[Thử Miêu] Mộng

Chương 19

Edit:

Phong

|

Beta:

Long Nhi

Bạch Ngọc Đường chậm rãi tháo mặt nạ xuống, một gương mặt vô cùng quen thuộc xuất hiện trước mặt Triển Chiêu. Gương mặt bởi gần hai tháng không tiếp xúc với ánh mặt trời mà có chút nhợt nhạt. Nhưng vẻ tuấn lãng thì vẫn y xưa. Bởi lẽ vận hắc y, cả người không còn cảm giác phi dương không gì câu thúc kia, mà trái lại thêm mấy phần trầm ổn cùng khí chất thần bí. So với Bạch Ngọc Đường mặc bạch y, hắc y Bạch Ngọc Đường toát ra vẻ trưởng thành mà mê hoặc, quả thật đúng như lời Tưởng Bình nói, lại càng phong lưu thiên hạ hơn trước đây. Triển Chiêu nhìn người trước mắt, vừa trầm trồ, vừa không tự chủ được mà đau lòng.

Bạch Ngọc Đường nhìn thần sắc phức tạp của Triển Chiêu, biết y lại đang nghĩ vẩn vơ. “Được rồi, Miêu Nhi, ngươi cũng đã nhìn rồi, bây giờ có phải nên để ta mang trở lại không?” Bạch Ngọc Đường cố ý tỏ vẻ đáng thương, “Ta cảm thấy không được tự nhiên!”

Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường làm bộ tội nghiệp, liền bật cười: “Bạch Ngũ gia bây giờ còn phong lưu thiên hạ hơn trước kia a!”

“Miêu Nhi,” Bạch Ngọc Đường sáp lại gần Triển Chiêu, cười nham nhở, “Sao ta lại nghe thấy mùi chua đâu đây nhỉ! Miêu Nhi, không phải ngươi đang ăn dấm đấy chứ? Ngươi yên tâm, trong lòng Ngũ gia, chỉ có một mình con mèo ngươi thôi!”

Triển Chiêu thoắt cái đỏ bừng mặt, lườm Bạch Ngọc Đường một cái: “Còn không mau mang lại đi! Không sợ người khác nhìn thấy sao!”

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu giận, cũng không chọc y nữa, liền đeo mặt nạ lên. Trong thoáng chốc Triển Chiêu hơi ngây ngẩn, nghĩ đến dưới lớp mặt nạ kia, gương mặt Bạch Ngọc Đường không có chút huyết sắc nào, không khỏi bắt đầu tự trách. Đang ngây người, đột nhiên cảm nhận được một luồng ấm áp bao quanh mình, không khỏi ngẩng đầu lên, chạm mắt Bạch Ngọc Đường.

“Miêu Nhi! Ta không sao cả!” Bạch Ngọc Đường kiên định nhìn y, “Chờ mọi chuyện kết thúc, liền có thể bỏ cái mặt giả này đi, Đại tẩu nói, đến lúc đó, qua mấy ngày, sắc mặt sẽ tốt trở lại.”

“Thật sao?” Triển Chiêu ngờ vực nhìn hắn, thấy Bạch Ngọc Đường gật đầu mới yên tâm. Tựa vào l*иg ngực Bạch Ngọc Đường, tâm trí mới chân chính thanh tĩnh lại. “Ngọc Đường, ta muốn về nhà!” Triển Chiêu đột nhiên cảm thấy có chút mong chờ được trở về rừng đào tiểu trúc trên Hãm Không đảo, sau đó cùng Bạch Ngọc Đường uống rượu với nhau, hơn nữa, qua mấy tháng, đào kia cũng lớn, còn có thể thưởng thức vị đào tươi ngon.

“Được!” Bạch Ngọc Đường mỉm cười, ánh mắt ngập tràn niềm vui. “Chờ diệt Tương Dương vương xong, chúng ta cùng nhau về nhà.” Ở Tương Dương, tinh thần Triển Chiêu luôn luôn căng thẳng mà không có cách nào thả lỏng, chính là ăn không ngon, ngủ không yên, luôn làm người ta cảm thấy quá mức tiều tuỵ, khiến hắn vô cùng lo lắng. Vì thế cho nên hắn thường làm mấy món ăn lúc trước học được, dưỡng Miêu Nhi của mình, hy vọng Triển Chiêu không tiếp tục gầy thêm nữa.

