như nàng nghĩ.
Lăng tẩm của Hiếu an Hoàng hậu hết thảy đều dựa theo lễ chế của Hoàng hậu để an táng. Là đại táng, vinh quang vô thượng.
Nhưng những thứ đó trong mắt Âu Dương Noãn chẳng qua chỉ là Tiếu Diễn muốn trấn an sự áy náy trong lòng.
Rõ ràng có thể cứu được nhưng lại làm như không thấy, nguyên nhân căn bản chỉ có một, so với thiên hạ, một nữ nhân thì tính là gì?
Mười ngày sau, Tiếu Diễn vì tâm tình hậm hực của Hoàng đế, cũng là vì trấn an các thần tử kinh đô mà cố ý tổ chức một buổi ẩm yến.
Chúng đại thần đều đến, khi Hoàng đế xuất hiện ở ngự hoa viên, mọi người đều quỳ xuống nghênh giá: “Khấu kiến Hoàng thượng! Ngô Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Tiếu Khâm Võ thần sắc thản nhiên, nhìn không ra hỷ giận: “Bình thân!”
Ông ngồi trên điện, chư vị đại thần ngồi phía dưới. Nữ quyến ngồi ở chỗ khác, bởi vì Âu Dương Noãn có thân phận là Vĩnh An quận chúa nên cùng đại công chúa ngồi ở thượng vị, thừa nhận những ánh mắt đánh giá.
Tiếu Diễn cười: “Hôm nay khó có dịp Phụ hoàng cao hứng, mời chư vị đến ngự hoa viên thưởng thức mẫu đơn. Ngọ đến mời chư vị cùng dùng thiện!”
Bên trên Tiếu Khâm Võ thủy chung vẫn nhắm hờ mắt, một bộ dáng thờ ơ.
Các thần tử đều nói chuyện với nhau, Thái tử phi Chu Chỉ Quân cùng trắc phi Lâm Nguyên Hinh đều bị các nữ nhân vây quanh.
Thê tử của các vị đại thần đều tranh nhau tới gần hai vị quý nhân này.
Bọn họ vây quanh hai người, một hồi lại khen y phục Chu Chỉ Quân thực lộng lẫy, một hồi lại khen búi tóc Lâm Nguyên Hinh thực quyến rũ, một hồi lại khen hai hài tử nhu thuận đáng yêu.
Nhưng trong đó có không ít người, thái độ đối với Lâm Nguyên Hinh ẩn ẩn có phần nhiệt tình hơn.
Chu Chỉ Quân nhìn trong mắt, trong lòng không khỏi tràn ngập phẫn hận.
Âu Dương Noãn mặc y phục màu hồng phấn, váy nguyệt hoa thêu rất nhiều chi tiết hoa nhỏ. Tuy phục sức chỉ bình thường nhưng lại không hề tầm thường.
Tấn gian đội phượng sai kim châu. Theo từng động tác của nàng, mi châu hơi hơi chớp lên, ánh lên gương mặt vô cùng xinh đẹp của nàng.
Đôi tay tuyết trắng giao nhau nhẹ nhàng đặt trên đầu gối, ý cười điềm tĩnh.
Nàng lẳng lặng ngồi cùng đại công chúa, nghe các phu nhân tiểu thư bên cạnh nhàn thoại.
Ngồi gần nàng nhất là Chu vương phi, Đường Uyển Di Thế tử phi Chu vương Thế tử Tiếu Thanh Huyền, Duẫn quận vương phi Chu Ngưng Bích, Sở vương phi cùng quận chúa Tiếu Nhiên.
Lúc mới bắt đầu, các nàng cố kỵ đại công chúa ngồi đây nên không dám nói đến những lời mẫn cảm, chỉ nói chút tin đồn thú vị chọc cười.
******
(Sạn đạo: là đường xây bằng cầu treo hoặc ván gỗ xếp hai bên sườn núi đá, dùng để đi qua các khu vực núi non hiểm trở.
Ở Trung Quốc, những con đường này đã từng là huyết mạch xuyên qua dãy núi Tần Lĩnh để nối giữa các thung lũng sông Vị và sông Hán Thủy.
Con đường sạn đạo đầu tiên được xây dựng vào thời Chiến Quốc, quân Tần đã đi qua con đường này để đánh Thục và Ba.
Thời Hán Sở tương tranh từ Tam Tần tiến vào Ba Thục có đường chính lộ duy nhất là sạn đạo.
Lưu Bang được Hạng Vũ cấp cho đất Ba Thục với mục đích cô lập ông, tránh trở thành mối họa sau này.
Khi vào, mưu sĩ của Lưu Bang là Trương Lương đã đốt đường sạn đạo để binh sĩ không còn mơ tưởng đến ngày về, tạo điều kiện cho Hán Vương Lưu Bang chỉnh đốn quân mã chờ ngày tiến khỏi Ba Thục.
Sau Hàn Tín lại dùng kế dương đông kích tây, ngày đêm ra sức sửa đường sạn đạo nhưng thực chất lại dẫn đại quân theo đường Trần Thương đi qua huyện Cố Đạo đánh úp Ung Vương Chương Hàm.
Chương Hàm đón đánh quân Hán ở Trần Thương, thua chạy về đất Hạo Trĩ giao tranh tiếp, lại thua trận, bỏ chạy đến Phế Khâu.
Hán vương đuổi theo, bình định đất đai của Ung Vương, đi về phía đông đến Hàm Dương, lại cho một cánh quân riêng vây Ung Vương ở Phế Khâu, còn sai các tướng bình định Lũng Tây, Bắc Địa, Thượng Quận.
Từ tích ấy mà trong dân gian lưu truyền câu thành ngữ "minh tu sạn đạo, ám lộ Trần Thương", ý chỉ kế dương đông kích tây Hàn Tín đã dùng để qua mặt Hạng Vũ)