Biết thì biết rồi…… nhưng có một số chuyện, không đơn giản giống như trong tưởng tượng, có khi còn phiền phức nữa.
Sau khi đi vào trong hang động thì cảm giác đầu tiên là lạnh, không giống với cảm giác lạnh khi trời đổ tuyết, lạnh ở đây khiến người ta dựng sống lưng, trong lòng ẩn ẩn có một lỗi giác bị áp bách. Đường nhìn vì sự đối lập cường liệt của ánh sáng mà trở nên mơ hồ, Lâu Ánh Thần híp mắt đợi khá lâu mới thích ứng được với hắc ám. Trong hang động rất ẩm ướt, có lẽ là vì trận mưa bão kỳ lạ kia, mặt đất đầy ổ gà thỉnh thoảng sẽ xuất hiện vũng nước đọng, cảm giác lòng bàn chân ướt nhẹp rất quái dị, nhưng dù sao toàn thân trên dưới cũng không có lấy một chỗ khô ráo, Lâu Ánh Thần cũng từ bỏ chuyện muốn giãy lông.
Cũng không biết trong hang động nhìn thì sâu hoắm này lỗ thông gió nằm ở đâu, từ hắc ám ở trước mặt thỉnh thoảng lại thổi tới khí lưu se lạnh, không khí không có cảm giác nặng nề, chỉ là trong hoàn cảnh này thì lại tạo thêm một chút quái dị, từ sau khi vào hang động đi chưa tới mười mét, toàn thể đám lang đều chìm vào trạng thái phòng bị cao độ, chỉ có thanh lang nhìn thì như lãnh tĩnh thật ra đang nhàn tản nhìn ngó tứ phía, còn thỉnh thoảng chụp bắt được thứ gì đó, rồi như hiến báu vật mà đưa cho Xích Nha ăn.
Lâu Ánh Thần nhìn cặp đôi này, không đợi ý nghĩ muốn hỏi xem cái thứ bị bắt đó là gì nói ra khỏi miệng, bản thân y cũng đã dẫm trúng nó. Một động vật sống lớn chừng một bàn tay mềm mềm nằm dưới lòng bàn chân y giãy dụa, Lâu Ánh Thần theo tiềm thức nhảy lên, trong lòng cảm thấy có chút quen thuộc, nên thò đầu qua tỉ mỉ quan sát, mới từ trong đám bùn miễn cưỡng phát hiện sinh vật đã bị mình dẫm cho không thể động đậy, hơi giống con ếch, nhưng mà, ếch sẽ không xuất hiện ở đầu xuân đi……
“Là ‘kiều trùng’?” Lưu Sa cũng phát hiện được thứ dưới chân, “Ở đây sao lại có thứ này?” Lâu Ánh Thần chớp chớp mắt, lặng lẽ hỏi Phù Xuyên đi ngang qua bên cạnh: “Kiều trùng là cái gì?”
“Chính là cái này a ” Phù Xuyên ngậm lên một con động vật tựa như con ‘ếch’, sau đó nhai két két két két nuốt xuống, dù sao đã đói rất lâu rồi. Chú ý đến gương mặt co quắc của Lâu Ánh Thần, nó không phục biện giải, “Biểu tình gì a……. Thứ này rất ngon đó trước đây khi ta còn chưa thành niên mới chỉ may mắn ăn được vài lần, loại động vật này bên đó không có nhiều ” Nói rồi, gần như ăn sống nuốt tươi mà xơi thêm vài con.
“……. Vậy sao…….” Cảm thấy vị chua trong dạ dày đột nhiên tăng cao, Lâu Ánh Thần cười gượng vài tiếng, đi nhanh như chạy tới trước, đây cũng coi như là một hiện tượng rất kỳ quái, đối với mấy loại động vật như thỏ, nai, y đã có thể mặt không đổi sắc ăn sống cắn xé, nhưng đối với loại sinh vật bè bè chỉ lớn cỡ con ếch này, vẫn là không cách nào tiếp nhận. Nhìn thấy nội tạng màu lam màu tím lại thêm màu da quái dị, cổ họng liền bắt đầu khô khốc.
“Sao vậy?” Lang Vương tỉ mỉ chú ý đến sắc mặt quái dị của y. “Ếch……. A, không phải, là cái kiều…… trùng gì đó……. thế giới bên đó cũng có?”
