Cơ Giáp Chiến Thần

Chương 53: Bọ sa mạc (2)

Không khí đang trở nên căng thẳng, đột nhiên Phong Tử chạy đến bên Trần Lạc nói “ đội trưởng, thuộc hạ nhớ người Nhân Ngư có khả năng điều khiển sa hạt, không biết lần này liệu có phải..”, nói đến đây Trần Lạc cũng minh bạc ý nghĩ của hắn, hắn cũng cảm nhận được tất cả các chuyển động trên sa mạc đều nhằm về phía doanh trại của hắn, từng chuyển động dưới cát lẫn trên mặt đất, giống như kiểu có một năng lượng tinh thần vô hình đang xúi dục chúng tiếng đến đây.

“ Tất cả chuyển bị chiến đấu “ theo tiếng hét của đội trưởng toàn tiểu đoàn bắt đầu đạn lên nòng, toàn thân cảnh giác.

Khí tức tử vong càng ngày càng đến gần, cả đám binh sĩ cũng khẩn trương hẳn lên. qua rèn luyện ở đây nhiều người có thể cảm nhận được sát khí, giờ đây không khí tĩnh lặng đến một mức đáng sợ, Trần Lạc quay lại hét về phía đám bính sĩ “ cho nổ đám địa lôi vòng ngoài, nhanh “.

“ Bùm, bùm, bùm.. “

Đám sa hạt bị hất tung lên mặt đất, mấy chục con sa hát phát ra tiếng kêu chói tai, cả thân xác khổng lồ nằm dài trên đất, nhìn càng khủng bố là bắt đầu có sa hạ trồi lên mặt đất tiến về doanh trại, cả đám có cái đầu xấu xí, dữ tợn, chúng không để ý đến đồng bạn đang nằm trên đất mà cứ tiếp tục lao về phía doanh trại.

“ Tất cả khai hỏa, vòng ngoài bắn về phía những con nổi trên mặt đất, vòng trong phòng thủ cảnh giác sa hạt từ dưới đất trồi lên “.

“ Rõ “.

Cả tiểu đoàn bắt đầu bật hết hỏa lực, quang mang của laser bắn về phía lít nha lít nhít sa hạ đang điên cuồng lao đến, mỗi nhá bắn có thể hạ hai ba con sa hạt nhưng không thấm so với số lượng sa hạt khổng lồ đang lao đên.

Phong Tử tiếp tục ra lênh “ Cơ sĩ vòng ngoài đổi đao titan cận chiến, cơ sĩ vòng trong tiếp tục bắn yểm hộ, Đại Hạn dẫn đầu đội cận chiến, Lý Khắc bảo vệ Du Du “.

“ Rõ “.

Sa hạt là một sinh vật rất khủng bố, mỗi lần tấn công đều theo bầy đàn, con trước chết con sau lao lên đến khi không còn sót con nào, đám cơ sĩ cận chiến hai tay cầm hai đao titan điên cuồng chém về phía sa hạ đang lao đến, may tiểu đoàn được tràng bị cơ giáp thiên lang có đao titan sắc bén hơn các cơ giáp đời khác nên dễ dàng chém vỡ lớp vỏ bảo vệ của sa hạt, mỗi nhát chém của mỗi chiến sĩ lại lấy mạng của một con sa hạt.

Ở phía ngoài cổng doanh trai Trần Lạc đang một mình chiến đấu giữa vòng vây của sa hạt, hắn vừa chiến đấu vừa phải dùng tinh thần lực kiểm tra trên toàn chiến trường, số lượng sa hạt tiến đến ước chùng phải hơn vạn con, nhất là sa hạt có thói quen tập kích từ dưới mặt đất, làm hắn rất hao tổn tỉnh thần lực để tìm chuyển động dưới mặt đất, hai tay hai đao cứ liên tục chém về phía sa hạt, mười con, hai mươi con, ba mươi con, không biết bao nhiêu con sa hạ ngã dưới chân hắn, một mình hắn đứng ở cổng doanh trại đã chặn gần một nửa số sa hạt tiến công.

Bên trong doanh trại Đại Hán đang ỷ vào thể chất của bình đánh tay đôi với sa hạt, mỗi một đòn đều chí mạng vào đầu sa hạt, chỉ thấy con nào con nấy chỉ kêu được một tiếng rồi đầu nổ tung, chất lỏng đen kịt bắn tung tóe trên sân huấn luyện,

“ Đám bò sát chết bầm, chết hết đi “.

Đám lính mới được cơ hội thực chiến, đao mang lóe sáng trên khắp chiến trường, tuy chưa có người tử vong nhưng đã có hai ba người bắt đầu thụ thương, sa hạt tuy yếu và vô tri nhưng thực sự chúng quá nhiều, gϊếŧ con này con khác thế chỗ, đám lính quân y do không được rèn luyện như tiểu đội mười ba nên bắt đầu có thương vong, có binh sĩ quá sợ hãi ném súng chạy chưa được mười bước đã bị sa hạt từ dưới đất trồi lên nhai ngấu nghiến, có người đang bắn thì bí sa hạt lão vào dùng đuôi độc cắm thẳng vào người không kịp né.

“ Phong Tử, nổ toàn bộ địa lôi “ thấy sa hạt đã hầu hết vào doanh trại Trần Lạc cảm nhận được số sa hạt đang giảm bớt, hắn mới ra lệnh cho Phong Tử.

