“Thì ra ngươi trốn ở chỗ này……. cũng thật khiến ta tìm vất vả”
Thanh âm khá quen thuộc, bức bách khiến Lâu Ánh Thần ngẩng đầu lên, y thấy dưới ánh trăng sáng, một đám hào quang ngân bạch sắc, ánh trăng trở thành bối cảnh.
“Ngươi?!”
“Đã lâu không gặp.”
Ngân lang hơi mỉm cười, gian tà cao thâm khó đoán. Ác mộng, đối với Lâu Ánh Thần mà nói, chỉ là đại biểu tồn tại của hai con lang.
Y lạnh lùng trừng mắt với ngân lang đang không ngừng bức tới gần, khẩu khí bắt đầu bất thiện: “Tại sao ngươi lại ở đây?” Ở đây rõ ràng chính là nằm trong phạm vi thế lực của Mãnh Cáp. Tại sao nó còn có thể xâm nhập như chốn không người?
Ngân lang không có trả lời vấn đề đó, ngược lại tiến sát, mở miệng đề cập tới một vấn đề cấm kị: “Ngươi cảm thấy, có bao nhiêu lang bất mãn đối với tên Chiến đó?”
……… Một thoáng chốc thất thần, Lâu Ánh Thần trầm mặc, huyết dịch của y vì một chữ đó mà đông cứng lại, căm hận là tình tự chủ quan, nhưng sợ hãi là phản ứng bản năng, đối với một kẻ có thể dễ dàng gϊếŧ chết sự tồn tại của mình, nỗi sợ hãi của y đã thâm sâu đến tận cốt tủy.
“Ý của ngươi là gì?”
“Ta không nghĩ đến hắn thế nhưng sẽ…..” Ngân lang nói được một nửa thì không tiếp thục, mục quang đánh giá mắt trái của Lâu Ánh Thần rất lâu, đột nhiên tiến lại gần, “Hận hắn không? Có muốn báo thù không?” Thanh âm dụ hoặc, tựa như ác quỷ.
Đáng tiếc Lâu Ánh Thần chỉ là chớp mắt một chút, không có bất cứ thần sắc kích động nào.
“Không muốn như vậy? Hay là nên nói ngươi vẫn còn để ý tới hắn?”
“Liên can gì ngươi”
Lâu Ánh Thần liếc mắt nhìn mặt ngân lang, rồi quay người đi, “Thù của ta, ta tự mình báo, không dám nhờ tới lực lượng của các ngươi.”
Y có cảm xúc tiêu cực rất lớn, nhưng cũng không ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của y, trong lòng y hiểu rõ, con ngân lang này, so với Lang Vương còn khó phân địch bạn hơn.
“Hay là nói, ngươi không nỡ?”
Ngân lang đột nhiên châm chọc một câu.
Oanh một tiếng, Lâu Ánh Thần tựa hồ có thể nghe được thanh âm lý trí của mình vỡ nát.
Khi lần nữa quay đầu lại, trên mặt đã là một mảng ghê tởm. Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì tên gia hỏa nhà ngươi tự cho rằng hiểu rõ ta! Dựa vào cái gì ta phải đem tất cả của mình bạo phát lộ ra dưới con mắt của các ngươi, dựa vào cái gì ta phải bị các ngươi chi phối!
Trong con mắt màu tím thẫm đột nhiên tinh tế chuyển thành tím trong, ám quang lưu chuyển, một mảnh chói mắt. Ngân lang bất giác cảm thán, đôi mắt này, quả thật…… quả thật nó còn chưa thể ngờ tới đến thế, chỉ thấy một trận gió quét qua, bản năng thân thể khiến nó tránh sang một bên, chợt thấy Lâu Ánh Thần nhào tới, tốc độ, góc độ, ăn khớp đến mức muốn bức nó vào tuyệt lộ.
Không tồi a, tựa hồ đã trở nên lợi hại một chút rồi, chỉ là
Ngân lang nương theo sự lao tới của Lâu Ánh Thần mà cũng nghiêm chỉnh trở lại, hai con lang thực lực cường hãn bắt đầu trận đấu riêng tư, chúng cắn xé nhau, không quá để ý đến cái gọi là quy tắc, một con là đang phát tiết căm hận, một con là đang thăm dò.
