Có lẽ
là nghe thấy tiếng cười truyền ra từ trong thư phòng, Đinh Triệu Huệ thò đầu vào, chớp chớp mắt cười hỏi: “Quyết định xong rồi?”
Tiếu Huệ Nhã vẫn ngồi một bên không xuất thủ nhìn thấy Đinh Triệu Huệ bèn nói: “Mang đồ đến đây.”
Đinh Triệu Huệ cười đi vào thư phòng nói: “Sớm đem đến rồi!” đoạn đưa cho mẫu thân hai chiếc hộp tinh xảo.
“Đi ra ngoài đi.” Tiếu Huệ Nhã nói với Đinh Triệu Huệ. Đinh Triệu Huệ liếc
Bạch Ngọc Đường một cái đầy vẻ trêu tức, đắc ý đi ra ngoài.
Tiếu Huệ Nhã sắc mặt nặng nề nhìn Triển Chiêu, qua một hồi lâu mới mở một cái hộp trong đó ra nói: “Đôi nhẫn này là của mẹ con khi kết hôn, đây là cô ấy tự mình thiết kế. Mẹ biết cô ấy đặc biệt hy vọng có thể trao đôi nhẫn này cho con. Nhưng mẹ nghĩ, cái nhẫn nữ này giờ con cũng không cần nữa, thế nhưng đây là di vật của Thư Vân, con giữ lại làm kỷ niệm đi!”
Nói rồi lại mở ra một cái hộp khác: “Cặp
nhẫn nam này
là mẹ bảo Triệu Huệ tìm lại người thợ đánh nhẫn năm đó, làm lại phỏng theo thiết kế của mẹ con. Nếu như các con
dự định một đời bên
nhau, thì nhận lấy đi.”
Nói, Tiếu Huệ Nhã không nhịn được lưu lại nước mắt. Triển Chiêu đi tới, nắm
chặt tay của mẫu thân. Lúc này, trong lòng cậu
vừa có cảm kích, cũng có áy náy.
“Đây là sự lựa chọn của con,
hy vọng con không nên hối hận.”
“Mẹ… Chúng con
sẽ hạnh phúc.”
Tiếu Huệ Nhã nhìn Bạch Ngọc Đường một chút, Bạch Ngọc Đường đi tới bên người Triển Chiêu, kéo tay Triển Chiêu nói: “Bác gái,
xin yên tâm. Chúng con
sẽ như
bác
nói, bên nhau một đời.”
Tiếu Huệ Nhã nhìn Bạch Ngọc Đường nói chắc như đinh đóng cột, tựa như
nghĩ gì đó. Lập tức, bà
lại có chút tiêu tan thở dài một tiếng, nói rằng: “Được rồi. Ta hy vọng cậu
có thể nhớ kỹ lời nói ngày hôm nay.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, cùng Triển Chiêu nắm tay nhau mười ngón
liên kết.
Triển Chiêu nắm tay Bạch Ngọc Đường, nhìn mẫu thân. Cậu
biết, Tiếu Huệ Nhã tuy rằng đồng ý chuyện cậu
và Bạch Ngọc Đường, nhưng trong lòng vẫn còn nút thắt không cởi được. Cậu định lên tiếng an ủi, nhưng cũng không biết phải nói sao. Đều nói mẹ con đồng lòng, Tiếu Huệ Nhã làm sao lại
không biết ý nghĩ của Triển Chiêu. Tuy nói con trai
không như bà mong muốn, nhưng có thể có phần tâm tư này, bà cũng cảm thấy an ủi. Bà
cũng không nỡ để
Triển Chiêu phiền
lòng, Tiếu Huệ Nhã bèn vỗ vỗ tay Triển Chiêu nói: “Mẹ đều biết. Đừng lo lắng, đi nghỉ ngơi đi. Gầy như thế này, mẹ làm sao yên tâm để con dời ra ngoài ở?”
