Xương Bồ nhìn xe ngựa rời đi, vẻ mặt giận dữ: “Tiểu thư, ngay cả xe của hạ nhân cũng bị bọn họ lấy mất rồi!”
Hồng Ngọc cũng thở dài một tiếng nói: “Tiểu thư, thứ cho nô tỳ lắm lời. Cho dù nàng ta có là tiểu thư Võ quốc công gia, người cũng không cần đưa xe ngựa cho họ. Dù sao chúng ta cũng đâu thua họ cái gì!”
Âu Dương Tước nhìn Âu Dương Noãn nhưng lại không nói gì mà chỉ quay đầu phân phó mã phu, hộ vệ nhanh chóng sửa lại xe ngựa. Âu Dương Noãn nhìn bóng dáng hắn, trên mặt như có như không hiện lên ý cười.
Kỳ thật Trần Lan Hinh đúng là có chút nóng vội, xe ngựa của quận chúa đã kéo ra. Chỉ cần sửa lại bánh xe một chút là được rồi, cùng lắm chỉ mất thời gian chưa quá hai ly trà. Nói nàng ta không thể chờ được chi bằng nói lòng tự trọng bị tổn thương, muốn mượn cớ này áp chế Âu Dương Noãn mà thôi.
Xe ngựa sửa xong, rất nhanh liền khởi hành. Âu Dương Noãn cùng Hồng Ngọc, Xương Bồ chỉ có thể ngồi cùng một chiếc xe. Lên xe, mọi người đều than lên. Cấu tạo bên trong xe ngựa này tuy không có gì khác với xe ngựa bình thường, chỉ có chỗ ngồi hai bên sườn có chứa tay vịn đều là dùng bông tơ màu sắc rực rỡ, là thứ mà các quý nhân hay sử dụng để gác tay. Ngoại trừ hai tay vịn bên hông, còn có một cái đệm ngắn, cũng dùng tơ lụa để bao lấy, thập phần mềm mại, người ngồi trong có thể thoải mái dựa vào.
Xương Bồ nghiên cứu cả nửa ngày, trên mặt lại càng kinh ngạc, nói: “Tiểu thư, xe ngựa này đúng là kỳ lạ, cái này dùng để làm gì?”
Âu Dương Noãn mỉm cười, cầm cái nệm lên nhẹ nhàng nói: “Đây là một cái tráp!”
Bên trong cái nệm quả nhiên thấy khăn tay, phấn, son, gương, lược….đều là những đồ dùng của nữ tử. Cái tráp này được làm rất tinh xảo, khi đóng nắp lại liền biến thành cái nệm, đến khi mở ra liền biến thành một cái gương hẹp dài.
Âu Dương Tước cười nói: “Có thể thấy được Dung quận chúa cũng rất thích chưng diện. Mặc dù đi trên đường nhưng cũng chuẩn bị đầy đủ mà lại không cần lo lắng bị người khác nhìn thấy!”
Âu Dương Noãn chớp mắt, đạm mạc nói: “Việc gì cũng có nguyên do của nó. Dung quận chúa quan trọng nhất chính là dung mạo cùng sự sủng ái của Thái Hậu. Nàng ta phải dựa vào nó, tự nhiên sẽ phải lo lắng chú ý!”
Âu Dương Tước nghe vậy thì sửng sốt, một lúc lâu sau mới thổn thức nói: “Quận chúa xuất thân cao quý, xuất cung cũng nóng vội đi đi về về. Có thể thấy được không ai là hoàn toàn tự do. Tỷ tỷ, hôm nay tỷ đem xe ngựa tặng cho Trần Lan Hinh cũng là vì không muốn xảy ra xung đột với nàng ta!”
Âu Dương Noãn bình tĩnh nói: “Không chỉ vì như thế, hôm nay tỷ cứ cảm thấy không khí có chút khác thường!”