“Ngươi đích thật đã tiến bộ không ít, nhưng thực lực thế này đối với Lang Vương mà nói….. căn bản không chịu nổi một kích.” Ngân lang tốn khá nhiều sức mới áp chế được sự giãy dụa liều mạng của Lâu Ánh Thần, tránh được móng vuốt quét qua, giống như xoa dịu một tiểu hài tử đang điên cuồng vung trảo: “Này này, đừng trảo…… rất đau a” Nó bất đắc dĩ tránh thoát mấy lần, sau đó hoàn toàn cố ý đột nhiên vuốt qua bụng của Lâu Ánh Thần một cái, quả nhiên như dự đoán, Lâu Ánh Thần cứng người lại, trên gương mặt trước giờ luôn lãnh đạm đó hiện tại hiếm khi nhìn được có chút biểu tình, ngân lang đột nhiên tâm tình tốt lên.
“Làm cái gì mà có phản ứng thuần tình đến thế a…..”
Lâu Ánh Thần đột ngột quay người chạy ra ngoài, y đâu có biết, du͙© vọиɠ tích tụ từ mùa xuân đã bị một động tác nhẹ nhàng như thế của ngân lang khơi mào lên, một mặt khắc chế dục niệm từ sâu trong xương cốt, một mặt nhanh chóng chạy vào đàm thủy ở bên kia, sau lưng, ngân lang ngây ra tại chỗ một lúc, đột nhiên trên môi dẫn ra một nụ cười đầy ác tính.
Dìm thân thể vào trong dòng nước băng lạnh, khiến sự nóng cháy trong thân thể được nước lưu động qua mà chậm rãi hạ xuống, Lâu Ánh Thần thở nhẹ nhõm một hơi, cũng coi như không còn rối loạn, chỉ là khi y nghĩ muốn trèo lên bờ, đưa chân ra mới phát hiện, một cái chân của bị rong trong nước quấn lấy.
Dứt ra là được rồi….
Lâu Ánh Thần cố sức đá đá chân, nhưng không ngờ rong đó thế nhưng lại cứng rắn như vậy không thấy bị đứt, y có chút gấp gáp, dù sao cũng là sinh vật trên cạn, ở trong nước quá lâu có cảm giác không an toàn, đang lúc y suy nghĩ làm sao để dứt đứt đám rong rêu đó, lại thấy bên cạnh có một vật thể ngân bạch sắc tõm một tiếng nhảy xuống, khiến mặt nước cuộn trào, chỉ thấy ngân lang đó mang theo nụ cười chói mắt: “Bị rong quấn chặt rồi? Có cần ta giúp ngươi làm đứt nó không?”
“…..”
Lâu Ánh Thần không nói gì, xác thực mà nói là y có cảm giác được một chút bất an, lãnh đạm trừng mắt nhìn ngân lang: “Không cần”
“Hắc hắc, lẽ nào ngươi muốn suốt đêm đều dầm trong nước?”
Ngân lang cười vô cùng gian tà, cũng không để ý đến phản ứng của Lâu Ánh Thần nữa, một cái giãy liền giống như con cá chui vào trong nước.
Mặt nước dần dần tĩnh lặng, bọt nước vừa rồi lập tức bị dòng thủy lưu chậm rãi hòa tan, nhưng Lâu Ánh Thần biết ngân lang đang ở cạnh y, y cảm giác được đám rong ở trên chân run động.
Nhưng là…… có phải đã quá lâu không?
Cho dù là rong dai đến thế nào đi nữa, chả lẽ ngay cả hàm răng của lang cũng không thể cắn đứt?
Bất an trong lòng Lâu Ánh Thần bắt đầu lan tràn, y lo âu di động thân thể hướng về bờ, di động vị trí một chút, đến cạnh bờ những vô luận làm thế nào cũng đều không thể trèo lên, y phát giác, lúc này hai chân của mình đều bị quấn chặt. Sau đó, đột ngột trong thoáng chốc một trận xúc cảm dịu nhẹ, chỉ cảm thấy thứ gì đó đang dựa qua.