“Miêu Nhi, hay là ngươi nghỉ ngơi trước một chút đi, đến tối chúng ta còn phải đến Tương Dương phủ do thám nữa!” Bạch Ngọc đường đỡ Triển Chiêu nằm xuống, “Đợi lát nữa cơm tối, ta làm mấy món ngươi thích, mang đến đây cho ngươi.”

Triển Chiêu nghe lời nằm xuống, lo lắng của Ngọc Đường, y không phải là không biết. Vì vậy y chỉ có thể dùng phương thức của mình trấn an hắn —— không ngủ ngon, vậy thì cứ nghỉ ngơi nhiều; khẩu vị không tốt, cơm Ngọc Đường làm cho mình, đều ăn hết. Để Ngọc Đường, chí ít cũng không cần lo lắng.

Bạch Ngọc Đường đắp kín chăn cho Triển Chiêu, nhẹ nhàng hôn lên trán y một cái, sau đó, đứng dậy đi ra ngoài. Triển Chiêu nhắm hai mắt, trên mặt là một nụ cười thỏa mãn.

Hoàng hôn đến, Bạch Ngọc Đường đánh thức Triển Chiêu, sau đó trông chừng y ăn cơm mình nấu, thấy Triển Chiêu vừa tỉnh, tựa hồ có chút không muốn ăn, cũng không miễn cưỡng, đem đồ dọn đi. Chờ sau khi dạ tham trở lại, sẽ làm thêm chút gì cho y lót dạ.

Cơm nước xong, hai người đổi sang y phục dạ hành, dùng khăn che mặt lại, lặng lẽ đi ra ngoài từ phía hậu viện. Lần này, bọn họ bí mật hành động, biết chuyện cũng chỉ có mấy người Tưởng Bình.

Đêm về khuya, hai người dưới sự che chở của bóng đêm, một đường thi triển khinh công đến Tương Dương vương phủ. Cẩn thận tránh những hộ vệ, hai người huớng tới đại sảnh đèn đuốc rừng rực, cẩn thận ẩn nấp. Hai người nhẹ nhàng đáp lên mái nhà đại sảnh. Vì khinh công hai người đều tuyệt cao, đáp xuống mái nhà, ngay cả nửa điểm tiếng thở cũng không có. Hai người ngưng khí, Triển Chiêu hất một mảnh ngói lên, Bạch Ngọc Đường đứng bên lập tức tiếp được, sau đó lập tức đậy lại, chỉ để một khe hở đủ cho hai người tra xét tình huống bên trong.

Hai người nhìn vào phòng khách, chỉ thấy một nam tử đầu tóc hoa râm một thân cẩm bào hoa phục, đang đứng đưa lưng về phía hai người, mà bên trái lão nhân ấy, còn một nam tử trẻ tuổi hoa phục, nhưng so với cẩm y của lão nhân, tựa hồ kém không ít.

“Cô phụ, ngài xem chuyện này nên làm thế nào?” Hai người hình như đang bàn bạc chuyện gì đó, “Biểu muội đến nay vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, trái lại sát thủ phái đi đều chết từng nhóm.”

“Tuệ Nhi từ nhỏ đã như thế, không có được sẽ không từ thủ đoạn nào để đoạt lấy,” Lão nhân kia thản nhiên mở miệng, trong giọng nói có một vẻ uy nghiêm không giận tự uy, “Ta vừa ý điểm này của nó, mới đưa nó vào giang hồ, để hôm nay thành sự. Hiện giờ, một nửa giang hồ đều đã nằm trong tay Tuệ Nhi. Hôm nay, nó chẳng qua chỉ muốn một Triển Chiêu, cứ để nó tuỳ ý đi!”

Trên nóc nhà, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau —— Người tên Tuệ Nhi này, lẽ nào là người quen!