Đáp lại tiếng hét của Trần Lạc là ngoại trừ sân huấn luyện và chỗ hắn đứng toàn bộ xung quanh địa lôi đều khai hỏa, cả phòng chỉ huy, phòng ở, tất cả nổ tung biến thành một biển lửa, đám sa hạt toàn bộ bị nằm gọn trong biển lửa, tiếng kêu thảm thiết, chúng điên cuồng lao vào nhau để có thể giảm bớt đau đớn từ ngon lừa.

“ Tất cả bỏ súng thay đao, gϊếŧ gϊếŧ “.

Đám lính tiểu đoàn mười ba bắt đầu cầm đao đi chém gϊếŧ nốt đống sa hạt đang kêu gào, một số con may mắn sống sót không bị lừa lan đến cũng không thoát khỏi số mạnh bi thảm, Trần Lạc đứng ở của doanh, xung quanh hắn xác sa hạt đã chất cao thành một ngọn núi nhỏ, hắn cảm nhận được đám sa hạt này mới chỉ là bắt đầu, hôm nay ngày dài chưa kết thúc.

Sau hai giờ chém gϊếŧ, toàn bộ sa hạt con thì bị gϊếŧ, con thì nổ tung, con thì bị thiêu chết

Phong Tử bắt đầu sai người thu dọn chiến trường, kiểm tra nhân số, hơn sáu mươi người chiến đấu gϊếŧ hơn vạn con sa hạt, chiến tích có thể nói cổ kim chưa bao giờ có.

Trần Lạc bước từ cơ giáp xuống, Thiên Lang bây giờ toàn thân có vết kim loạt vị độc ăn mòn, đao titan mẻ đến gần hết, lớp bảo hộ đã rơi từ lâu, l*иg năng lượng đã cạn, có thể nói nếu sa hạt nhiều hơn Trần Lạc có lẽ phải dùng tay không để chiến đấu.

Phong Tử từ xa chạy về phía Trần Lạc nói “ báo cao, báo cáo đội trưởng.. “.

“ có gì mà ấp úng, nói “.

“ báo cáo đội trưởng, sáu chiến sĩ cơ giáp bị quần công tử vong, một người bị độc sa hạt ngấm vào người có lẽ cũng sắp không qua khỏi “, nói đến đây hắn ngừng lại, hai hàng nước mắt rơi xuống, tuy hằng ngày huấn luyện mắng chửi đám lính, nhưng qua ba bốn tháng huấn luyện chung cả tiểu đoàn đã coi nhau như huynh đệ, bao nhiêu trận tập kích người Nhân Ngư chưa có ai tử vong, hôm nay chỉ sau một trận chiến họ mất đi bẩy người huynh đệ.

Bẩy người chết, mỗi người thực lực đặt trong tiểu đội mười ba không coi là gi nhưng nếu đem ra ngoài có thể là nòng cốt, là hạch tâm của những đội đặc chủng khác, mỗi người đều là cơ sĩ cấp chín sơ cấp hoặc cơ sĩ cấp tám đỉnh cao, thoáng cái mất bẩy người, cả Địa Cầu giờ được bao nhiêu cơ sĩ cấp chín, có thể nói đây là một mất mát to lớn cỡ nào.

“ Đưa ta đi gặp người đang hấp hối kia “.

Phong Tử đưa Trần Lạc đến chỗ chiến sĩ trúng độc sa hạt, Thanh Ba đang sử dụng dị năng của mình để bảo vệ tâm mạch cho chiến sĩ kia, nhưng chỉ có thể duy trì một lúc, độc sa hạt là kịch độc, đã ngấm vào tận tim, vô pháp cứu chữa. Thấy đội trưởng đến gần cả đội tách ra làm hai hàng, Trần Lạc tiến về phía chiến sĩ kia, hắn lúc đầu muốn tất cả mọi người trở về, hắn biết con đường hắn đi sẽ có hi sinh, hắn không muốn ai phải chết cả, lần đầu tiên Trần Lạc nói với binh sĩ “ Người anh em có gì muốn nói “.

Vị chiến sĩ kia hai mắt hiện lên vẻ sung sướиɠ, cực lực giãy dụa, hắn chậm chạp mở môi mình, liều mạng nói:

“ Đội … trưởng …Xin … cảm ơn ngài … được chiến đấu … bên … đội trưởng … Thuộc hạ … “

Một câu nói cuối cùng hắn cũng không thể nói hết, sau đó hai mắt nhắm lại, cứ như vậy im lặng không một tiếng động.

Cả tiểu đoàn hai mắt ngấn lệ, không ai nói gì. Câu nói cuối cùng là tâm nguyện của mỗi chiến sĩ ở đây, đột nhiên cả người Trần Lạc phát ra ánh sáng xanh, tay phải hắn đặt lêи đỉиɦ đầu người binh sĩ kia, một tia ánh sáng xanh từ bay ra từ đỉnh đầu người chiến sĩ vay vào long bàn tay của Trần Lạc và biến mất.

Trần Lạc thở dài, hắn biết sẽ có ngày này, nhưng không ngờ đến nhanh vậy, lặng lẽ đứng lên tiến về phía cổng doanh trại hắn nói “ chuẩn bị chiến đấu, đừng ai chết nữa nhé! “.