Âu Dương Noãn cười
nói: “Đây là nha đầu do mẫu thân dạy dỗ, nữ nhi cũng rất thích. Những
lúc như vậy để nàng đi theo nhiều một chút, cũng không đến mức cả ngày ở trong viện buồn rầu!”
“Nha đầu kia chưa gây rắc rối gì cho con
chứ?” Lâm thị liếc mắt nhìn Lê Hương một cái, khẩu khí có vẻ rất lạnh
nhạt. Trước đó, bà ta từng ám chỉ Vương mama đi tìm Lê Hương hỏi nàng ta tình hình hiện tại rồi thông báo tình hình Noãn các thật rõ ràng cho
Lâm thị. Lê Hương thành thật từ lúc còn nhỏ, lại thông minh lanh lợi,
cũng không phải nhiều chuyện. Người như vậy cũng là khiến chủ tử yêu
thích, nay khi Âu Dương Noãn xuất môn cũng thường xuyên mang nàng ta
theo.
“Sẽ không, lần trước chỉ là nhất thời hồ đồ. Hiện tại….” Âu Dương Noãn nhìn Lê Hương, cười nói: “Xem như rất nghe lời như lúc còn
nhỏ!”
“Vậy là tốt rồi! Ta còn sợ con lại ghét bỏ nha đầu kia!” Lâm thị bất động thanh sắc nở nụ cười.
Sân khấu kịch vừa trình diễn liền náo nhiệt. Lần này Lâm thị làm chủ, tự
nhiên sẽ không chọn những vở diễn khiến bà ta không hài lòng. Cố ý chọn
Trân châu tháp, tài tử giai nhân, phong lưu lưu luyến, Trạng Nguyện cập
đệ, phu xướng phụ tùy. Các phu nhân tiểu thư rất yêu thích, vỗ tay nhiều đến hai bàn tay đều đỏ.
Đang lúc náo nhiệt, một nha đầu trong
Phúc Thụy viện đột nhiên chạy tới, hồi bẩm nói tiểu thiếu gia đột nhiên
lớn tiếng khóc không ngừng, vυ' nuôi dỗ mãi không được, mời Lâm thị đến
xem.
Lâm thị trầm mặt xuống, tức giận nói: “Ngay cả một đứa nhỏ
cũng không giỗ được, còn muốn ta tự mình trở về. Nhiều phu nhân ở đây
như vậy, các ngươi không biết phép tắc sao?”
Nha hoàn sợ hãi cúi
đầu không dám hé răng, trên mặt Lâm thị lộ ra thần sắc ngượng ngùng
hướng mọi người nói: “Đều tại ta chiều đứa nhỏ này, lại không hiểu
chuyện như vậy…”
Tương thị bên cạnh cười nói: “Xem muội nói kìa,
ngồi ở đây đều là khách quen. Chúng ta tự mình tiếp đón chính mình cũng
dễ thôi mà. Đứa nhỏ còn bé như vây, muội tức giận làm gì? Mau đi xem một chút, buổi tối còn phải ôm đứa nhỏ ra để mọi người chúng ta còn nhìn
một chút!”
Các vị phu nhân cũng đều gật đầu, khuyên Lâm thị trở về.
Lâm thị nhìn Âu Dương Noãn, trong mắt nàng xẹt qua tia lãnh ý, rất nhanh
liền bị nụ cười đoan chính thanh nhã thay thế: “Mẫu thân, nếu đệ đệ khóc người cứ trở về đi! Ở đây có Noãn Nhi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Nếu như mẫu thân không yên tâm, còn có muội muội ở đây giúp con mà!”
Lâm thị gật gật đầu, đôi mắt đẹp dừng trên người Âu Dương Khả, nói: “Khả
Nhi nay cũng không còn nhỏ nữa. Hãy giúp tỷ tỷ con nhiều một chút!”
Âu Dương Khả đứng lên, mềm mại gật đầu nói: “Vâng, mẫu thân yên tâm!”
