Trần Lạc sau khi kết thúc tiếp thu tri thức thì nằm sụp xuống mặt đất, trước khi ngất chỉ kịp nghe thấy câu kích hoạt huyết thống rồi hai mắt nhắm nghiền, bất tỉnh tại chỗ.
Trong lúc bất tỉnh Trần Lạc nhìn thấy mình đang đứng trên một mảnh đất toàn mầu đỏ, xung quanh mọi cây cối, đồ vật nhuộm một mầu đỏ tươi như máu, xa xa phía trước có hai người một đàn ông một phụ nữ ăn mặc trang phục kì dị mà Trần Lạc chưa thấy bao giờ đang từ từ đi về phía hắn.
Từ xa hắn thấy hai người rất bình thường khi tiến đến gần hắn mới để ý kĩ hai người, người nam nhìn khuân mặt đẹp trai, góc cạnh, thân thể cao ráo, rắn chắc, mái tóc mầu đỏ, quần áo cũng thuần sắc đỏ, đặc biệt đôi mắt người thanh niên mầu đỏ kì dị, cả con ngươi cũng mầu đỏ. Người con gái có mái tóc xanh như mầu nước biển, khuân mặt đẹp tựa tiên nữ, làn da trắng, sáng bòng không một tì vết, cử chi tao nhã, thanh thoát mà Trần Lạc chưa từng thấy ở người con gái khác kể cả Du Du, khi hai người sóng vai đi đến trước Trần Lạc cả hai người khuân mặt đều toát ra vẻ vui mừng, như người thân lâu ngày gặp lại.
Người phụ nữ nhìn Trần Lạc kiềm chế ko được nói:” Con ta.. “. khi người phụ nữ lên tiếng Trần Lạc có thể cảm nhận được giữa mình và người phụ nữ này có mối liên hệ thân thiết, thân hơn cả mỗi quan hệ giữa Trần Lạc và người nhặt nuôi hắn.
Trong đầu đang suy nghĩ rối bời thì người phụ nữa đột nhiên lao đến ôm hắn, “ con ta, con trai của mẹ, mẹ cuối cùng cũng nhìn thấy con, mẹ mong đợi ngày này biết bao, con trai của mẹ “.
Trần Lạc định lách người né cái ôm của người phụ nữ nhưng bản năng hắn mách bảo người phu nữ không có nguy hiểm, hắn cứ đứng yên cho người phụ nữ ôm, hắn hỏi:” cô là ai, sao cô lại gọi tôi là con, tôi là trẻ mồ côi, cô có nhận lầm người không “.
Người phụ nữ hai hàng lệ vẩn rơi, bàn tay khẽ chạm khuân mặt của Trần Lạc, vuốt mái tóc của hắn rồi sờ sợi dây chuyền trên cổ hắn, cô ta nói:” sao có thể nhầm lẫn được, lúc cha mẹ phải rời xa con có để lại sợi dây truyền này bên cạnh con, chỉ có con trai của mẹ mới có thể đánh thức sợi dây chuyền và gặp được cha mẹ, con là con trai của mẹ, con trai ngoan mẹ đã chờ đợi con hơn hai mươi năm rồi “, người đàn ông đứng bên cạnh người phụ nữ từ nãy không lên tiếng giờ mới nói:” con trai, chúng ta ở đây chờ con hai mươi năm, cuối cùng con cũng đánh thức được huyết thống của gia tộc chúng ta, chỉ có thức tỉnh huyết thông mới có thể đến đây “.
Trần Lạc nghe hai người nói vẫn chưa hiểu ra sao, hắn đánh thức huyết thống, huyết thống nào, đánh thức lúc nào, trước khi đến đây hắn chỉ nhớ mình đang cùng Đậu Đậu truyền tải dữ liệu, do quá đâu đớn nên hắn ngất đi do đó mới đến đây.
Trần Lạc nhìn hai người một hồi lâu rồi anh mắt trong suốt nhìn hai người nói:” có thật hai người là cha mẹ của tôi “.