Trên mặt Âu Dương Tước lộ ra thần sắc kỳ quái, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Bất thường? Ý của tỷ là…”
“Ở chung mười năm, đệ nên hiểu tâm tính của vị kế mẫu kia. Từ khi Âu Dương Khả bị đi khập khiễng, trong lòng bà ta chắc chắn hận chúng ta thấu xương nhưng cho đến bây giờ vẫn nhẫn nại không bộc phát. Vừa rồi trước khi lên xe, Hinh biểu tỷ đặc biệt nhắc nhở ta, gần đây Lâm thị cùng Nhị cửu cửu liên tiếp truyền tin, lui tới rất thường xuyên!”
“Tỷ tỷ, bọn họ là huynh muội ruột thịt, ngày xưa cũng có nhiều cấu kết, tự nhiên sẽ thường xuyên trao đổi tin tức. Có phải tỷ lo lắng quá nhiều hay không?”
Âu Dương Noãn im lặng suy tư một lát, bàn tay nhẹ nhàng đóng tráp lại rồi nói: “Nếu là bình thường ta cũng sẽ không hoài nghi. Chính là nay Đại công chúa mở tiệc lại có mời phu nhân, tiểu thư Âu Dương gia nhưng Tổ mẫu lại không thông báo với mẹ con bọn họ. Theo tính cách của Lâm thị, không nháo đến trời long đất lở thì bà ta sẽ cam tâm sao? Nhưng đến khi chúng ta ra cửa mọi việc vẫn bình an vô sự, xuôi chèo mát mái, thậm chí bà ta cũng không thèm phái người qua hỏi một tiếng. Đệ không cảm thấy kỳ quái sao?”
“Tỷ tỷ, ý tỷ là bà ta nhẫn nại không bộc phát là vì có mưu đồ khác?” Âu Dương Tước nhìn ánh mắt Âu Dương Noãn, đột nhiên như hiểu ra điều gì.
“Nếu Lâm thị là sài lang thì Lâm Văn Uyên chính là mãnh hổ. Người này tâm cơ thâm trầm đáng sợ, so với Lâm thị còn khó đối phó hơn. Đại cữu cữu trước đây từng mấy lần cùng hắn giao phong đều suýt nữa bị hắn ám hại!”
Âu Dương Tước cười khẽ: “Tỷ tỷ, làm sao có thể đáng sợ như tỷ nói. Lâm thị đúng là có lợi hại, nhưng chung quy bà ta vẫn không chiếm được tiện nghi gì từ tay tỷ, không phải sao?”
Âu Dương Noãn đột nhiên thu lại tươi cười, nghiêm mặt nói: “Đối với Lâm thị, ta trước giờ vẫn có tâm lý phòng bị, cẩn thận trước sau cho nên mới nắm giữ được tiên cơ trong tay, như vậy bà ta mới không thể chiếm được tiện nghi. Nhưng đệ phải biết rằng, bà ta trước đây bất quá là do việc của Âu Dương Khả nhất thời làm cho rối trí. Hiện tại chắc chắn đã suy nghĩ cẩn thận, một khi bà ta từ minh tranh chuyển qua ám đấu, chúng ta mới khó lòng phòng bị!”
Âu Dương Tước hỏi: “Vậy tỷ thấy lúc này bà ta sẽ dùng mưu kế gì?”
Âu Dương Noãn thở dài nói: “Vừa rồi ta cẩn thận suy nghĩ, đoạn đường hồi kinh này. Kinh thượng hồ, áp đâu, phía sau núi, đại biên, châu hồ, hữu lâm, hố điền, đông độ, ngọc điền, Quan Âm đình, tiêu lĩnh, tam sơn, đông lâm chờ thôn, đều là quan đạo, người qua lại rất thường xuyên, có thể nói là tương đối an toàn. Nhưng đã qua nửa canh giờ, chúng ta đã đi qua chỗ rẽ, nơi đó đang tân sửa đường lên núi Mai giang, như vậy chúng ta còn chưa về phạm vi quan đạo. Nếu như bà ta động thủ ở đây, chỉ sợ chúng ta…”
“Động thủ? Tỷ tỷ, tỷ đang nói là bà ta sẽ xuống tay trên đường chúng ta trở về sao? Bà ta chỉ là một nữ nhân, làm sao có năng lực lớn như vậy?” Âu Dương Tước mở to hai mắt không dám tin, trên trán nổi lên một lớp mồ hôi lạnh.
