Lâm Lạc Tịch Chiếu

Chương 3: Một đường hướng phía Tây

“Ngươi có đói bụng không?” Hai người đi đến nửa đường, Lãnh Tịch Chiếu quay đầu hỏi Tây Đằng Lâm:“Phía trước chính là

Tịch Chiếu cung của ta, muốn hay không đi vào dùng một chút điểm tâm? Ta còn có một chút Ô Long đông lạnh!”

Tây Đằng Lâm buồn cười nhìn y:“Vừa rời yến tiệc, lại ăn?”

“Vừa nãy chưa ăn bao nhiêu, liền có chuyện.” Lãnh Tịch Chiếu đô miệng than thở.

Nhìn y vẻ mặt chờ mong, Tây Đằng Lâm gật gật đầu:“Cũng được, bất quá ngươi giữ lại trà Ô Long đi, ta sẽ không uống trà, uống rượu Tây Bắc quen rồi, dù cho trà thượng hạng cho ta cũng là uổng phí thứ tốt.”

Lãnh Tịch Chiếu thấy hắn đáp ứng, vui tươi hớn hở xua tay:“ Sẽ không sao, ngươi biết cầm, cũng có thể biết trà, ta tự mình pha trà cho ngươi!”

“Ta biết cầm?” Tây Đằng Lâm nhọn mi.

“Ách……” Lãnh Tịch Chiếu ý thức được

mình nói sai

rồi nói, le lưỡi:“Vừa rồi lúc ta quấy rối, ngươi có nhíu mi ……”

Tây Đằng Lâm khóe miệng tràn đầy trêu chọc cười:“Cho nên nói ngươi lúc đánh đàn thì nhìn lén ta?”

Lãnh Tịch Chiếu mặt càng hồng, không nói, nghĩ rằng ta cũng chỉ có

tài năng kia cho

ngươi xem.

Tây Đằng Lâm thấy y ngốc hồ hồ, cười lắc đầu, cũng không trêu chọc y nữa.

Đến Tịch Chiếu

cung, Lãnh Tịch Chiếu quả thực lấy trà cụ bắt đầu pha trà, Tây Đằng Lâm không lay chuyển được, lại không thể nói thẳng là mình ghét nhất chính là uống trà, chỉ phải ngồi ở một bên một khối tiếp một khối ăn điểm tâm, nghĩ rằng ngươi còn không sợ bị phá hư

hảo trà của ngươi, ta nhiều nhất cũng coi như

uống thuốc.

Lãnh Tịch Chiếu im lặng ngồi ở bàn trà bằng gỗ phía trước, trước mắt là Nghi Hưng Tử Sa trà cụ, dùng

nước ấm súc qua, lại cẩn thận thả lá trà vào, trà cụ

tốt nhất, lá trà

tốt nhất, nước pha tự nhiên cũng phải chú ý, nước sông rất đυ.c, nước giếng rất lạnh, chỉ có tự mình ra ngoài thành lấy nước suối chảy từ đỉnh núi mới là tốt nhất, nhất hướng nhị điểm tam mãn chén, một giai đoạn nhỏ cũng không dám qua loa.

Ngày mùa hè ánh nắng tà tà xuyên

qua cửa sổ bằng gỗ khắc hoa bao trùm lên bạch y thiếu nên đơn bạc, nhuộm lên hắn một tầng vầng sáng màu vàng, mái tóc đen như mực ôn nhu tán trên vai, giống như loại gấm vóc tốt nhất Giang Nam,

vẻ mặt vô cùng chuyên chú, ngón tay trắng nõn như ngọc nhẹ nhàng chuyển động, hơi nóng của nước trà lượn lờ dâng lên, trước mắt là hình ảnh quá mức im lặng cùng xinh đẹp, Tây Đằng Lâm đột nhiên có chút muốn biết, nước trà kia

đến tột cùng là hương vị gì.

Cẩn thận đem nước trà rót vào chén, Lãnh Tịch Chiếu bưng lên đưa cho Tây Đằng Lâm:“Muốn hay không thử xem?”

Tây Đằng Lâm cười, cầm lấy chén trà, ngửa đầu uống sau đó ghé vào bên tai y nói nhỏ:“Cũng không tệ lắm.”

Lãnh Tịch Chiếu chỉ cảm thấy lỗ tai nóng bỏng, muốn đem tay mình rút về đến lại bị người kia chặt chẽ nắm lấy, không khỏi có chút sốt ruột:“Buông ra!”