Người phụ nữ thấy hắn hỏi thế hai mắt chứa chan nỗi buồn, từng dòng lệ nóng rơi xuống gò má, cô ta lấy tay lau đi nước mắt nhìn hắn giọng run run:” chúng ta thật là cha mẹ của con, chúng ta là cha mẹ của con thật mà “, người đàn ông không nói gì chỉ lặng lẽ ôm vai người phụ nữ vỗ nhẹ.
Nghe được câu trả lời của người phụ nữ trong lòng Trần Lạc có cảm giác vui sướиɠ vì gặp được người thân, có chút được giải thoát khi không phải là trẻ mồ côi nhưng hắn cũng đầy buồn khổ, tai sao cha mẹ vứt bỏ hắn từ nhỏ, tại sao hai mươi năm rồi không ai đi tìm hắn, tại sao giữa hắn và cha mẹ không thấy có điểm nào giống nhau, muôn vàn câu hỏi tuôn ra trong đầu làm hắn không biết phải hỏi hai người này câu gì.
Đứng trấn tĩnh một lúc lâu hắn nói:” nếu hai người là người thân của tôi sao bao năm qua không ai đi tim tôi, không ai xem tôi sống chết ra sao, sao không ai cho tôi biết tôi từ đâu đến “.
Người phụ nữ nghe xong càng khóc lơn,:” con trai, cha mẹ bị bắt buộc không thể gặp con, cha mẹ xa con hai mươi năm đi tìm con nhưng không biết con ở đâu, ngày đó gia tộc gặp tai nạn cha mẹ bắt buộc phải đưa con vào cổng dịch chuyển ngẫu nhiên để bảo vệ con, nhưng khi gia tộc được giải trừ tai nạn chúng ta lại không biết con bị dịch chuyện đi đâu, cha mẹ đã tìm con hai mười năm nay “.
Người đàn ông cũng nói:” hai mươi năm qua mẹ con đã tìm con mọi nơi chưa từng nghỉ một ngày, vì bảo vệ con mà khi con sinh ra chúng ta buộc phải đưa con đi, chúng ta hi vọng một ngày con thức tỉnh sẽ nghe được lời nhắn nhủ lúc trước của chúng ta “.
Cùng lúc đó ở một thời không khác, trong một căn nhà rộng lớn có một người phụ nữ đang ngồi nhìn ra ngoài của số đột nhiên đứng phắt dậy chạy vội đi, người phụ nữ chạy đến chỗ một người đàn ông đang ngồi làm việc, người đan ông thấy người phụ nữ chạy đến đang định hỏi thì người phụ nữ đã mở miệng:” Thiếu Quân, con trai chúng ta, con trai chúng ta không có chết, con trai chúng ta không có chết, nó vẫn sống,nó vẫn sống Thiếu Quân, thϊếp muốn đi tim nó “. tiếp đó người phụ nữ hai tay ôm bả vai người đàn ông khóc lớn.
Người đàn ông vỗ nhẹ vãi người phụ nữ nói:”Tiểu Tuyết nàng bình tĩnh, có chuyện gì nói ta nghe, con trai chúng ta như nào, sao nàng biết nó còn sống.”
“ chàng xem “, nói đoạn nàng đưa cho Thiếu Quân thẻ bài có khắc tên “ Trần Lạc “ phát sáng, thẻ bài liên tục phát ra ánh sáng xanh, nàng nói tiếp:” gia tộc thϊếp có khả năng biết người thân mình còn sống hay không, trước khi đi thϊếp lấy một giọt máu của con cho vào thẻ bài này để giữ liên hệ với con, nếu một khi sức mạnh của con thức tỉnh thẻ bài cũng phát sáng “.
Người đàn ông nhìn trầm ngâm nói:” nàng có thể nhận biết con mình ở chỗ nào không “.
Ánh mắt người phụ nữ từ vui mừng đột nhiên buồn bã, sau đó là có chút thất vọng xen lẫn mất mát:” thẻ bài chỉ có thể biết con còn sống hay không, không thể biết được nó hiện tại đang ở đâu “, người phụ nữ ôm người đàn ông khóc lớn:” thϊếp muốn đi tìm con, hai mươi năm không biết nó sống thế nào “.