Âu Dương Noãn mỉm cười nói: “Đệ nói đúng, Lâm Uyển Như tuy rằng là phu nhân Lại bộ Thị Lang nhưng dù sao cũng chỉ quanh quẩn nội viện, chắc chắn có nhiều việc không thể làm được. Nhưng Lâm Văn Uyên là Bộ binh Thượng Thư, như vậy mọi chuyền liền khác!”
Âu Dương Tước liên tục lắc đầu, lộ ra biểu cảm khó có thể tin nói: “Không, đệ không tin ông ta dám cả gan làm loạn điều động nhiều binh mã như vậy…”
Âu Dương Noãn nhẹ nhàng thở dài một hơi rồi nói: “Ai nói hắn sử dụng binh mã trong phủ. Nếu không có sự cho phép của Thánh Thượng, hắn chỉ là một Bộ binh Thượng Thư sao dám tùy ý điều động quyền lực binh mã. Đệ nên cẩn thận ngẫm lại xem, chỉ đối phó với chúng ta mà hắn cần phải mạo hiểm lớn như vậy sao? Cái này căn bản không có khả năng. Nếu ta là hắn, chỉ cần để một ít bọn vô lại hoặc cho quân giả làm thổ phỉ đoạt xe ngựa của chúng ta, gϊếŧ người cướp của. Người khác nhìn vào chỉ biết đó là chuyện ngoài ý muốn, chắc chắn sẽ không nghĩ đến chuyện này có liên quan gì đến bọn họ. Đệ nói xem, như vậy chẳng phải vẹn cả đôi đường hay sao?”
“Tỷ tỷ, đây chính là vùng ngoại ô sát kinh thành. Dưới chân thiên tử, ta không tin bọn họ lại có lá gan lớn như vậy!”
“Từ xưa ‘Nhân vị tài tử, điểu vị thực vong’. Trong tay bọn họ có tiền bạc, tự nhiên sẽ có người vì chúng mà bán mạng. Chỉ cần bọn họ tìm đúng người, tự nhiên sẽ làm được việc. Huống hồ…” Âu Dương Noãn nhìn bầu trời u ám ngoài mành xe, xuất thần suy nghĩ một lát rồi nhẹ nhàng nói tiếp: “Huống hồ, dù sau này có thể bắt được người thì bọn họ có giữ được tính mạng để đứng ra làm chứng nữa hay không?”
(Nhân vị tài tử, điểu vị thực vong: người chết vì tiền của, chim chết vì tham ăn)
“Hắn không sợ chúng ta đoán trước được cũng như bắt được người để tra ra ai đứng sau sai khiến sao?” Âu Dương Tước tinh tế cân nhắc, cảm thấy Âu Dương Noãn nói rất có đạo lý. Nhưng hắn vẫn cảm thấy khó tin.
Âu Dương Noãn nâng mắt, vẫn ôn nhuận như bình thường. Nàng mỉm cười nói: “Hài tử ngốc, tất cả mọi chuyện hắn sẽ không tự tay đi làm. Tự nhiên sẽ có người làm thay hắn. Cho dù đệ có bắt được, thì có năng lực tra được cái gì?”
Hồng Ngọc đang thay ngọn nến cháy hết bên thân xe, nghe đến đây thì run rẩy, trong lòng thật sự sợ hãi, quay đầu nói: “Tiểu thư, vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Âu Dương Noãn vỗ vỗ bả vai Hồng Ngọc, trấn an nói: “Đây chính là nguyên nhân ta đồng ý đổi xe ngựa cho Trần Lan Hinh kia!”
Hai tròng mắt Hồng Ngọc sáng ngời, nói: “Trên xe ngựa Âu Dương gia có huy hiệu bắt mắt, nếu bọn họ thật sự phái người phục kích chỉ sợ nghĩ rằng người đang ngồi trong đó là tiểu thư!”
