Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Chương 146: Lâm vào tuyệt cảnh quay giáo nhất kích (1)

“Chỉ là cái gì?” Trên mặt Lê Hương lộ ra tia lo sợ cùng nghi hoặc.

Âu Dương Noãn cười: “Chỉ là ngươi dù sao cũng là người của mẫu thân, sẽ không tốt nếu ta đứng ra làm chủ cho ngươi!”

Lê Hương lập tức sửng sốt, lẩm bẩm nói: “Nô tỳ sớm đã bị phu nhân ban cho tiểu thư….”

Âu Dương Noãn kinh ngạc hỏi: “Mẫu thân thật sự đem ngươi cho ta? Chính ngươi cũng nghĩ như vậy sao?”

Lê Hương lập tức hiểu được, thất thanh kêu: “Đại tiểu thư….”

Âu Dương Noãn nâng Lê Hương đứng lên, thấp giọng thở dài: “Ta biết, vừa rồi mẫu thân gọi ngươi đi nhất định là bảo ngươi làm một việc. Hơn nữa việc này nhất định có liên quan đến ta!”

Lê Hương bị một câu này dọa toát mồ hôi lạnh. Âu Dương Noãn mỉm cười, trong ánh mắt lóe ra ánh sáng ôn nhu: “Ta biết ngươi đi theo mẫu thân nhiều năm, tình cảm tất nhiên không phải bình thường. Nhưng nay ta mới là chủ tử của ngươi, chỉ có ta mới có thể quyết định vinh nhục cùng sinh tử của ngươi. Lê Hương, người mẫu thân này của ta, ngươi hẳn là hiểu rõ hơn cả. Một khi chuyện bà ấy muốn ngươi làm hoàn thành, ngươi cũng biết sẽ nhận được hậu quả gì? Bà ấy không chỉ gϊếŧ ngươi diệt khẩu, ngay cả người nhà của ngươi cũng đừng mong được sống sót!”

“Phu nhân…phu nhân đã đáp ứng nô tỳ….Nói sẽ không…sẽ tha cho nô tỳ…” Lê Hương không tự chủ được mà nói.

Âu Dương Noãn cười khẽ: “Nha đầu ngốc, ngươi nhìn kết cục của Thu Nguyệt xem! Một khi ngươi đã không còn giá trị lợi dụng, kết cục của ngươi chỉ sợ so với nàng ta còn thảm hơn!”

Mồ hôi của Lê Hương chảy ròng ròng, biểu tình trên mặt cơ hồ như vặn vẹo. Âu Dương Noãn tiếp tục nói: “Ngươi đặt cả tính mạng làm việc cho bà ta, bất quá cũng chỉ như một bộ xiêm y mà thôi. Ngươi còn không tỉnh ngộ sao?”

Những ý niệm trong đầu Lê Hương kịch liệt chuyển động. Đi theo phu nhân, trước mắt thì người nhà có thể được an toàn nhưng sau khi mọi chuyện hoàn thành thì sao? Có phải bản thân cũng sẽ giống Cao thị, bị gϊếŧ người diệt khẩu?

Đi theo đại tiểu thư, tuy rằng không biết có tuân thủ hứa hẹn hay không nhưng ít nhất….ít nhất bên cạnh Đại tiêu thư chưa từng có nha đầu vô duyên vô cớ biến mất! Quan trọng nhất là, nếu như thành công, bản thân có thể thoát khỏi sự lo lắng sợ hãi mỗi ngày này. Gả ra ngoài làm phu nhân chính thất, đến lúc đó người nhà cũng có thể được hưởng phúc theo. Dụ hoặc như vậy đúng là quá lớn….

Thần sắc Lê Hương bắt đầu lóe ra không chừng, do dự trong lòng cơ hồ như đạt tới đỉnh. Âu Dương Noãn thấy vậy cũng không thúc dục mà chỉ ôn nhu nói: “Ngươi vào Noãn các, người khác đều đã nghĩ ngươi là người của ta. Một khi ta xảy ra chuyện, người phải chết đầu tiên chính là ngươi. Ngươi hiểu chưa?”

Lê Hương là người thông minh, cúi đầu, ngón tay hơi phát run. Âu Dương Noãn mỉm cười nhìn nàng ta, cũng không thúc giục.

Thấy Lê Hương chậm chạp không lên tiếng, Âu Dương Noãn lại ôn nhu nói: "Nên nói ta đều đã nói, tự bản thân ngươi còn chưa rõ ràng sao?”