Trên sân khấu vở kịch vẫn tiếp diễn. Thư sinh phong lưu tuấn tú Lưu Triển
cùng thiên kim Tri phủ nhất kiến chung tình tới cửa cầu thân nhưng bởi
vì gia đạo sa sút mà bị tri phủ đuổi ra ngoài cửa. Thư sinh tuấn tú rất
buồn, không chỗ khả đầu, đêm túc uông thuyền. Các tiểu thư xem cũng thực khẩn trương, các phu nhân lại cười cười nói nói. Không khí cũng thực
náo nhiệt, cũng không vì Lâm thị rời đi mà nhạt nhẽo.
Lâm thị đi
được một lát, Vương mama đột nhiên lại đây, tiến lên hành lễ với Âu
Dương Noãn rồi nói: “Đại tiểu thư, phu nhân sai nô tỳ đến thỉnh đại tiểu thư một chuyện!”
Âu Dương Noãn cười nói: “Mẫu thân có gì phân phó, Vương mama cứ nói!”
Vương mama cười nói: “Phu nhân đến ôm tiểu thiếu gia, ai ngờ tiểu thiêu gia
vừa uống sữa liền ói hết ra ngoài. Váy phu nhân bị dơ muốn tìm váy màu
quả lựu năm trước đến đổi. Ngài cũng biết, Lê Hương lúc trước là người
quản xiêm y trang phục của phu nhân, khi đi cũng đã bàn giao lại cho nha đầu khác….” Nói xong trên mặt lại lộ ra vài phần lấp lửng: “Nhưng cố
tình cái váy lúc trước do nàng ta thu thập, ai cũng đều không tìm
thấy….Muốn nàng ta đến xem một chút!”
Bên cạnh đã có phu nhân,
tiểu thư tò mò nhìn lại đây. Khóe miệng Âu Dương Noãn cong lên: “Nàng
ban đầu chính là người của mẫu thân, có chuyện gì mama cứ trực tiếp phân phó là được rồi. Lê Hương, ngươi đi cùng Vương mama đi!”
Lê
Hương nhìn Âu Dương Noãn, lại thấy ánh mắt Đại tiểu thư vẫn hiền hòa.
Chỉ là Lê Hương tình nguyện tiểu thư có thể nghiêm khắc một chút trong
lòng nàng mới có thể nhẹ nhõm. Lê Hương thật sự cảm thấy đại tiểu thư
thông minh như vậy, chuyện gì trong nhà cũng đều không thể qua mắt được
người. Bất quá đối phương không hỏi, Lê Hương cũng không dám nói…
Lâm thị không ôm lấy Âu Dương Hạo, bà ta ngồi ở trên ghế quý phi, chờ Lê
Hương đến. Vài lần cầm lấy ly trà rồi lại buông, không biết suy nghĩ cái gì. Qua hồi lâu, Vương mama mới mang Lê Hương tiến vào.
Vừa vào
cửa, Lê Hương đã đón nhận ánh mắt lạnh băng của Lâm thị, trong lòng
không khỏi ngẩn ra. Nhớ tới phu nhân ngày thường uy nghiêm như thế nào,
Lê Hương không tự chủ được mà quỳ rạp xuống đất, thân mình không khống
chế được mà khẽ run.
“Lê Hương!” Hai mắt Lâm thị nhìn chằm chằm
Lê Hương, trầm ngâm một lát rồi đột nhiên nói thẳng một câu nằm ngoài dự đoán của mọi người: “Ngươi hận ta?”
“Phu nhân….Nô tỳ không dám,
là do nô tỳ làm sai chuyện mới bị phu nhân đuổi đi!” Lê Hương sửng sốt,
lập tức cắn môi. Kiệt lực làm cho bản thân duy trì sự trấn tĩnh.
“Ngươi nói thật chứ?” Lâm thị bình tĩnh nói.
“Nô tỳ tuyệt đối không dám lừa gạt phu nhân!”