“Chỉ là, mặc dù Bạch Ngọc Đường kia đã chết bên trong Trùng Tiêu lâu, nhưng Triển Chiêu vẫn như cũ, trong mắt y không hề có biểu muội,” Người trẻ tuổi kia lo lắng nói, “Lúc trước, nếu không phải tình thế khẩn cấp, Bạch Ngọc Đường cũng không cứ thế mà trúng kế. Mà một Bạch Ngọc Đường thôi đã khiến Trùng Tiêu lâu cô phụ xây dựng sáu năm bị huỷ, minh thư cũng suýt không còn…”

“Minh thư cái gì, cũng không trọng yếu, mấu chốt là người Tây Hạ có y theo minh thư mà làm hay không,” Lão nhân kia vẫn nhàn nhạt mở miệng, “Tây Hạ đã sớm thèm thuồng Đại Tống, làm sao có thể cam lòng hưởng một cái lợi nhỏ, bọn chúng bất quá chỉ muốn có cơ hội xuôi quân vào Đại Tống thôi. Về phần chuyện của Tuệ Nhi, cứ để tự nó nghĩ biện pháp đi! Hoành Nhi, ngươi đi nói với Tuệ Nhi, dừng lại đúng lúc! Có những người, dù cho có dùng hết mọi thủ đoạn, cũng không thể chiếm được. Nếu không, sợ rằng chỉ càng có thêm nhiều người chết trong tay Triển Chiêu mà thôi.”

Người trẻ tuổi kia gật đầu, hành lễ rồi lui ra ngoài.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu thấy cũng không còn gì có thể thám thính nữa, liền chuẩn bị rời đi. Chỉ là, vừa mới định men theo đường cũ lẻn về, chợt nghe thấy người trẻ tuổi kia cách đại sảnh không xa đột nhiên hô một tiếng: “Kẻ nào! Đi ra!”

Hai người cả kinh, có chút kinh ngạc trước công lực của người trẻ tuổi kia. Bọn họ chỉ lấy hơi hết sức nhẹ, cũng bị người nọ cảm giác được, xem ra là gặp phải một đối thủ ngang ngửa với hai người.

Người trẻ tuổi kia vừa kêu một tiếng, thủ vệ đã xông tới. Mười hắc y nhân xuất thủ, lập tức bao vây đại sảnh, ngay cả cung tiễn thủ cũng đã vào hàng ngũ đâu đấy chỉ trong một thời gian ngắn ngủi như vậy.

Hai người nhìn sắc trời, vì là cuối tháng, trên bầu trời chỉ thấy đầy sao, ánh trăng cong cong tỏa sáng nhàn nhạt. Hai người liếc mắt nhìn nhau, đối phương đông người, hiển nhiên không thích hợp động thủ. Nhưng đối phương đã ép đến nước này, không động thủ cũng phải động. Hai người từ trên mái nhà đứng lên, xuất hiện trước mắt mọi người. Người trẻ tuổi kia có lẽ không muốn động thủ, liền hạ lệnh phóng tiễn. Trong chớp mắt, loạn tiễn cùng bay, đều hướng về phía mái nhà.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa linh xảo tránh loạn tiễn vừa dần dần bay ra xa. Hôm nay vốn là muốn thám thính tin tức, cộng thêm còn chưa biết đối phương có thể gây uy hϊếp gì, hai người chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi tình huống này, trở về từ từ thương nghị, người trẻ tuổi kia thấy vậy, đột nhiên lấy ra hai chiếc phi tiêu, phi tiêu không chỉ được làm từ một loại sắt, toàn thân đen nhánh, trong bóng đêm mang theo mười phần kình lực, lao thẳng về phía Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu. Hai người trên mái nhà tựa hồ không hề hay biết ám khí đã tới gần. Bạch Ngọc Đường đột nhiên cản trước người Triển Chiêu, sau đó hai người liền biến mất giữa trời đêm.

Người trẻ tuổi lộ ra một nụ cười đắc ý: “Trên phi tiêu, có ‘Tam nhật đoạn trường’ của Thần Y cốc a, ha ha…”