“Khi ta mới nổi sát tâm, một mặt là vì không thể hạ thủ, sợ nhìn thấy Liễu cầm chết thảm dưới tay ta… mặt khác, ta muốn giá họa cho mẹ ta! Vì gặp phải hái hoa tặc là ngoài ý muốn, nếu không có ngoài ý muốn này, nhất định sẽ bị người ta nhìn ra do người nhà hạ độc… là nam nhân, muốn gϊếŧ một nữ tử căn bản không cần dùng độc, cho nên ta muốn đánh lừa người… bắt mẹ ta! Vì bà căn bản không phải mẹ ta, cũng không xứng làm mẹ ta!”
… Ai có thể tưởng tượng, oán hận nghiến răng nghiến lợi này, lại xuất phát từ miệng của con ruột mình!
“Tại sao? Đó là mẹ ngươi? Mười tháng hoài thai sinh hạ ngươi… bất luận bà làm sai cái gì…”
Thẩm Lăng Vân khó thể tin nổi nhìn Liễu Mạch phẫn hận khó nén trước mặt.
Kiếp trước, y là cô nhi, từ nhỏ đã trưởng thành trong cô nhi viện, ngưỡng mộ nhất là người khác có mẹ… lúc nhỏ thường nghĩ, nếu ông trời chịu ban cho y một người mẹ, bất kể người đó ra sao, y cũng sẽ dùng tất cả của mình đổi lấy! Nhưng trước mắt, lại có người thống hận mẹ ruột của mình như thế!
Không ngờ, Liễu Mạch hôm nay lại liên tục xuất ngôn kinh người__
“Nữ nhân đó không phải là mẹ ta, mẹ ta là nhị phu nhân bị bà hại chết lúc trước! Lúc đó bọn họ gần như lâm bồn cùng lúc, bà sinh hạ nữ hài tử lo sợ địa vị không vững, liền lén bảo quản gia đổi ta và nữ hài do bà sinh ra với nhau, chính là Liễu Cầm đó! Sau đó, bà đột nhiên nói với cha ta, nhị phu nhân ở bên ngoài có vụиɠ ŧяộʍ với nam nhân khác, chứng cứ chính là ngay cả hài tử cũng không phải của cha ta! Cha ta thích mẹ ta, không tin bà, liền trích máu nhận thân cho mọi người thấy, muốn chứng minh sự trong sạch của người trong lòng, nhưng không ngờ máu của hai cha con không thể dung hợp, cha ta tức giận, lập tức lạnh nhạt với nhị phu nhân, nhốt mẹ ta không cho mẹ ta ra ngoài, đáng thương mẹ ta cả đời trong sạch tự giữ, căn bản không biết vấn đề từ đâu ra, vừa sinh hài tử xong, đang lúc xuy yếu liền bị đả kích như thế, không bao lâu đã mắc bệnh, lúc đó cha ta lại xuất môn, Lam Cô căn bản bất kể sống chết của mẹ ta, ngay cả cơm cũng không cho người đưa tới… sau đó mẹ ta chết đói trong phòng tối đó, hơn nữa đến chết mẹ ta cũng không biết, Liễu Cầm thật ra mới là hài tử mà Lam Cô và dã nam nhân bên ngoài tằng tịu sinh hạ! Ta là một vào buổi tối một năm trước, cha ta mang hạ nhân trong nhà về quê tế tổ, ta lại do cưỡi ngựa ngã bị thương chân, ở nhà nghĩ dưỡng, quản gia và Lam Cô cũng tìm lý do không đi… hai người họ cho rằng ta đã ngủ, liền ở dưới cửa sổ lén lút nói chuyện, ta mới biết! Nữ nhân ác độc đó… ta vẫn luôn nghĩ, làm sao trừ khử bà, bà không chỉ hại chết mẹ ruột của ta, hơn nữa còn có lỗi với cha ta, luôn cùng quản gia ghê tởm kia tằng tịu, gần như toàn bộ hạ nhân đều biết bí mật này, chỉ có cha ta bị che giấu…”
Hài tử trưởng thành trong đại viện thâm trạch nào có dễ dàng? Nhìn vẻ mặt thống khổ của Liễu Mạch lúc này… Thẩm Lăng Vân thậm chí không nhẫn tâm hỏi tiếp.