Lê Hương nhìn nàng, nước mắt dần dâng lên, một giọt lệ đột nhiên rơi xuống. Lê Hương run run lấy từ trong tay áo ra một lọ nhỏ, hai tay kính cẩn dâng lên cho Âu Dương Noãn.

Âu Dương Noãn nhận lấy. Trong mắt xẹt qua một tia lãnh ý, tươi cười trên mặt lại không có gì khác thường: "Đây là vật gì?"

"Đại tiểu thư!" Lê Hương lại quỳ xuống, khuôn mặt mang theo sự quyết tâm, “Lúc trước phu nhân từng mệnh nô tỳ tới Noãn các nghe ngóng. Sau khi tới, Vương mama kia vẫn quấn lấy nô tỳ, bắt nô tỳ nghe theo lệnh của phu nhân!”

Dừng một chút rồi căm hận nói tiếp: “Nô tỳ kiên quyết không chịu, phu nhân thấy tình hình không ổn liền lấy tính mạng người nhà nô tỳ ra uy hϊếp. Thủ đoạn vụng về như vậy, ai không biết còn nghĩ rất dụng tâm. Hôm nay phu nhân còn gọi nô tỳ đến đem cái lọ này giao cho nô tỳ, bảo phải nhân lúc lén bỏ vào đồ ăn của Đại tiểu thư. Nô tỳ rất sợ nên cầm về bẩm báo với tiểu thư, thế này mới mong người chu toàn. Nay nhân chứng, vật chứng đều ở đây, Đại tiểu thư có thể bẩm báo lên Lão thái thái cùng lão gia….”

Cầm về bẩm báo sao? Nếu không phải nàng nói ra những lời lúc nãy, chỉ sợ Lê Hương đã sớm xuống tay….Trong lòng Âu Dương Noãn cười khẽ, nhưng ngoài mặt lại nghiêm túc lắc đầu: “Không thể!”

Lê Hương sửng sốt, chợt nói: “Nô tỳ tình nguyện đứng ra làm chứng cho tiểu thư!”

Làm chứng? Chỉ một nha hoàn và một cái lọ nhỏ thì có thể chứng minh được điều gì chứ? Nếu Âu Dương Trì có tâm thì Lâm thị đã sớm bị hưu rồi, làm gì phải đợi đến ngày hôm nay.

“Đại tiểu thư, chỉ cần lật đổ phu nhân, người sẽ không bao giờ phải chịu ủy khuất nữa!”

Âu Dương Noãn nhẹ giọng cười, tiếng cười kia mang theo một loại tự giễu. Kiếp trước lúc bỏ mạng vô số luống cuống cùng mũi nhọn lạnh băng, nay nàng đều nhìn thấy trong mắt người khác. Bây giờ Âu Dương Noãn đối với người ngoài khoan dung, tính tình ôn nhu, nội liễm, uyển chuyển hàm xúc. Nàng mặc dù không đội mặt nạ nhưng người khác cũng không dễ dàng nhìn thấu tâm tư nàng: “Nếu ngươi là ta, ngươi sẽ làm như thế nào?”

“Cái này…” Lê Hương có chút do dự.

Ánh mắt Âu Dương Noãn như cổ vũ Lê Hương: “Ngươi nói đi, ta tuyệt đối sẽ không trách tội ngươi!”

Lê Hương cắn môi: “Gán tội danh cho phu nhân, bà ta cố ý hãm hại tiểu thư!”

“Lấy tội danh gì gán cho bà ta?” Âu Dương Noãn buồn cười, “Ngươi vốn là nha đầu bên cạnh mẫu thân, vì phạm lỗi mà bị đuổi đi. Những lời ngươi nói người khác sẽ tin tưởng sao?”

Lê Hương ngẩn ra, lát sau nói thêm: “Cái đó….Vậy làm theo cách của phu nhân đến hãm hại chính bà ta….”

Âu Dương Noãn lại cười hỏi: “Huynh trưởng của mẫu thân là Bộ binh Thượng Thư, nếu như không minh bạch bị hãm hại, hắn sẽ dễ dàng bỏ qua sao?”

“Vậy…vậy chẳng lẽ chỉ trơ mắt nhìn phu nhân hãm hại tiểu thư sao?” Lê Hương vẫn chưa từ bỏ ý định mà mở miệng.

Âu Dương Noãn nhìn Lê Hương, nàng ta ngẩn ra rồi không tự chủ được mà cúi đầu. Xác thực trong lòng Lê Hương cũng sợ hãi sau khi phản bội phu nhân sẽ bị trả thù nên mới muốn toàn lực giáng cho Lâm thị một đòn thật mạnh.

