Đã có khúc tỳ bà cùng đàn cổ xuất sắc như vậy, cho dù có xuất ra tài năng gì cũng sẽ không thể làm lay động lòng người nữa. Tiếu Thiên Diệp chính là chắc chắn được điểm này nên mới nói như vậy, cố ý chọc giận Âu Dương Noãn.
Không cần nói đến Âu Dương Noãn, ngay cả Trầm thị cũng cảm thấy Tần vương Thế tử này là đang cố ý gây khó dễ thì không khỏi nhíu mày. Trên mặt Lâm Nguyên Hinh hiện ra ba phần giận dữ, vừa muốn nói chuyện thì lại nghe Âu Dương Noãn cười nói: “Điều này là đương nhiên. Chỉ là tiểu nữ muốn Dung quận chúa tương trợ một chút. Không biết quận chúa có đồng ý không?”
Đôi mắt đẹp của Dung quận chúa hơi hơi cong lên, cười nói: “Âu Dương tiểu thư cần ta tương trợ cái gì?”
“Nếu Tần vương Thế tử không muốn ta lại tấu khúc, nhưng Noãn Nhi cũng không có chuẩn bị gì khác. Chỉ đành vì mọi người viết mấy phúc tự!” Nàng dừng lại, hơi hơi mỉm cười rồi nói tiếp, “Nhưng viết chữ còn cần thời gian, để chư vị phải ngồi không chờ đợi thì sẽ làm mọi người mất hứng. Lâu nay nghe danh quận chúa có tài vũ kỹ khuynh thành, nhưng tiểu nữ lại vô duyên nhìn thấy. Không biết hôm nay quận chúa có thể biểu diễn một khúc để mọi người được mở mang tầm mắt?”
Dung quận chúa nhìn Đại công chúa cười nói: “Không biết ý công chúa điện hạ như thế nào?”
Đại công chúa nhìn mọi người xung quanh, thấy trên mặt ai cũng đều lộ ra biểu tình chờ mong cùng hưng phấn thì liền gật gật đầu.
Âu Dương Noãn mỉm cười nói: “Vậy phải làm phiền quận chúa rồi!”
Dung quận chúa đứng lên, tươi cười trước sau như một nhu hòa cao quý: “Âu Dương tiểu thư, mời!”
Dung quận chúa bình thường đều ở trong cung, người ngoài tất nhiên không được thưởng thức vũ kỹ của nàng. Mà Âu Dương Noãn lại rất ít khi xuất hiện trong các yến hội, hai vị mỹ nhân đồng thời cùng biểu diễn, đương nhiên rất đáng chờ mong. Lòng người ai cũng mong ngóng, mọi người cùng vỗ tay trầm trồ khen ngợi, rồi hưng phấn đứng lên.
“Mẫu thân, Noãn nhi thật là khờ. Cơ hội tốt như vậy sao lại dâng lên cho quận chúa chứ?” Lâm Nguyên Hinh ở bên cạnh Trầm thị nhẹ giọng thở dài.
Trầm thị nhìn nhìn Âu Dương Noãn, lại nghe nữ nhi bên cạnh thở dài thì trong lòng không khỏi âm thầm lắc đầu. Nếu như luận tâm cơ thâm trầm, Hinh nhi đúng là thua xa Noãn Nhi, tương lai gả vào phủ Thái Tử không biết sẽ rơi vào kết cục gì. Bà nghĩ đến đây, cảm xúc vui sướиɠ ban đầu lập tức tan biến đi rất nhiều.
Lâm Nguyên Nhu một bên cười lạnh nói: “Lâu này nghe danh Dung quận chúa vũ kỹ khuynh thành, còn thư pháp của nó thì được tính là cái gì? Thật sự là không biết sống chết, tự rước lấy nhục!”
Tương thị nhướn mày, nhìn nữ nhi của mình một cái rồi thản nhiên nói: “Chỉ hy vọng như thế!”
Nam khách phía bên kia, Tiếu Thanh Bần đi qua nói với Âu Dương Tước: “Tỷ tỷ ngươi đang làm cái gì vậy? Để nàng thể hiện tài năng lại còn cố ý muốn Kha Dung hỗ trợ, cái này là đang cảm thấy vị trí tài nữ của Dung quận chúa chưa đủ lớn sao? Ta vừa rồi đã đặt cược vào tỷ tỷ ngươi, tiền cược là một ngàn lượng hoàng kim đó, còn có đôi Hải đông thanh mà ta rất yêu quý!”