“Cho nên, quan hệ của ngươi và Liễu Cầm cũng không tốt lành gì, vì tuy không phải là nàng ta sai, nhưng dù sao cũng vì sự tồn tại của nàng ta, mới hại chết mẹ ruột của ngươi…”
Triển Phi Dương nhún vai, biểu hiện nhẹ nhàng hơn Thẩm Lăng Vân nhiều.
Đừng quên, kiếp trước của hắn cũng từng có một thân phận chỉ hơn không kém, đứng càng cao, nguy hiểm càng tăng, có thể nhìn thấy càng nhiều chuyện dơ bẩn… chẳng hạn, lúc đó, người tình của cha hắn cũng không ít, vì muốn sinh con cho cha hắn, cảnh đánh bể đầu hắn thấy nhiều rồi! Đến cuối cùng, ông già đó chỉ còn hắn là con, nhưng kết quả thì… thế sự khó ngờ…
Đối với kết luận của hắn, Liễu Mạch không gật đầu cũng không lắc đầu, coi như ngầm thừa nhận!
“Hỏi ngươi một vấn đề cuối cùng__ Lam Cô bình thường có thói quen tới nhà bếp nấu canh sao?”
“Không, không có… loại nữ nhân đó bình thường chỉ biết đánh bài, còn tằng tịu với nam nhân, hôm đó cũng không biết sao lại…” Ban đầu, câu trả lời của Liễu Mạch là không chút chần chờ, buột miệng thốt ra, nhưng càng nói càng chậm, hoài nghi nhìn hai người, tựa hồ ý thức được gì đó, “Các ngươi hoài nghi độc đó không phải ngoài ý muốn, là Lam Cô cố ý?! Nhưng Liễu Cầm là nữ nhi ruột của bà ta…”
Không thể không nói… hổ dữ không ăn thịt con, đây là tâm lý hiểu lầm của rất nhiều người!
Triển Phi Dương và Thẩm Lăng Vân trao đổi ánh mắt… gần xong rồi, bọn họ muốn biết những gì đã biết hết, còn có thu hoạch ngoài ý muốn, tiếp theo là vết thương lòng của người ta, không còn ý nghĩa nữa!
Thẩm Lăng Vân đột nhiên vung kiếm chém Liễu Mạch đang thống khổ và kinh ngạc, tuy Châu Nhã muốn đứng trước mặt người trong lòng, nhưng chỉ dựa vào hắn… khác biệt thực lực không phải nguyện vọng chủ quan có thể bổ sung!
Chỉ nghe Liễu Mạch bất ngờ không kịp phòng bị kêu thảm một tiếng, định thần nhìn lại, trên tay, chân đều đã bị Thẩm Lăng Vân rạch vài vết, tuy không nghiêm trọng, nhưng nhìn máu tươi đầm đìa cũng rất đáng sợ!
“Ta đã nói những gì mình biết rồi… các ngươi rốt cuộc muốn làm gì!” Liễu Mạch đau đớn che vết thương, lại đột nhiên hiểu lầm gì đó, không lo đau đớn ôm chặt Châu Nhã sau lưng, “Các ngươi muốn lạm dụng tư hình, ít nhất buông tha Châu Nhã, không liên quan tới hắn…”
“Đừng… đừng tổn thương Liễu Mạch!”
Nước mắt cuối cùng cũng trào khỏi khóe mắt Châu Nhã, giãy giụa muốn lao tới trước mặt người yêu, chỉ là đối mặt đối thủ cường đại, sức lực này quá mức yếu đuối… nếu, Thẩm Lăng Vân và Triển Phi Dương thật sự là đối thủ!
“Ân ái gì đó các ngươi đợi về nhà rồi nói…” Thẩm Lăng Vân thu kiếm, cười, không một chút ác ý, “Các ngươi cũng không nghĩ xem, chỉ dựa vào công phu mèo ba cẳng của các ngươi, muốn dễ dàng cứu người trong tay ác đồ, có thể sao? Ta chỉ không muốn đánh rắn động cỏ, ít nhiều cũng phải diễn trò, vì muốn hung thủ yên tâm, xin lỗi rồi, hy vọng các ngươi phối hợp một chút… các ngươi có thể về rồi, sau khi về, Châu Nhã cứ nói là Liễu Mạch liều chết huyết chiến ác đồ, mới cứu được ngươi về…”
Cái này gọi là khổ nhục kế… nếu không vào lúc mẫn cảm thế này, phát sinh chuyện vừa nhìn đã thấy không bình thường, hung thủ thật sự rất dễ chú ý tới!