Âu Dương nhẹ giọng thở dài một hơi, rồi dìu nàng ta dậy: "Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không để ai làm hại đến ngươi!”

Lê Hương nhìn thấy đôi tay trắng mịn như bạch ngọc đang nâng mình dậy kia ngược lại khiến người ta càng kinh hãi. Lê Hương không nghĩ mình lại bị Âu Dương Noãn dễ dàng nhìn thấu tâm tư như vậy, không tự chủ được mà cắn môi, không dám nói thêm lời nào nữa.

Âu Dương Noãn rất nhanh đã mang theo Lê Hương cùng Hồng Ngọc trở lại. Lúc đi ngang qua Âu Dương Khả, Âu Dương Noãn tùy ý nhìn nàng ta một cái nhưng đối phương lại không giống như bình thường ngẩng đầu kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Trong lòng Âu Dương Noãn sâu sắc nhận ra sự khác thường.

Vở diễn đã kết thúc, bầu gánh lại lấy bái thϊếp mời các vị phu nhân lựa chọn kịch. Lâm thị làm bộ day day thái dương, giống như mất hết sức lực, thản nhiên nói: “Đều là mấy vở này, cũng không có gì mới mẻ!”

Tương thị cười nói: “Nghe muội nói như vậy, chẳng lẽ còn chuẩn bị cái gì mới mẻ tiếp đãi mọi người sao?”

Lâm thị nháo ngôn, trên mặt lộ ra thần sắc có chút trách yêu: “Vẫn là Nhị tẩu thông minh, chuyện gì cũng không qua mắt được tẩu. Các vị phu nhân ngồi lâu cũng mệt rồi, thời gian gần đây ta vừa có một bức tranh đẹp, muốn mời chư vị bình phẩm một phen. Không biết chư vị có nguyện ý dời bước?”

Tô phu nhân là người hưởng ứng đầu tiên: “Phu nhân không nói ta còn không cảm thấy. Vừa nói quả nhiên là đúng như vậy, ngồi lâu chỉ cảm thấy xương cốt cứng lại, đứng lên đi vài bước cũng tốt!”

Tươi cười trên mặt Tương thị cũng thâm thêm vài phần: “Có cái gì tốt, không ngại cho chúng ta cùng thưởng thức. Chúng ta cùng dời bước, nếu làm mọi người thất vọng sẽ không tha cho muội a!”

Mọi người đều nở nụ cười, đứng dậy tỏ vẻ muốn đi. Âu Dương Noãn cười nói với Lâm thị: “Đã có mẫu thân ở đây tiếp đãi các vị phu nhân, Noãn Nhi cũng yên tâm rồi. Tổ mẫu vẫn còn mệt, Noãn Nhi xin phép đến vấn an rồi sẽ quay lại sau!” Nói xong liền nhìn vào mắt Lâm thị.

Lâm thị hơi hơi sửng sốt, sau đó nhanh chóng cười nói: “Vẫn biết con luôn hiếu thuận nhưng cũng không cần nóng vội như vậy. Đợi khách nhân về rồi chúng ta cùng đi thăm Lão thái thái không phải tốt hơn sao?”

“Nhưng là….” Trên mặt Âu Dương Noãn cố ý toát ra vài phần khó xử. Một đôi mắt đẹp lại gắt gao nhìn mỗi một biểu tình của Lâm thị.

Trên mặt Lâm thị tuy rằng coi như là trấn định, nhưng trong ánh mắt lại toát ra thần sắc vội vàng. Bà ta thân thiết nắm chặt lấy tay Âu Dương Noãn: “Được rồi, được rồi. Các vị phu nhân ở đây đều là bậc trưởng bối, con rời đi trước như vậy không phải là hơi thất lễ rồi sao? Thôi, chúng ta cùng đi một lát!”

Nói xong liền liếc mắt với Âu Dương Khả, nàng ta lại đang thất hồn lạc phách, nửa điểm phản ứng cũng không có. Vương mama khéo léo đẩy Âu Dương Khả một cái, nàng ta lúc này mới tỉnh táo lại. Quay đầu nhìn thấy Vương mama, trên mặt vẫn lộ ra biểu tình mờ mịt.

Đúng là đồ ngu xuẩn mà! Trong lòng Lâm thị mắng thầm nhưng ngoài mặt lại tươi cười nói: “Khả Nhi, Noãn Nhi muốn đến Thọ an đường kìa!”

