Khi gió bão nồng đậm hơi nước từ nơi cao càn quét tới, trời đất dường như mất hết màu sắc.
Phong Khởi nghe hồi báo của Phù Xuyên, trong lòng liền dấy lên cảnh giác, xông tới dãy núi đó, ngóng nhìn thật kỹ, trong màn sương mù âm u hôn trầm không nhìn thấy bất cứ động tĩnh gì.
Tĩnh, khiến người ta bất an.
“Trở về trước, tạm thời đừng có động tác gì…..”
Trong lòng suy nghĩ tới mấy giả thiết, Phong Khởi quyết định đêm nay đến chỗ Vương hồi báo một chút, dù sao trừ số lượng lớn bước chân không rõ nguồn này, nó vẫn còn phát hiện chuyện càng nghiêm trọng hơn. Khi trời tối, Lâu Ánh Thần tỉnh lại. Vì không phải tỉnh tự nhiên, cho nên con mắt độc nhất mông lung không rõ, có chút phẫn nộ tìm kiếm nơi phát ra tập âm ồn ào, vừa nhìn, nhất thời không nói ra lời.
Lang Vương ngồi một bên cạnh cửa động, thần tình rất tản mạn, nó chằm chằm nhìn tiểu Mãnh Cáp đang nhe răng khè miệng trước mặt, chỉ cần đối phương có ý nghĩ muốn lao tới, nó sẽ lập tức dùng móng vuốt để đánh tiểu đông tây trở về, tiểu Mãnh Cáp không có ý tứ muốn từ bỏ, Lang Vương cũng không có tư thế muốn dừng lại, một lớn một nhỏ hai kẻ “chơi” thật “cao hứng”. Đột nhiên nhớ tới con chó mà y từng nuôi qua chỉ thích chơi bóng, trong lòng Lâu Ánh Thần có chút xúc động, lật người đứng lên, tiếng ma sát khi ép vào cỏ khiến hai vị kia đồng thời chú ý sang bên này.
“Ngươi tỉnh rồi?” Lang Vương hơi mỉm cười đi lại, tựa hồ là rất sành sỏi dùng mũi hích hích lên trên đầu y, đang muốn cắn lỗ tai của y, tiểu Mãnh Cáp liền không vui, “chi ya” một tiếng kêu chói lói, càng kiên quyết chen vào giữa hai lang, ôm trên miệng Lâu Ánh Thần, quay đầu thị uy với Lang Vương.
…….. Cuối cùng cũng tỉnh táo hẳn Lâu Ánh Thần không nói được gì nhìn mớ lông tơ trên đầu của Mãnh Cáp bị Lang Vương cố ý làm cho đảo ngược hướng, bắt đầu hoài nghi hình tượng lãnh ngạo của Lang Vương trong lòng y có phải đã sai hay không.
“Những ngày gần đây, nước mưa vẫn luôn rất nhiều, tin tức từ……. ‘bên đó’ truyền tới, khu vực này hình như không mấy an toàn rồi.” Lang Vương rất dịu dàng bóc Mãnh Cáp ra, nhẹ nhàng vứt ra sau lưng, sau đó tiếp tục nói, “Ta dự định triệu tập đám lang ở vùng này để di tản, tuy có hơi gấp gáp, nhưng mà, ta hy vọng ngươi có thể giúp ta.”
Nhìn Lang Vương một cái, Lâu Ánh Thần tự nhiên bỏ qua một số từ vựng có hơi ái muội bất minh, không đậm không nhạt hỏi: “Ta giúp ngươi, tại sao?”
Y không có lý do để làm như thế nếu như Lang Vương nói vì y là bà xã của nó, y phát thệ là sẽ nhào tới cắn nó một phát.
Nhưng Lang Vương hình như đặc biệt hiểu rõ y, nghiêm chỉnh cười: “Bởi vì, ngươi rất để ý đến một vài con lang trong đàn đó.”
“” Được thôi, y thừa nhận, nếu như đây là lý do, vậy thì cũng đủ.