Dời ra ngoài? Mình xưa nay chưa từng nói muốn dời ra ngoài a! Trước đây
nhà trọ kia cũng chỉ là khi nào công tác quá bận mới thỉnh thoảng đến ở
vài ngày. Sau khi xảy ra chuyện, anh ba
vừa nhắc tới căn nhà kia liền giận dữ
nhảy dựng lên, la hét ầm ĩ nói, nếu không phải phóng hỏa đốt nhà là trọng tội, anh đã sớm đem căn nhà kia thiêu trụi
không còn một mống! Thế là anh hai
bèn khóa căn nhà đó lại, định tìm thời cơ thích hợp thì
bán đi, sau đó cũng là mắt không gặp tâm không phiền. Lần này, mình còn có thể chuyển tới chỗ nào a?
“Mẹ, mẹ
yên tâm…” Triển Chiêu vừa định bảo đảm mình sẽ ngoan ngoãn ở nhà dưỡng bệnh, liền nghe Bạch Ngọc Đường lớn tiếng nói: “Bác gái, bác yên tâm, Mèo… à, không, Triển Chiêu dời ra ngoài con cũng sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt, bảo đảm có thể ~ nuôi
~ mập…” Nói tiếng cuối cùng, liền thấy Bạch Ngọc Đường nhe răng nhếch miệng, mặt nhịn
đến đỏ chót, nhưng cũng không dám xoa cẳng
chân bị Triển Chiêu đá
trúng.
Tiếu Huệ Nhã nhìn bộ dạng Bạch Ngọc Đường không dám giận
cũng không dám nói, cố nén ý cười trong mắt bảo: “Các con đi nghỉ trước đi. Nguyệt Hoa đến
bệnh viện, chờ nó
về cả nhà chúng ta ăn bữa cơm đoàn viên.”
Thấy
Tiếu Huệ Nhã cười, Triển Chiêu có chút ngượng ngùng, cậu cầm lấy chiếc hộp đặt trên bàn, cũng không chờ Bạch Ngọc Đường, xoay người đi ra ngoài thư phòng, Bạch Ngọc Đường vội
co
chân khập khiễng đuổi theo sau.
—————————————————————————
Triển Chiêu đứng bên cửa sổ phòng ngủ, xuyên qua tấm rèm mỏng màu trắng, cậu có thể nhìn thấy những chồi non nhú lên mơn mởn trên đầu cành. Bạch Ngọc Đường đi tới phía sau cậu, đưa tay ra vòng lấy cậu. Triển Chiêu thuận thế ngả vào l*иg ngực Bạch Ngọc Đường, để anh
cầm tay trái mình lên, đeo chiếc nhẫn màu trắng bạc vào ngón áp út, trên chiếc nhẫn khảm một viên kim cương nhỏ mà sáng lấp lánh, phảng phất ngay cả lời thề hẹn cũng lấp lánh hào quang.
Triển Chiêu xoay người lại, cầm lấy một chiếc nhẫn khác cũng giống vậy, đem ước hẹn tình yêu của mình đeo lên ngón tay gần với trái tim cậu nhất. Duỗi tay ra ôm lấy hông anh, khoác chiếc cằm nhỏ lên hõm vai anh. Bên tai Bạch Ngọc Đường vang lên tiếng nói nhỏ nhẹ của người yêu: “Ngọc Đường, chúc mừng anh! Chúc anh hạnh phúc!”
Bạch Ngọc Đường nghiêng đầu khẽ hôn lên vành tai cậu: “Cảm ơn em, anh nhất định sẽ hạnh phúc!”
Ôm Triển Chiêu ngồi lên ghế salon mềm mại, Bạch Ngọc Đường vuốt nhẹ chiếc nhẫn trên tay Triển Chiêu, dè dặt hỏi: “Mẹ em nhắc đến Thư Vân, là…”
“Là mẹ ruột của em.” Triển Chiêu đáp.
Kỳ thực Bạch Ngọc Đường cũng đoán được
đại khái, anh
nhìn chiếc nhẫn kiểu dáng đơn giản trang nhã trên tay hai người nói: “Bà nhất định là một người vô cùng tài hoa.”