Âu Dương Tước bất đắc dĩ nhìn vào đôi mắt đang phát sáng của đối phương, nói: “Duẫn quận vương! Tỷ tỷ ta không thường tham gia những yến hội náo nhiệt a!”
“A, vậy chẳng phải ý nói ta nhất định sẽ thua sao?” Tiếu Thanh Bần mở to hai mắt, nhất thời đen mặt lại.
Tiếu Nguyệt Minh còn chưa kịp cười nhạo hắn lại nghe một người đột nhiên nói: “Chỉ sợ là chưa chắc!”
Âu Dương Tước nhìn về người vừa lên tiếng, liền thấy Tiếu Thiên Diệp đang khoan thai ngồi đó. Trong tay hắn đang cầm một đóa hoa, không chút để ý liền nghiền nát cánh hoa, tay còn lại bưng lấy ly rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch, giống như hoàn toàn không bị những ồn ào ngoài kia quấy rầy. Như là cảm nhận được ánh mắt của Âu Dương Tước hắn liền nâng mắt lên hơi hơi mỉm cười thản nhiên nhợt nhạt làm cho người ta nổi lên một cảm giác kỳ quái. Lát sau tựa hồ như nhớ ra điều gì, hắn đột nhiên hỏi: “Minh quận vương nghĩ sao?”
Trong lòng Âu Dương Tước thầm nghĩ, vị Tần vương Thế tử này cũng là một nam nhân xuất chúng. Đương nhiên, nếu hắn không nói những lời khiến người ta chán ghét.
Minh quận vương bên này lại đang nghe thuộc hạ báo cáo lại tình hình, rõ ràng không một chút để ý đến mọi chuyện đang phát sinh. Hắn lúc này mới nhẹ nhàng đảo mắt hỏi: “Chuyện gì?”
Không khí liền lâm vào trầm mặc….Độ ấm cũng liền giảm xuống. Mọi người không chớp mắt nhìn nhau, nghẹn lời.
Đại khái là bị lơ đi, đối với người luôn tự cao như Tần vương Thế tử mà nói vẫn là sự khó chịu. Sắc mặt Tiếu Thiên Diệp hết trắng lại xanh, rồi lại chuyển đen. May mắn là có nền giáo dưỡng quý tộc nên hắn mới không bùng phát, chỉ thản nhiên hừ lạnh rồi quay mặt qua chỗ khác.
Đúng lúc này, lại nghe thấy tiếng nhạc vang lên.
Tầm mắt của mọi người liền bị Dung quận chúa hấp dẫn, chỉ thấy tóc nàng bay theo gió, tay áo dài giao hoành, theo khúc nhạc vang lên, nhẹ nhàng lắc eo. Trong miệng ngâm xướng:
Quân nếu thiên thượng vân. Y giống như vân trung điểu.
Tướng tùy gắn bó, ánh ngày dục phong.
Quân nếu trong hồ thủy. Giống như nước tâm hoa. Thân cận tướng liên. Dục nguyệt làm ảnh.
Nhân gian tại sao tụ tán. Nhân gian gì có bi hoan, chỉ mong cùng quân diện mạo thủ. Đừng làm phù dung sớm nở tối tàn.
Đây vốn là một bài thơ cổ nói về tình yêu, sau này Dung quận chúa tự mình phổ thành khúc rồi lại biên ra một bộ vũ đạo, trừ đi tình thi triền miên bên trong vẫn còn giữ lại ý nhị của thơ cổ, làm tâm người nghe thoáng động, vọng chi sinh tình. Kha Dung hát đến 'dục nguyệt làm ảnh' thì đột nhiên đẩy thắt lưng qua bên trái, tay áo phất lên, thẳng tắp tạo thế giương cung. Tay áo dài đột nhiên phất về bên phải, thân thể nghiêng về bên trái. Tay áo phất qua bên trái, thân thể mềm mại lại hướng về phía bên phải. Thoáng cái phải trái liên tục đổi bên lưu loát sinh động như nước chảy mây trôi, giống như thiên mã hành không. Mà động tác ở câu 'chỉ mong cùng quân diện mạo thủ' xướng từ trung hành văn liền mạch lưu loát, phảng phất như một cô nương trẻ tuổi đang trong mùa xuân tươi mát, xinh đẹp. Một điệu vũ này nói không hết những uyển chuyển phong lưu, rung động lòng người. Vừa mới lúc này trong hoa viên muôn vàn hoa tươi
phô thiên cái địa, một trận gió thổi qua muôn vàn cánh hoa tung bay, cảnh đẹp quả là mộng ảo. Không ngờ mỹ nhân hiến vũ trong điệu khúc êm tai lại làm người xem đồng mục cứng lưỡi nhìn không chớp mắt, hoàn toàn bị mê hoặc.