Âu Dương Noãn nhẹ giọng thở dài, nói: “Ta vốn không nghĩ sẽ liên lụy đến người khác, nhưng Trần Lan Hinh này xác thực là bức người quá đáng. Hôm nay nàng ta không nên khăng khăng đoạt xe ngựa, cũng không phải là ta cố ý đưa cho nàng. Thậm chí ta còn phân vân lo lắng cho nàng, còn nàng ta lại nửa điểm cũng không do dự!”
Âu Dương Tước ‘nha’ một tiếng, chỉ cảm thấy toàn thân toát mồ hôi lạnh, lo sợ không yên nói: “Như vậy chẳng phải là để người khác chết thay chúng ta sao?”
Âu Dương Noãn cười, nhẹ búng lên trán hắn một cái: “Đứa ngốc này! Tỷ sẽ không cố ý hại người. Đệ xem Võ quốc công gia phái hơn ba mươi hộ vệ đi cùng, những người kia đều là thị vệ nhất đẳng. Họ so với hộ vệ nhà chúng ta đúng là hoàn toàn khác biệt, đệ cảm thấy bọn họ với giao tranh với nhau thì ai sẽ chịu thiệt? Bản thân Trần Lan Hinh không nên cứ khăng khăng chiếm lấy xe ngựa kia, ta chẳng qua là mượn nàng làm lá chắn thôi!”
“Lá chắn?” Âu Dương Tước nhìn Âu Dương Noãn, vẫn còn có chút thất thần.
Khóe môi Âu Dương Noãn tựa tiếu phi tiếu, từ từ nói: “Lúc này chắc có người đã thấy chúng ta, chỉ cần Trần Lan Hinh lộ diện nhất định chúng sẽ phát hiện. Huống hồ xe ngựa của chúng ta dừng lại không lâu, cùng đoàn người Trần Lan Hinh cách không xa. Bọn họ không biết chắc chắn thì nhất định thà gϊếŧ nhầm còn hơn bỏ sót…”
“Tỷ tỷ, chúng ta vòng đường khác đi được không?” Âu Dương Tước vội vàng hỏi
Âu Dương Noãn mỉm cười nói: “Bọn chúng nhất định đã có chuẩn bị, tất nhiên sẽ ngăn chặn toàn bộ đường lui của chúng ta. Trên đường khác chắc chắn sẽ có mai phục, đệ nghĩ bọn họ theo đệ chỉ để đùa vui sao?” Nhìn thấy thần sắc ngưng trọng của Âu Dương Tước, thanh âm nàng càng bình tĩnh nhưng lại lạnh như băng: “Tước Nhi, thứ bọn họ muốn là tính mạng của đệ chứ không phải ta. Đệ hiểu chưa?”
Ánh mắt Âu Dương Tước bỗng lóe lên, bên trong vẫn ẩn chứa nghi hoặc. Âu Dương Noãn thở dài, nhẹ giọng nói: “Nếu như bọn họ thật sự có phục kích thì nhiệm vụ quan trọng nhất chắc chắn là gϊếŧ người. Nhưng sẽ không gϊếŧ ta, đệ biết vì sao không?”
Âu Dương Tước trầm tư một lát, rất nhanh liền nghĩ ra được điểm mấu chốt. Trong l*иg ngực cơ hồ bị chặn lại, mặt biến sắc nói: “Bởi vì Lâm thị hận tỷ còn hơn cả ta!”
“Đúng vậy! Ta là một thiên kim tiểu thư, trên đường về lại gặp thổ phỉ, thanh danh sẽ hoàn toàn bị hủy. Bà ta giữ lại cái mạng này cho tỷ là muốn tỷ phải sống mà nhận lấy tra tấn cả đời!” Âu Dương Noãn như đang nói đến một chuyện hết sức bình thường, thanh âm không có chút thay đổi. Chính là một sự bình tĩnh hờ hững.
Âu Dương Tước cố gắng kiềm chế nghẹn ngào mãnh liệt cùng bi phẫn, lẳng lặng nói: “Bà ta nhất định không thể tưởng được, người trên đời này hiểu bà ta nhất lại là tỷ tỷ!”