Triển Chiêu gật đầu cười, đứng dậy cầm một khung ảnh trên bàn lên chỉ cho Bạch Ngọc Đường xem. “Mẹ thường nói, mẫu thân rất ôn nhu và
tài hoa, đều là thế gian ít có. Phụ thân có thể cưới được
mẫu thân, là việc đáng hãnh diện nhất cuộc đời ông ấy.”
Bạch Ngọc Đường nhìn người phụ nữ trong hình kinh ngạc nói: “Mèo con, em và mẹ em thật giống nhau a!”
“Ừm, mọi người đều nói như vậy, tiếc là ngày thứ hai em sinh ra thì bà đã qua đời.” Triển Chiêu cảm thấy cánh tay Bạch Ngọc Đường ôm cậu siết
chặt hơn, quay đầu nhìn Bạch Ngọc Đường cười
nói: “Ngọc Đường, em
không thương tâm. Tuy rằng em
từ nhỏ đã mất đi cha mẹ ruột, nhưng em lại có được càng nhiều yêu thương hơn. Ba mẹ, hai người anh, Nguyệt Hoa,” Triển Chiêu cười, trong mắt anh ánh hào quang hoa mỹ, cậu ghé lại gần khẽ hôn lên cặp môi mỏng của Bạch Ngọc Đường, “Còn có cả anh nữa…”
Bạch Ngọc Đường đáp lại nụ hôn khẽ của Triển Chiêu, nỉ non nói: “Mèo con, gặp được em, cũng là việc đáng hãnh diện nhất một đời này.”
Cửa phòng đột nhiên mở toang, Đinh Triệu Huệ lớn tiếng nói: “Tiểu Chiêu, Bạch Ngọc Đường! Đến đến đến, anh và anh hai tới chúc mừng hai đứa
nè!”
Đinh Triệu Huệ tay cầm rượu vang nhìn hai người đang ngồi trên ghế salon ôm hôn nhau thắm thiết, nhất thời sững sờ ở cửa. Đinh Triệu Lan theo sau tiến vào còn chưa biết xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn đang càu nhàu: “Triệu Huệ, anh nói rồi phải gõ cửa…” mà khi anh trông thấy Triển Chiêu đang lúng túng cùng Bạch Ngọc Đường mặt mày
sa sầm, lập tức hiểu ra ngay lý do Đinh Triệu Huệ đờ
ra tại chỗ.
Anh
không nhịn được oán thầm, hừ, mới
thấy cái này đã sửng sốt, cũng không nghĩ thử xem anh mày còn gặp phải cảnh giới hạn đây này!
Bạch Ngọc Đường đang ăn mèo say sưa cực kỳ khó chịu, nhìn thấy người xông vào là Đinh Triệu Huệ càng giận không nhịn nổi. “Đinh lão Nhị, anh còn không thấy ngại mà vác mặt đến đây?”
“Ngọc Đường…” Triển Chiêu kéo kéo vạt áo
Bạch Ngọc Đường, đối với cách xưng hô của anh với anh ba mình rất là bất mãn. Bạch Ngọc Đường biết ý Triển Chiêu, nhưng
vừa nghĩ tới ngày hôm nay bị Đinh Triệu Huệ xếp đặt một ván, khiến cho anh
và Mèo con lo lắng đề phòng khi gặp gia trưởng, anh chính là giận không chỗ phát tiết.
“Này, họ Bạch, tôi
nể mặt Tiểu Chiêu mới tới
chúc mừng các cậu, cậu đừng có mà chó cắn Lã Động Tân a!” Đinh Triệu Huệ là người nào a, đã sớm từ trong khϊếp sợ đi ra.
“Hừ, anh mà cũng
có lòng tốt?” Bạch Ngọc Đường cười lạnh nói.
Nói tới chỗ này, Triển Chiêu và
Đinh Triệu Lan cũng có chút oán giận Đinh Triệu Huệ. Lúc bọn họ vừa về đến nhà, Đinh Triệu Huệ cố tình làm ra vẻ bí ẩn khiến
bọn họ phải
thầm lau
mồ hôi trong lòng. Triển Chiêu vẫn mang lòng hổ thẹn đối mặt với ba mẹ. Nghĩ đến việc mình không thể thuận theo tâm ý của họ chia tay với Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu thật sự
rất khó vượt qua.