“Ân.” Lang Vương gật đầu, “Chắc nên nói bên đó và bên đây cũng coi như tương đồng về nhiều chủng loại, chẳng qua là, có phát triển ra biến dị gì không thì không rõ.” Than dài một chút, đột nhiên lại nghĩ tới, “Những thứ này có độc không? Dù sao không dám hoàn toàn khẳng định là giống bên đó……..”
“Chắc không có vấn đề, ta thấy thanh lang bắt một vài con cho Xích Nha.” Nghĩ tới bộ dáng lang cắn nuốt ếch, Lâu Ánh Thần nhíu mày, lại muốn phun ra.
“……. Vậy thì tốt. Đúng rồi, ngươi cảm thấy……. con thanh lang đó có thân phận gì?”
Lang Vương đột nhiên thần bí đè thấp âm thanh, dù sao, thân phận của con lang đó càng lúc càng thần bí, khiến họ không thể không đề phòng.
“Không thể nói rõ, nhưng mà, cho đến hiện tại cảm giác nó vẫn có rất nhiều thứ chưa bộc lộ ra, khác rất xa so với hình tượng trước đây, cho nên…… có chút cảm giác sâu không thể dò.” Lâu Ánh Thần cẩn thận nhìn sang con lang đang bị thảo luận một cái, đối phương không chú ý đến bên này, còn đang dùng vuốt nhanh chóng vỗ bắt con mồi trên đất. “Tạm thời, chắc sẽ không trở mặt với chúng ta, như vậy đối với nó cũng không có gì tốt.”
“Thật sự là cảm giác đáng ghét.” Lang Vương chán ghét trề môi, nhưng không đè thấp được cảm giác đói khát, cúi đầu tìm kiếm cái con kiều trùng gì đó, rồi cắn ăn.
Ách……..
Lâu Ánh Thần cảm thấy, cuối cùng cũng có được cảm giác trùng kích cường liệt khi ở dị thế.
Cái thứ lớn như ếch đó có ăn bao nhiêu cũng không đủ lấp bụng, nhưng ít ra giảm bớt được cảm giác đói khát thì cũng coi như miễn cưỡng đủ, đám lang coi như dậy lại tinh thần bắt đầu lên đường, đường đi phía trước hoàn toàn là hắc ám, hơn nữa trong lúc không để ý, địa thế đã bắt đầu dần dần nghiêng xuống. Đợi khi đám lang phát hiện, trước mặt chúng đã chăng ngang một dòng sông không thấy rõ bờ.
“Quả nhiên có nước.” Phù Xuyên ngưỡng mộ chạy tới chỗ Lâu Ánh Thần chớp mắt, nó vẫn nhớ đối phương từng nói qua ở dưới có tích nước. Khi trên mặt làm ra biểu tình cổ quái cũng không biết để tâm trí ở đâu mà khi lùi lại đυ.ng trúng Mộc Bàn một cái. “A, xin lỗi……” Sắc mặt Mộc Bàn không tốt lắm, cẩn thận nhìn Lang Vương một cái, len lén chui tới đằng sau đội ngũ, nó là sợ nộ hỏa của Lang Vương, hành động nằm đều rơi vào mắt Lưu Sa, tên này cũng không nói gì, hắc hắc cười gian mấy tiếng rồi cản trước mặt nó.
“Ta đi qua dò đường, ngươi đừng loạn động.” Lang Vương cũng nhìn thấy động tác nhỏ bên phía kia, nhưng không bình luận gì, khẩu khí không tính là hài hòa phân phó với Lâu Ánh Thần xong, thấy đối phương gật đầu mới quay người đi tới dòng sông. Không có ánh sáng, mặt nước một mảng đen kịt, nước lưu động dẫn động vật chất không biết tên, khiến cả khu vực nước trong tầm nhìn gói gọn trong sương mù đen tối, thần bí, và âm tàng.
Ngẩng đầu nhìn quanh, không có tia sáng khúc xạ khiến đường nhìn không có cách nào phóng ra xa, vì thế chỉ có thể miễn cưỡng biết đây là một hang đá rất lớn, hơn nữa, cũng không nhìn thấy chỗ thông gió cho không khí lưu động ở nơi to lớn thế này.
“Có chút kỳ quái.” Lưu Sa không biết lúc nào đã đến sau lưng Lang Vương, Lang Vương lùi lại mấy bước mới quay đầu, “Ngươi nói nước?”