“Vì cái gì muốn ta thả ra?” Tây Đằng Lâm khóe miệng giơ lên, chẳng những không có buông ra, ngược lại tay trái vung lên đem y ôm vào trong lòng:“Ngươi chính là thích ta đi, bằng không mấy ngày nay tại sao lại vụиɠ ŧяộʍ đến Mộ Hoa cung lại không dám

vào, lại

nhìn lén ta, ngươi cho là ta không biết?”

“Ta……” Lãnh Tịch Chiếu nghẹn lời, cũng không biết nên nói cái gì, vừa xấu hổ lại ủy khuất, trong mắt ngập nước.

“Như thế nào lại khóc?” Tây Đằng Lâm nhíu mày, cúi đầu hôn trụ khoé mắt ướt nước của y, nâng lên cằm y để y nhìn thẳng mình:“Đêm nay đến chỗ của ta, ân?”

“Không cần!” Lãnh Tịch Chiếu sợ tới mức lắc đầu nguầy nguậy, trong đầu ong ong loạn một đoàn, thân thủ dùng sức đẩy ra Tây Đằng Lâm:“Ngươi trở về đi!”

Tây Đằng Lâm có chút nghi hoặc nhìn y:“Ngươi không thích ta?”

Lãnh Tịch Chiếu ấp úng không nói lời nào, nghĩ rằng ta là thích ngươi, nhưng là nào có đạo lý vừa gặp mặt sẽ có cái kia a.

Tây Đằng Lâm nhìn dáng vẻ của y, có chút hiểu

:“Ngươi tưởng làm như thế ta sẽ chú ý?”

“A?” Lãnh Tịch Chiếu ngẩng đầu, có điểm không hiểu được ý tứ của hắn.

Tây Đằng Lâm vuốt vuốt đầu y, nói:“Ngươi có biết hay không trong phủ ta

có bao nhiêu

thị thϊếp?”

Lãnh Tịch Chiếu mờ mịt lắc đầu.

“Mười bảy người? Hay là hai mươi người? Ta cũng nhớ không được.” Tây Đằng Lâm vẻ mặt không sao cả:“Còn không bao gồm ta

vài năm nay thiên nam địa bắc quen biết hồng nhan tri kỷ, nam nhân ngẫu nhiên ta cũng sẽ ngoạn ngoạn, bất quá không bao nhiêu, đại khái

cũng là bốn năm người.”

Lãnh Tịch Chiếu nghe vậy có chút

ngơ ngác.

Tây Đằng Lâm nhọn mi:“Cám ơn ngươi đã cứu ta, ta ngày sau sẽ báo đáp.”

Lãnh Tịch Chiếu vẫn là không nói lời nào.

Tây Đằng Lâm bất đắc dĩ, xoay người rời

Tịch Chiếu cung.

Ngự hoa viên, Hoa Thiên Lang cho người bày tốt đồ ăn sáng, phải chờ trái chờ chính là đợi không được Lâm Hạo Dương, trong lòng âm thầm nói, không phải là cho y đi hỏi một chút tiểu ngốc tử có hay không coi trọng ai thôi sao, như thế nào cũng

đi lâu như vậy. Miên man suy nghĩ một trận, chỉ thấy Lâm Hạo Dương thở hổn hển chạy đến, trên mặt nói không ra là cái biểu tình gì.

“Uy!” Hoa Thiên Lang đưa cho y một chén nước:“Hỏi

đến đâu rồi?”

Lâm Hạo Dương gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

Hoa Thiên Lang mạc danh kỳ diệu:“Ngươi rốt cuộc là muốn khóc hay là muốn cười, cô nương nhà ai mà đem ngươi dọa thành như vậy, cũng sẽ không là Chu cô nương vừa béo vừa mặt rỗ đi?”

“So với Chu tiểu thư còn muốn…… đáng sợ hơn.” Lâm Hạo Dương nháy mắt mấy cái.

“Người nào?” Hoa Thiên Lang càng mơ hồ:“So với nàng còn muốn khó coi hơn? Ngoan, kia cũng không sao, Tịch Chiếu lớn lên đáng yêu như thế, việc hôn nhân này ta không thể chuẩn, nếu không chờ sư phụ trở về sẽ bóp chết ta!”

“Ta vừa mới đi Tịch Chiếu cung, nhìn thấy hắn tự mình pha trà cho Tây Đằng Lâm.” Lâm Hạo Dương vẻ mặt nghiêm túc:“Mà còn là lá trà ngươi trăm phương nghìn kế thay hắn mang về lá cây Tương Hồng.”