“Hả? Ngươi nói hung thủ không phải Liễu Mạch?!”
Châu Nhã kinh hỉ quên cả khóc.
“Ha ha… lần trải nghiệm này hai người các ngươi đã đủ trưởng thành rồi đi, sau này phải dũng cảm một chút, phải trân trọng người mình yêu!”
Thẩm Lăng Vân mỉm cười, coi như đồng ý, nhìn hai người dìu nhau đi xa, đột nhiên cảm thấy cảm xúc của mình có chút nồng.
“Lăng Vân của tôi, cậu quá lương thiện… không nên nói cho họ chân tướng sớm như vậy, vạn nhất họ không nhịn nổi, làm hỏng chuyện!”
Nam nhân bên cạnh giở khóc giở cười ôm chặt y.
Thật ra hắn biết, Lăng Vân thông minh hiểu nặng nhẹ, lại không kìm được làm thế đại khái cũng là vì bị chân tình của hai người, trong lúc đối mặt nguy hiểm đã che chắn cho nhau cảm động, không nhẫn tâm để họ chịu đựng cảm giác tội ác nữa, Liễu Mạch đã phạm sai lầm, nhưng giày vò lương tâm đã đủ rồi, Châu Nhã cũng không đủ dũng cảm, nhưng sau lần giáo huấn này, nghĩ chắc hắn sẽ biết nhìn lại bên cạnh mình cái gì mới là quan trọng nhất…
Cũng như khổ nhục kế này, nếu không làm thế, còn có cách khác là mê hoặc hung thủ… cố ý khiến Liễu Mạch thấy chút máu, hòng bức Châu Nhã yếu đuối biết mình đau lòng bao nhiêu, để ý bao nhiêu… Thẩm Lăng Vân có thể nói là dụng tâm lương khổ.
“Không có thời gian cho họ làm hỏng chuyện đâu!”
Thẩm Lăng Vân ngẩng đầu nhìn bầu trời đã có ánh sáng ở phương đông, tam vương gia tối nay sẽ tới.
Về đầu cua tai nheo của vụ án, y tin nam nhân bên cạnh cũng như y, đã đoán ra được tám chín phần mười… nhưng, Triển Phi Dương lần này lại không phối hợp y, không lập tức nói suy nghĩ của mình ra, mà đột nhiên cúi đầu cắn nhẹ lên lỗ tai của y__
“Lăng Vân, không cần ngưỡng mộ người khác… tình yêu của tôi, so với họ, chỉ nhiều không ít! Tôi sẽ không làm chuyện xúc động, sẽ không khiến cậu sợ hãi, khi có nguy hiểm tôi nhất định sẽ quét sạch chướng ngại cho cậu, khiến cậu thuận buồm xuôi gió, cả đời đều bảo vệ nụ cười trong sáng vui vẻ của cậu…”
Nam nhân này thổ lộ không phân thời gian, trước mặt di thể tình ý miên man, khi đối mặt án mạng cũng không quên thủ thỉ, lúc này đã là lúc khẩn cấp, còn nhu tình mật ý như thế… nhưng Thẩm Lăng Vân phát hiện mình hết cứu rồi, đối diện sự hồ nháo không phân trường hợp thời gian của nam nhân, y lại đỏ mặt, gương mặt như ngọc dưới ánh trăng nhuộm lên hai mạt hồng, đặc biệt mê người.
“Phi Dương, hiện tại còn thiếu chứng cớ và nhân chứng! Làm sao đây?”
Tuy sắc mê người trên mặt đã bán đứng tâm tư khó xử lại cố gắng bình ổn của y, Thẩm Lăng Vân vẫn cứng miệng, sát phong cảnh đem vụ án ra.
Nam nhân nhẹ cười, ôm càng chặt__
“Nhân chứng có, chứng cớ cũng có… đợi trời sáng rồi, chúng ta lại diễn một trò là có thể ‘kết thúc’ rồi!”
“Hả?”
Thẩm Lăng Vân quái dị nhìn nam nhân, tên này một chút cũng không giống đang đùa, bất giác có chút không cam tâm… tên này, luôn thông minh hơn mình một chút, mắt vừa chuyển lại nảy ra một chủ ý xấu, dán lông khỉ lên thì sẽ còn ranh hơn khỉ!
… Tiếp tục như thế, mình không phải cả đời sẽ bị ăn chặt sao!