“Ân……..” Khẩu khí của Lưu Sa có chút không xác định. “Thời gian ta sống trong sa mạc hoang sơ khá lâu, cho nên không mấy hiểu rõ, nhưng…….. chính là cảm thấy có chút quái dị……” Lưu Sa cẩn thận đi tới mặt nước hửi hửi, “Mấy con kiều…… đó, là sinh sống trong nước?” Nó không biết thế giới bên đó, cho nên đối với sinh vật này cũng không biết. Lang Vương gật đầu, đột nhiên nghĩ tới cái gì: “Tuy kiều trùng có thể dừng lại trên đất liền, nhưng chúng tập tính thích nước, tại sao hiện tại lại đi ra bên ngoài…….”
Nghe thấy cuộc đối thoại bên này của Lang Vương, Lâu Ánh Thần ẩn ẩn cũng phát giác ra có chút không đúng, y nhìn từng con ‘ếch’ đang nhảy từng bước từng bước về hướng cửa động, theo tiềm thức nói luôn lời nói trong lòng ra: “Chắc không phải, là vì trong nước sắp xảy ra biến cố gì đó, cho nên chúng mới chạy trốn không?” Động vật bình thường sẽ không vô duyên vô cớ di chuyển nơi cư trú, có thể khiến cho tiểu động vật tùy ý di động rời khỏi nơi sinh sống, trừ nguy hiểm ra, tựa hồ cũng không có bất cứ nguyên nhân thích hợp nào. Lang Vương và Lưu Sa nghe vậy đồng thời lùi lại bốn năm bước, nhưng mặt nước vẫn như cũ rất tĩnh lặng, tĩnh lặng không một chút lăn tăn.
“Bất luận thế nào, trước tiên quan sát xa một chút, chúng ta không thể vội vã tiến tới.”
Lưu Sa làm một quân sư trầm ổn nói, Lang Vương gật đầu, thống lĩnh đám lang bắt đầu lùi lại. Lâu Ánh Thần bất giác nhìn sang thanh lang, tên này không có ý phản đối, cũng không biểu hiện ra một chút khẩn trương nào, nhàn tản dán sát vào Xích Nha, thỉnh thoảng cúi đầu bắt những coi mồi nhảy qua chân.
Cách xa mặt nước hơn hai mươi mét, đám lang nằm xuống ở sau tảng đá nhô lên, bắt đầu nghỉ ngơi.
“Chúng ta có phải đã quá cẩn trọng không?” Lang Vương cảm thấy bước đi này có chút kỳ lạ không thể hiểu. Lâu Ánh Thần nhún vai, “Ta không có dự cảm nguy hiểm gì, nhưng cũng cảm thấy vượt qua không phải là việc làm thông minh, dù sao ở đây có…….. thứ có thể lấp đầy bụng, chúng ta vẫn là trước tiên yên tĩnh quan sát biến cố thì tốt hơn.”
Dù sao, con đường phía trước của chúng không cho phép một sai lầm nhỏ nào.
Tịch mịch một mảng.
Không biết qua bao lâu, Lâu Ánh Thần lắc lắc lỗ tai, ngẩng đầu, mới phát giác bản thân không biết từ lúc nào đã ngủ mất, Lang Vương vẫn tinh thần vững vàng ngẩng đầu nhìn hướng dòng sông, trong sơn động vì hơi thở nhẹ nhàng của chúng mà trở nên càng thêm yên tĩnh, và quái dị.
“Có tình huống gì không?”
Lâu Ánh Thần ngáp một cái, lỗ tai cúp ngược ra hai bên đầu. Thoải mải ưỡn lưng một cái, sau đó phát hiện đám ếch không lâu trước đó còn nhảy lụp bụp giờ không còn con nào.
Lang Vương ‘xuỵt’ một tiếng, chỉ liếc nhìn qua, sau đó, mục quang nhìn đăm đăm về hướng dòng sông đối diện với tảng đá, loại nghiêm túc và nghiêm nghị này, có thể nhìn ra nó đã quan sát rất lâu. Trong lòng Lâu Ánh Thần tự nhiên lại run lên, thuận theo phương hướng của đối phương từ từ chuyển đường nhìn qua, vừa nhìn, lại phát hiện thứ rất quái dị.