“Cái gì?” Hoa Thiên Lang nghẹn họng nhìn trân trối:“Tây Đằng Lâm?”

“Ân.” Lâm Hạo Dương gật đầu:“Tây Đằng gia Tam vương tử.”

Hoa Thiên Lang cố gắng thay Lãnh Tịch Chiếu tìm lý do:“Nói không chừng, chỉ là bằng hữu mà thôi…… Ngô, tuy rằng

trà kia hắn bình thường ngay cả trẫm cũng đều luyến tiếc không cho uống ……”

“Sau đó, tiểu ngốc tử tự mình uy hắn uống trà, sau đó hai người…… Ôm một cái, tiểu ngốc tử giống như rất thích ý……” Lâm Hạo Dương tận lực nhớ lại chi tiết lúc đó:“Đại khái chính là như vậy, ta cách khá xa cũng không thấy rõ lắm.”

“Tịch Chiếu uy hắn…… Uống nước, còn ôm một cái?” Hoa Thiên Lang cảm thấy phía sau lưng phát lạnh

:“Sau đó thì sao?”

“Sau đó ta cảm thấy nếu nhìn tiếp thì không tốt lắm…… nên quay về ……” Lâm Hạo Dương lay lay hắn:“Làm sao bây giờ? Tiểu ngốc tử cũng thích nam nhân rồi đi.”

Hoa Thiên Lang dở khóc dở cười:“Ta còn muốn cho hắn cưới về một cô nương, ai biết lại bị người ta cưới đi rồi…… Tây Đằng gia Tam vương tử, Tịch Chiếu theo hắn cũng là không lo ăn lo mặc, nhưng là tiến triển cũng quá nhanh đi!”

Lâm Hạo Dương cũng hiểu được, có chút vô lực:“Làm sao bây giờ? Sư phụ trở về nếu biết Tịch Chiếu cùng một nam nhân bỏ chạy, chúng ta liền thảm ……”

………………

Một phía khác, Lãnh Tịch Chiếu ngồi ở trong phòng ngẩn người, khóe mắt tựa hồ còn lưu lại một tia ấm áp, cùng với trà Ô Long mùi thơm ngào ngạt, đuổi như thế nào cũng đuổi không đi.

Lần đầu tiên nhìn thấy Tây Đằng Lâm là một năm trước, ở Tây Bắc cổ

thành, chính mình tràn đầy tò mò đông xem tây xem, cũng không cẩn thận va vào trong lòng hắn, đầu tiên là cảm giác

người này hảo cao nha, chính mình mới cao tới

ngực người ta ; điều thứ hai là cảm giác

người này l*иg ngực như thế nào cứng rắn, bị đâm cho đầu ong ong đau, sau đó ngẩng đầu, liền nhìn đến ánh mắt hắn, con ngươi màu hổ phách giống như có ánh mặt trời rơi vào, mang theo một chút trêu đùa cùng một chút bất đắc dĩ, cái mũi cao cao

, khóe miệng hơi hơi giương lên, khuôn mặt oai hùng cương nghị cùng với ánh dương Tây Bắc như hoà làm một, hoàn mỹ giống như thần đế,



trong mắt y, liền khắc sâu

vào trong lòng, chính là liếc mắt một cái gặp nhau, lại nhung nhớ suốt một năm, ngay cả chính mình cũng không biết là vì cái gì.

“Hắn không phải người như vậy đúng

không?” Lãnh Tịch Chiếu ủ rũ

ghé vào trên giường, lấy ngón tay tinh tế chọc chọc con hổ bông dưới đầu.

Tiểu hổ bằng bông ánh mắt không chuyển, nhìn Lãnh Tịch Chiếu không

nói.

“Hắn lớn lên tốt lắm đúng không? Hơn nữa ta mấy ngày nay hỏi qua thiệt nhiều người, bọn họ đều nói Lâm Lâm là vương tử tốt nhất Tây Đằng gia, không phải người xấu.”

Tiểu lão hổ mân miệng, nhìn qua uy phong lẫm liệt.

“Hắn nhất định là gạt ta!” Lãnh Tịch Chiếu ôm tiểu lão hổ ngồi xuống, chớp chớp đôi mắt thật to:“Ngươi có nghĩ là ta nên đi Vân Sát Bảo không? Chúng ta đi xem Tiểu Việt cùng sư phụ bọn họ đi, vừa lúc ta còn có thể hướng sư phụ lãnh giáo một chút y thuật! Như vậy ta có thể cùng Lâm Lâm tiện đường!” Càng nói càng vui vẻ, Lãnh Tịch Chiếu lxuống giường kích động phóng đi tìm Hoa Thiên Lang.