“Nếu ngày đó ta thực sự đánh chết ngươi?”
“Có như vậy thì cũng là do lỗi của nô tỳ, tuyệt đối không dám trách phu
nhân!” Trong lòng Lê Hương không ngừng bồn chồn, trên trán thấm ra một
tầng mồ hôi.
“Ngươi biết được điểm này là tốt rồi, không uổng
công ta giữ ngươi lại bên cạnh nhiều năm như vậy!” Lâm thị thở dài, khẩu khí cũng hòa hoãn rất nhiều.
“Lê Hương! Phu nhân ân điển tiền lương hàng tháng của ngươi bên Phúc Thụy viện vẫn như cũ. Ngươi hiểu ý phu nhân chứ?”
Vương mama chậm rãi nói một câu. Chỉ là một câu này làm cho Lê Hương càng sợ
hãi hơn. Phu nhân sẽ không vô duyên vô cớ đối tốt với một người, hơn nữa lại là một nha đầu từng phạm sai lầm….Tuyệt đối không chỉ phải đem
chuyện của Đại tiểu thư nói cho phu nhân, nhất định là còn có yêu cầu
khác.
“Đúng rồi!” Lâm thị như có chút tỉnh ngộ, bình tĩnh nhìn Lê Hương: “Hôm nay, ta muốn ngươi làm giúp một chuyện!”
“Phu nhân xin phân phó!” Lê Hương cúi đầu.
“Vương mama, ngươi nói cho nàng biết đi!” Lâm thị trầm ngâm trong chốc lát rồi phân phó Vương mama.
Vương mama lập tức đến gần Lê Hương, nói vào tai mấy câu.
Lê Hương vừa nghe, sắc mặt nhất thời trắng bệch. Vừa run rẩy vừa dập đầu không ngừng: “Nô tỳ không dám. Xin phu nhân tha mạng!”
Vương mama cười lạnh: “Ngươi xuất thân từ viện phu nhân, thực sự nghĩ rằng
Đại tiểu thư sẽ xem ngươi như tâm phúc sao? Không làm việc cho phu nhân, ngươi nghĩ sẽ làm được gì?”
Lê Hương run lên: “Nô tỳ….Nô tỳ…”
Lâm thị nhìn Lê Hương, ánh mắt càng sắc bén: “Ngươi suy nghĩ kỹ rồi trả lời. Cơ hội này ta chỉ cho một lần!”
Vở diễn trên sân khấu kịch đã đến đoạn thứ năm, nhóm con hát đi ra sau
chuẩn bị. Các phu nhân tiểu thư ngồi tại chỗ nói chuyện, Âu Dương Noãn
đứng lên thỉnh Tương thị thay nàng tiếp đãi khách nhân. Nàng hướng mọi
người cáo lỗi rồi rời đi, đã qua một canh giờ rồi, nàng muốn đi xem điểm tâm chuẩn bị như thế nào.
Tô phu nhân nhìn Âu Dương Noãn rồi
liếc mắt với Tô Vân Nương, nàng ta lập tức hiểu ý liền phất phất tay.
Tiểu nha đầu bên cạnh lập tức rời đi.
Từ khi Lão thái thái tin
chuyện Thiên sát Cô tinh, liền sai người nuôi rất nhiều động vật trong
hoa viên. Trên hành lang treo rất nhiều l*иg chim, bên trong phần lớn là họa mi, chim khách….các loại chim ý cát tường. Âu Dương Trì vì lấy lòng Lão thái thái mà cố ý sai người từ phương xa mang đến hai con gà trân
châu, sau lại cảm thấy đơn bạc nên liền đem đến rất nhiều thỏ nuôi trong hoa viên. Người bên ngoài nhìn thì thấy mới mẻ nhưng Âu Dương Noãn
biết, những động vật này là Lão thái thái dùng để “chắn sát”.