Ai ngờ rằng
hai vị lão nhân kỳ thực đã sớm tiếp nhận rồi, còn chuẩn bị lễ vật chúc phúc bọn họ. Sau đó lại nhìn thấy Đinh Triệu Huệ tới đưa nhẫn, mới biết thì ra hắn
đã sớm biết rõ tình hình, nhưng lại cố ý che giấu để cho bọn họ lo lắng.
Đinh Triệu Huệ thấy không riêng là Bạch Ngọc Đường bất mãn với mình mà ngay cả anh hai lẫn em trai mình đều có chút tức giận nhìn mình, hắn lập tức giải thích: “Cái này, kỳ thực tôi cũng chỉ biết sớm hơn mấy người
nửa giờ mà thôi.”
“Chuyện chiếc nhẫn thì sao?” Bạch Ngọc Đường không tha thứ. Đã sớm sai hắn
đi làm nhẫn, hắn làm sao có khả năng chỉ biết sớm hơn nửa giờ.
“Chuyện đó thật sự là oan cho tôi quá!” Đinh Triệu Huệ vội vàng giải thích, “Đúng là
mẹ gọi tôi
đi làm chuyện chiếc nhẫn, thế nhưng tôi
không nghĩ tới đó là dành cho các cậu a! Mẹ lúc nào cũng đem mấy chuyện thượng vàng hạ cám kia giao cho tôi, tôi làm sao biết được rốt cuộc bà muốn làm cái gì…”
“Triệu Huệ chú cũng được lắm, đã biết trước rồi mà lúc bọn anh trở về còn nói những câu doạ người kia. Làm Tiểu Chiêu lo lắng gần chết!” Mặc dù nói như vậy, nhưng nghĩ tới tình cảnh lúc vào cửa, Đinh Triệu Lan cũng không nhịn được oán giận.
“Ha ha, trêu mấy người
chơi chút thôi mà! Giờ
không phải hữu kinh vô hiểm, đều là đại hoan hỉ mà!” Đinh Triệu Huệ cợt nhả nói.
“Ngọc Đường, bỏ
đi.” Triển Chiêu nghe Đinh Triệu Huệ giải thích xong, cũng cảm thấy có thể lý giải. Hơn nữa tính tình anh ba chính là yêu thích đùa giỡn, cậu cũng quen rồi.
Nghe thấy
Triển Chiêu thay mình cầu xin, Đinh Triệu Huệ càng không sợ hãi: “Đúng vậy, chúc mừng các cậu đã tu thành chính quả! Chúng ta uống một ly
chúc mừng nào!” Nói lại giơ
chai rượu vang trong tay lên quơ quơ.
Bạch Ngọc Đường sao có thể dễ tha cho Đinh Triệu Huệ, nhưng thấy Triển Chiêu xin tha cho hắn, cũng không nói gì nữa. Lúc này, Thụy Lạp
bưng khay mang đến
ba cái
ly uống rượu và một cốc sữa bò. Cô vừa đặt ly rượu lên bàn
trà, vừa nói: “Phu nhân nói, Tam thiếu gia không thể uống rượu, muốn chúc mừng thì
uống sữa tươi.”
Bạch Ngọc Đường trông
thấy Thụy Lạp
bèn cười hì hì nói: “Thụy Lạp, mấy ngày nay có khỏe không?”
Thụy Lạp dẩu môi, có chút bất mãn nói: “Không tốt lắm…”
“Tam thiếu gia cô sắp chuyển ra đại trạch, có hứng thú đi theo chăm sóc cậu ấy không?” Bạch Ngọc Đường rất chăm chú đề nghị. “Thật sự có thể sao?” Thụy Lạp
nghe xong đề nghị này, con mắt trợn tròn lên sáng như hai đèn pha ô tô!
“Đương nhiên, ra
khỏi
đại trạch còn được tự do hơn nhiều. Hơn nữa, còn có thể thoát khỏi một số kẻ gian ác!”