Âu Dương Khả liền giật mình, không tự chủ được mà buột miệng: “Không thể!” Vừa nói lập tức ý thức được bản thân luống cuống, vội vàng cứu vãn: “Mấy ngày gần đây tỷ tỷ cũng chưa nhìn Hạo Nhi, cùng chúng ta đến Phúc Thụy viện thăm đệ ấy một lát!”

Cảm xúc của một người thể hiện rõ nhất qua đôi mắt. Âu Dương Noãn quan sát thần sắc cùng giọng điệu của đôi mẫu tử này. Chỉ một đoạn đối thoại ngắn gọn đã nhận thấy không khí quỷ dị bên trong.

Lâm thị quá mức thân thiết, Âu Dương Khả lại thất hồn lạc phách, Vương mama thì vội vàng bất an. Rốt cuộc trong đó có duyên cớ gì? Hoặc là nói trong Phúc Thụy viện rốt cuộc đang có gì chờ nàng? Lê Hương đã nói qua Lâm thị đưa cho nàng ta lọ dược muốn bỏ vào đồ ăn thức uống của nàng. Theo Âu Dương Noãn đoán mục đích là muốn mê hoặc tâm trí nàng. Nhưng nàng vừa ngồi xuống không lâu, bọn họ cũng biết là Lê Hương còn chưa có cơ hội xuống tay, vì sao lại nóng vội rời đi như vậy?

Hay là, bọn họ đã thay đổi kế hoạch? Theo bản năng Âu Dương Noãn liếc nhìn Lê Hương, thấy đối phương cũng lộ ra vẻ mặt mờ mịt. Trong đầu Âu Dương Noãn chốc lát đã xoay chuyển vô số ý niệm, cuối cùng chính là biến thành một nụ cười thản nhiên: “Được, xin mời mẫu thân đi trước!”

Đến Phúc Thụy viện, bọn nha đầu đã sớm chuẩn bị ghế ngồi, tất cả đều đặt trong đình viện mát mẻ. Sau khi sắp xếp mọi người ngồi xuống, Lâm thị vỗ vỗ tay liền có nha hoàn dâng trà lên. Trong từng cái chén đều để sẵn lá trà, sau đó nhanh chóng đổ nước nóng vào, lập tức trong không gian truyền đến tiếng lá trà khô ráo sao trong nước nóng tách tách.

Tương thị thấy thế liền nở nụ cười: “Bảo chúng ta đến mà lại sơ ý như vậy. Ngay cả nước trà cũng chưa chuẩn bị sẵn, rốt cuộc là vì sao?”

Lâm thị cười nói: “Nhị tẩu không biết rồi. Loại trà này phải uống như vậy mới ngon!”

Đúng lúc này, Liêu phu nhân than lên, chỉ vào ly trà nói: “Các ngươi mau nhìn xem!” Mọi người nghe vậy liền cẩn thận nhìn vào ly trà, nhìn thấy nước trà kia xanh biếc như hổ phách, càng khiến mọi người kinh ngạc hơn là khắp sân đều phiêu đãng hương trà.

Kha phu nhân Lại vụ tư bộ lại gần ly trà rồi liền gật gật đầu nói: “Thật ra trước đây ta đã từng nhìn thấy loại trà như vậy. Mùi hương vấn vít lấy người, mãi vẫn chưa dứt. Thật sự là tuyệt diệu!”

Lâm thị lại mỉm cười nói: “Kha phu nhân, mùi hương quấn quýt quanh người chỉ là lúc đầu. Phu nhân thử cẩn thận thưởng thức lại xem!”

Mọi người nghe vậy liền cầm lấy ly trà ghé sát vào, quả nhiên mùi hương lại sinh ra biến hóa, so với hương khí vừa rồi còn đặc sắc hơn. Mùi thơm thanh thuần từng đợt từng đợt giống như u lan trong cốc mát lạnh thấm vào ruột gan, không khỏi càng thêm tán thưởng.

Nhìn thấy mọi người đều lộ ra vẻ mặt cao hứng, Lâm thị ghé mắt nhìn qua Âu Dương Noãn liền thấy đôi mắt trong suốt của nàng cũng đang nhìn mình, biểu tình tựa tiếu phi tiếu. Trong lòng bà ta đột nhiên cả kinh, cố gắng quay đầu cười nói với Âu Dương Khả: “Khả Nhi, vào phòng lấy bức họa của mẫu thân ra đây cho các vị phu nhân cùng xem!”