Lúc đi qua hành lang hoa viên, trong giây lát Âu Dương Noãn ngửi được mùi
rượu cùng mùi huân hương xộc vào mũi cùng với hơi thở của một nam tử xa
lạ. Âu Dương Noãn liền dừng chân, khẽ nói với Hồng Ngọc: “Đi đường khác
đi!”
Nói xong liền lui bước, đến góc hành lang liền có một nam
tử đột nhiên nhảy ra ngăn cản. Hồng Ngọc cuống quýt che chắn trước người Âu Dương Noãn, quát lớn: “To gan, ai?”
Người tới đầu đội ngọc
quan, một thân y phục màu trắng thêu sơn thủy, trên thân áo thêu một đóa hoành chi thương mai. Cả người toát ra hương vị thanh nhã tươi mát,
phong tư thập phần tuyệt vời, làm người ta vừa thấy liền không thể dời
ánh mắt. Đối với Âu Dương Noãn, tướng mạo của người này lại vô cùng quen thuộc, ngược lại khiến nàng không có cảm giác, có chăng chỉ là sự chán
ghét.
Tô Ngọc Lâu mỉm cười nói: “Sao Âu Dương tiểu thư vừa nhìn
thấy ta liền muốn trốn? Ta trông đáng sợ lắm sao? Hay là do Tô Ngọc Lâu
đắc tội với tiểu thư mới khiến tiểu thư chán ghét ta như vậy?”
Âu Dương Noãn mỉm cười, che đi ánh mắt sắc bén: “Công tử nói đùa rồi, Âu Dương Noãn không dám!”
Tô Ngọc Lâu thấy khẩu khí nàng lạnh nhạt thì không khỏi giật mình.
“Ta chỉ muốn nhờ tiểu thư giúp một việc thôi!” Tô Ngọc Lâu hé miệng, tươi
cười lại dẫn theo một tia ôn nhu, khiến cho hắn thoạt nhìn càng thêm
khiến người ta động tâm, “Lúc ta đi ngang qua bụi cỏ, nhìn thấy con thỏ
này hình như là bị thương. Tiểu thư có thể…”
“Thỏ sao?” Âu Dương Noãn nhìn thoáng qua trong lòng hắn, quả nhiên thấy hắn đang ôm một con thỏ tuyết trắng, lại còn run run.
“Chân nó không cẩn thận nên bị thương!” Tô Ngọc Lẫu đem chân trước của con
thỏ dơ lên cho nàng xem. Trên mặt có chút thẹn thùng: “Ta là nam tử, cho tới bây giờ cũng chưa từng băng bó…”
Nếu là một tiểu thư trẻ
tuổi khác, nhìn tới động vật nhỏ bị thương như vậy đều không tránh được
có chút trìu mến. Nhưng Âu Dương Noãn lại chỉ mỉm cười: “Hồng Ngọc, đem
thỏ con ôm lại đây, tìm một nha đầu băng bó cho nó!”
Tô Ngọc Lâu
cảm thấy nụ cười này đạm như thanh phong, làm cho hắn không biết thân ở
nơi nào. Trong lòng lại nhảy lên, không tự chủ được nghĩ rằng nàng rõ
ràng là người lạnh nhạt như vậy, sao hắn thế nhưng lại cứ mê muội…?
Tô Ngọc Lâu sinh ra trong gia đình phú quý, nhất cử nhất động đều được
người khác che chở đầy đủ. Trời sinh diện mạo tuấn tú, đối với bản thân
đương nhiên thập phần tự tin. Nhưng Âu Dương Noãn lại cố tình đối xử với hắn như vậy, trong phút chốc hắn cảm thấy trong lòng trống rỗng, ngay
cả sự tự tin ngày xưa cơ hồ như cũng đều biến mất…
Hắn vươn tay
ngăn Hồng Ngọc, không chịu đem thỏ con giao ra. Ngược lại còn bình tĩnh
nhìn chằm chằm vào Âu Dương Noãn nói: “Âu Dương tiểu thư, tiểu thư chán
ghét đến nỗi không muốn nói nhiều hơn với ta một câu sao?”