(Phô thiên cái địa: trải khắp trời, che kín đất)
Mọi người đều bị Dung quận chúa quyến rũ tâm thần nên không ai chú ý lúc này Âu Dương Noãn bên kia cũng đã sớm bắt đầu. Nàng lẳng lặng đứng ở một gốc cây đào, lụa mỏng mong manh hơi hơi rung động theo làn gió. Y hoa như cẩm, người đẹp tựa ngọc, rõ ràng đang ở nơi náo nhiệt phàm tục nhưng nàng lại giống như đang yên tĩnh đứng trong thư phòng, một chút cũng vì cảnh đẹp làm người ta hoa mắt này ảnh hưởng.
Khúc vũ hoàn tất, Dung quận chúa nhẹ nhàng dừng lại nhìn về phía Âu Dương Noãn. Mọi người cũng nhìn theo ánh mắt Kha Dung, Âu Dương Noãn hướng mọi người nhìn lại, một chút thần sắc khϊếp đảm cũng không có. Nàng ngưng bút mỉm cười nói: “Thỉnh chư vị đánh giá!”
Nha hoàn cầm lấy phúc tự kia, hướng về mọi người. Chỉ cảm thấy trên nền giấy Tuyên Thành là bài thơ:
Bắc phương hữu giai nhân,
Tuyệt nhi thế độc lập.
Nhất cố khuynh nhân thành,
Tái cố khuynh nhân quốc.
Ninh bất tri, khuynh thành dữ khuynh quốc,
Giai nhân nan tái đắc.
(Đây là bài thơ Giai nhân ca. Dịch thơ:
Phương Bắc hiện giai nhân.
Dung nhân đẹp tuyệt trần
Ngước nhìn thành quách đổ
Ngoái trông quốc gia rung
Biết mà chi
Nghiêng thành cùng khuynh quốc
Giai nhân còn hay mất?)
Phong cách viết quyến rũ, mùi hương ngào ngạt từ giấy bay ra. Đây là cách viết đang rất lưu hành trên phố. Đại công chúa ngưng thần lại, không khỏi gật gật đầu nói: “Hảo, thật sự là có di phong của Vệ phu nhân năm đó. Dung quận chúa, mời lại vũ!”
Lần thứ hai, Kha Dung đã thay đổi điệu múa. Bàn tay trắng nõn nhanh chóng giơ lên, cả người cùng khinh vũ xoay tròn như mặt trăng dưới nước. Ngoái đầu lại mỉm cười trong suốt, vòng eo mảnh mai tựa liễu rũ. Bàn chân bước đi nhẹ nhàng, tựa như dây kết, từ từ chuyển động. Khúc vũ này so với lúc nãy ôn nhu hơn, kỹ thuật múa so với
đạp cavừa rồi lại kiều diễm đa tình hơn, làm người ta không thể không thầm than tâm tư uyển chuyển của nàng ta.
(Đạp ca: kiểu vừa hát vừa dậm chân làm nhịp)
Âu Dương Noãn nhìn Dung quận chúa, trong lòng khẽ động. Lại chấm bút xuống mực tùng yên một đường hạ bút. Khi Dung quận chúa kết thúc khúc vũ, nha hoàn cũng liền nâng tờ giấy cho mọi người xem. Vừa nhìn tiếng tán thưởng vang lên tứ phía, chỉ thấy trên tờ giấy kia viết mấy chữ:
Hoa diên cửu thu mộ, phi mệ phất vân vũ
Phiên như lan điều thúy, uyển như du long cử
Việt diễm bãi tiền khê, ngô cơ đình bạch trữ
Mạn thái bất năng cùng, phồn tư khúc hướng chung
Đê hồi liên phá đãng, lăng loạn tuyết oanh phong
Trụy nhị thì lưu hễ, tu cư dục tố không
Duy sầu tróc bất trụ, phi khứ trục kinh hồng.