Hiểu sao? Trong lòng Âu Dương Noãn mơ hồ đau đớn, giống như vừa trải qua một trận dã hoả. Nàng nhìn đôi tay trắng noãn của mình, đôi tay này tất nhiên là rất sạch sẽ. Trùng sinh lại một đời nàng không còn là Âu Dương Noãn ôn nhu lương thiện của trước kia nữa. Nàng đã lập lời thề với trời đất, cho dù có dính máu tươi của bao nhiêu người nàng cũng nhất định phải bảo vệ Tước Nhi, nhất định phải sống thật tốt với bản thân.
“Nếu lần này có thể bình an trở về, ta nhất định phải nói với tổ mẫu!” Âu Dương Tước oán hận nói.
“Nói với tổ mẫu? Người chỉ có cách làm như không thấy mà thôi. Một khi thật sự cùng Lâm thị trở mặt, ta ngược lại không thể tuỳ ý áp chế bà ta. Nếu không may rơi vào tai người ngoài, khó tránh khỏi nói ta ngỗ nghịch bất hiếu!” Âu Dương Noãn chớp mắt, “Tước Nhi, có Lâm thị ở trong nhà, chúng ta giống như đi trên băng mỏng, phải thập phần cẩn thận. Huống chi núi lớn bà ta dựa vào ta cũng không chắc có trừ bỏ được không!”
Âu Dương Tước ngẩng đầu nhìn Âu Dương Noãn, rất nhanh liền cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Đệ hiểu!”
“Cho nên chúng ta tuy rằng đã đổi xe ngựa, nhưng cũng phải thập phần cẩn thận!”
Âu Dương Tước dùng sức gật đầu, ánh mắt dấu thật sâu hận ý, ẩn như đao cẩm: “Nhưng chúng ta không thể cứ để mặc bọn chúng tính kế như vậy!”
Âu Dương Noãn âm thầm đem hận ý bén nhọn trong lòng vô thanh vô tức ẩn xuống. Trên mặt thản nhiên tươi cười nói: “Đệ cứ đợi mà xem!”
Xe ngựa chạy thêm một lát thì chợt nghe bên ngoài truyền đến một trận tiếng động xôn xao. Xa phu chợt kéo mạnh dây cương, con ngựa hí thật dài một tiếng rồi đột ngột dừng lại. Đúng lúc này lại nghe bên ngoài truyền đến một tiếng quát chói tai.
Hồng Ngọc nghe ra là tiếng thét của Trần Lan Hinh, cơ hồ theo bản năng xốc màn xe lên. Bên ngoài đã muốn loạn thành một đoàn, tiếng động kinh thiên động địa vang lên, tựa hồ như là âm thanh trọng vật rơi xuống đất. Theo sát đó là tiếng la cùng tiếng thét thất thanh, theo phía phát ra âm thanh nhìn lại thì thấy từng đợt hàn quang long lánh, đó chính là ánh sáng đao kiếm phản dưới ánh trăng.
Hồng Ngọc nhìn thấy nhất thời như hít phải một ngụm khí lạnh, có vài bóng người hướng phía bọn họ chạy đến. Mà phía trước xe ngựa bởi vì không có phòng bị nên cả người và ngựa đều bị đối phương một phen cường đao chém chết, người ngã xuống đất, máu chảy lênh láng. Nhóm hộ vệ lúc này mới đột nhiên bừng tỉnh, cùng giao chiến với người đột nhiên xuất hiện này. Bình thường phỉ nhân chỉ bằng cường công, nhóm hộ vệ đơn đả độc đấu có lẽ không theo kịp bọn họ. Nhưng có nhiều người nên muốn bảo vệ chủ tử cũng không phải là khó khăn lắm. Nhưng bọn phỉ nhân này sớm đã có dự mưu, tiến lùi hợp lý, khi tấn công cũng có chương có pháp. Bọn hộ vệ có chút ngoài ý muốn, liều chết chống cự, trong nhất thời liền lâm vào thế giằng co.