Mãnh Cáp bị bỏ lơ không dám lại trèo lên sóng mũi của Lâu Ánh Thần nữa, nó so với bất cứ ai đều rõ ràng ý ghen tuông của Lang Vương lớn bao nhiêu, cho nên ủy khuất co ở phía sau, kéo kéo đuôi Lâu Ánh Thần, lại bắt đầu vặt lông. (= =)
Ngay lúc này, ngoài động truyền tới một trận bước chân gấp rút, Lang Vương và Lâu Ánh Thần nghi hoặc nhìn nhau, lập tức từ trong không khí phán đoán ra, kẻ đến, là Phong Khởi.
Hơn nữa, còn có mùi máu.
===========
Không lâu trước đó
Khi đi tìm Lang Vương, Phong Khởi không có để bọn Lôi Lạc đi theo.
Vì Lôi Lạc và Lâu Ánh Thần bất hòa, mà Phù Xuyên có lúc có hơi…… nhiều chuyện.
Đơn độc chạy tới mảnh rừng ẩn mật đã từng thuộc về Mãnh Cáp, trong não nó không ngừng nhớ lại rất nhiều cảnh tượng trong ký ức cũ. Nhớ tới khi từng cứu một con lang hình như cũng là thời tiết thế này, trong làn gió âm lạnh phản phất nhưng thổi cả vào những khe rãnh trong xương cốt. Không kìm được run rẩy một chút, tự lẩm bẩm: “Hiện tại không phải là lúc để nhớ chuyện cũ a…….”
Nếu như không đoán sai, một số nơi cho đến nay vẫn luôn án binh bất động….. đã bắt đầu có hành động rồi.
Dẫm lên những chiếc lá tan nát rã ra trong nước mưa, dưới chân phát ra âm thanh có tiết tấu bọp bõm bọp bõm, phóng người nhảy qua một chỗ đọng nước, Phong Khởi lại lo lắng dừng bước lại.
Gần đây có đồng loại, tuy trong hoàn cảnh này không dễ gì phân biệt được thân ảnh của đối phương, nhưng rất rõ ràng phản ánh ra được một tin tức: Là địch không phải bạn, lai giả bất thiện!
Đối kháng không tiếng động, tĩnh lặng dị thường.
Đại khái chừng hơn nửa phút, Phong Khởi đột nhiên phóng người nhảy ra, ngay tại chỗ dừng chân vừa rồi của nó, đã nhào tới một công lang lộ ra hàm răng. Trong cổ họng phát ra tiếng vù vù nhưng tiếng gió thổi ra xé rách khí quản, sau đó, như nhận được hiệu lệnh, hai bên rừng, đột ngột sáng lên mười mấy cặp mắt sáng lục sắc.
“Các ngươi là”
Không có ánh trăng, nhìn không ra đối phương có đặc trưng gì, nhưng Phong Khởi vẫn nhạy bén nhìn ra được một cặp mắt có màu sắc dị thường sau lưng đám lang này. Đó là kim sắc thuần lãnh, là màu sắc tương đồng vơi Vương của chúng.
“Ngân….. lang……” Chỉ có thể là nó.
Mấy con lang đồng thời nhào lên, Phong Khởi tránh không kịp, thân thể lập tức hiện ra nhiều vết thương, trong nhất thời, mùi máu lan tràn, càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ bản tính tàn nhẫn của kẻ săn mồi.
“Đừng gϊếŧ nó.”
Tổn hại đơn phương không tiến hành bao lâu, ngân lang đi ra, đám mây đen vốn đang chăn kín giờ lại chậm rãi tản ra một khe hở, ánh trăng chiếu xuống, màu lông xám như thu hết ánh trăng tỏa ra hào quang lấp lánh càng thêm chói mắt. Nó cao ngạo đến trước mặt, khinh khi liếc Phong Khởi một cái, cười lạnh đối với Hồng Tiêu đang chờ đợi có chút dị nghị. “Cái này, cứ coi như là chúng ta đã tặng cho gia hỏa đó một đại lễ là được.” Sau đó cúi đầu, hạ thấp thanh âm nói với Phong Khởi, “Trở về nói cho Vương của các ngươi, ta trở lại, để lấy lại những gì của ta……..”
Trong giọng nói có mang theo nhàn nhạt lãnh tĩnh, còn có một chút âm hàn.
Đám lang phiến loạn lùi lại, giống như chúng chưa từng xuất hiện, Phong Khởi cắn răng giãy dụa đứng lên, loạng choạng vài bước, cuối cùng bắt đầu chạy đi.