Thụy Lạp kích động gần chết, Tam thiếu gia dễ tính, tính cách hiền hòa, những đồng bạn biết cô được
phái đi chăm sóc Tam thiếu gia, đều ước ao không được. Hơn nữa trong một tháng ở bệnh viện kia, trên căn bản không đưa ra yêu cầu gì hà khắc với mình. (Thụy Lạp~ Cô cũng không suy nghĩ chút xem, phần lớn công việc của cô đều là bị ai làm hết!)
A~ Tam thiếu gia ôn nhu, việc nhà ung dung, thời gian tự do sau bữa trưa… Nếu như có thể rời đại trạch, cuộc sống của mình nên hoàn mỹ biết bao nhiêu…
Nhìn Thụy Lạp đang đắm chìm trong ảo tưởng tươi đẹp của mình, Bạch Ngọc Đường hướng về Đinh Triệu Huệ nhướng mày.
“Ngọc Đường, đừng giận anh ba!” Triển Chiêu bất đắc dĩ nhìn Bạch Ngọc Đường nổi tính trẻ con. Cậu biết Bạch Ngọc Đường vẫn đang tức chuyện Đinh Triệu Huệ cố ý giấu giếm, nhưng cũng không đến mức
phải lấy Thụy Lạp ra chọc tức anh ba a!
Người cả nhà đều biết Đinh Triệu Huệ phong lưu đột nhiên chuyển tính, vứt sạch hết đám
oanh oanh yến yến
vây quanh mình
trước đây, hơn một tháng nay dốc hết sức lực theo đuổi cô hầu gái có chút mê hoặc này. Kết quả ấy à… chỉ có thể nói “Cách mạng chưa thành công, Triệu Huệ vẫn cần nỗ lực!”
Đinh Triệu Huệ nhìn cái người chìm đắm ở trong ảo tưởng kia, tức giận nói: “Đỗ Thụy Lạp, đừng có nằm mơ! Bây giờ lập tức đi đến
phòng tôi, đem toàn bộ đống áo sơ mi trắng lần trước cô lấy ra giặt mang đến phòng giặt tẩy sạch lại một lần nữa cho tôi. Trước mười hai giờ không giặt xong, cũng đừng hòng
ngủ!”
Nhìn Thụy Lạp trề môi đi ra khỏi phòng,
Đinh Triệu Huệ bất mãn nhìn Bạch Ngọc Đường: “Bạch Ngọc Đường, sao
cậu
có thể
nghĩ ra cái chủ ý xấu xa đấy làm hại tôi? Tôi nói thế nào cũng coi như là anh vợ cậu, hại tôi, cuộc sống của cậu
cũng không dễ chịu đâu!”
“Anh ba, anh đang nói cái gì?”
Không đợi Bạch Ngọc Đường trả lời, Triển Chiêu đã sầm mặt gầm lên.
Bạch Ngọc Đường vỗ bắp đùi đen đét, cười ha hả nói: “Ha ha ha, Đinh lão Nhị, anh
chết chắc rồi!” Đinh Triệu Huệ cũng là thông minh một đời hồ đồ nhất thời, nhận anh vợ đến anh
cũng không dám nói, thế mà Đinh lão Nhị này lại có lá gan xúi quẩy?
Đinh Triệu Huệ đột nhiên ý thức được mình vừa nói cái gì, luôn mồm
xin khoan dung: “Ặc… Tiểu Chiêu, đừng nóng giận a, Tiểu Chiêu! Là anh ba nói sai, xin lỗi mà…” Nhìn Triển Chiêu trầm
mặt không nói lời nào, Đinh Triệu Huệ cũng sốt ruột, nháy nháy mắt với Đinh Triệu Lan. Đinh Triệu Lan làm bộ ngó
lơ như
việc không liên quan tới mình, nhưng trong lòng thì sung sướиɠ
nghĩ thầm: Lão Nhị, chú
cũng có ngày hôm nay a?
Tuy rằng ở Đinh gia vui vẻ ấm ấp, nhưng trong lòng Triển Chiêu vẫn rất lo lắng, đối mặt
với người nhà Bạch Ngọc Đường, bọn họ sẽ lại gặp phải những trắc trở nào nữa đây?