Ngoài cửa, thủ vệ vừa thấy là Lãnh Tịch Chiếu, cũng không ngăn đón, ai cũng đều biết Hoàng Thượng cùng tướng quân yêu quý nhất chính là tiểu tử kia.

Lãnh Tịch Chiếu vào nội điện, nhìn nhìn khắp nơi, không có người? Chắp tay sau lưng đi bộ đến ngự hoa viên, mới vừa đi đến trước hòn giả sơn, cái mũi nhỏ ngửi a ngửi —– trong không khí

là hương vị mà Hoa Thiên Lang thích nhất – hoa quế nhưỡng, mắt to nhất thời nheo thành hình mặt trăng, khóe miệng giơ lên mỉm cười, mạnh mẽ vọt tới trước hòn giả sơn:“Hoàng Thượng!”

Sau đó ba người đều sửng sốt……

“Ách…… Cái kia…… Ta…… Các ngươi tiếp tục……!!” Lãnh Tịch Chiếu

phản ứng đầu tiên, lòng bàn chân chuyển động nhanh chóng biến mất.

( =))) có ai biết hai người Hoàng thượng đang làm gì khơm?? ^^)

“Dương……” Hoa Thiên Lang chột dạ nhìn về phía Lâm Hạo Dương.

“Tránh — xa — ta — ra ” Lâm Hạo Dương nghiến răng nghiến lợi:“ Trong vòng một tháng không được gặp mặt ta!!”

“Nhưng là chúng ta chỉ là hôn nhẹ mà thôi lại không có làm gì khác……” Hoa Thiên Lang nhăn mặt.

Lâm Hạo Dương đẩy ra cái người đang dán sát vào mình

– Hoa Thiên Lang, phủi phủi quần áo, tức giận:“Ta đi tìm tiểu ngốc tử!”

“Ta đi cùng ngươi!” Hoa Thiên Lang vui vẻ đuổi theo, có một chút không thành thực thân thủ trêu chọc

tiểu dã miêu nhà mình.

Lâm Hạo Dương bị hắn trêu đến không biết làm sao, dở khóc dở cười nghĩ người này rốt cuộc là thế nào được truyền thành là một quân vương tài đức sáng suốt a? Lời đồn thực đáng sợ!!

Lãnh Tịch Chiếu một đường chạy về Tịch Chiếu cung, đem tay che mặt

dùng sức lắc đầu, vừa rồi cái gì cũng chưa nhìn đến a!

“Tiểu ngốc tử!” Hoa Thiên Lang đi vào, chung quanh tìm, cuối cùng ở ghế dựa vừa mềm vừa lớn lôi ra được tiểu tử kia đang

không nín được cười, hung thần ác sát hướng y trừng mắt:“Cười cái gì!”

Lãnh Tịch Chiếu cắn môi điên cuồng lắc đầu.

“Nói!” Hoa Thiên Lang nghiến răng nghiến lợi.

“Không cười! Ta cái gì cũng……” Lãnh Tịch Chiếu một câu chưa nói xong, liền cười đến ngồi xổm xuống:“Không thấy……”

Đứng một bên, Lâm Hạo Dương vô lực, ngồi xổm xuống

xoa xoa đầu y:“Cười đủ chưa?

Tìm chúng ta có chuyện gì?”

Lãnh Tịch Chiếu ngửa đầu chớp chớp mắt, mặt có chút đỏ.

Hoa Thiên Lang nhìn ra nguyên nhân, cố ý hỏi y:“Có người trong lòng? Cô nương nhà ai?”

Lãnh Tịch Chiếu gật đầu lại lắc đầu:“Ta nghĩ muốn đi Tây Bắc.”

“Được!” Hoa Thiên Lang một ngụm đáp ứng:“Ta phái hai ngàn tinh binh theo hộ tống ngươi.”

“Ngươi cũng không hỏi là ta đi đâu a?” Lãnh Tịch Chiếu vẻ mặt nghi hoặc.

“Hạo Dương sớm nói với ta ……” Hoa Thiên Lang nói một nửa lại dừng, che dấu sờ sờ cằm:“Ách…… Ta là nói vừa lúc ta cũng muốn phái người đi Tây Đằng gia tộc nhìn xem, hai tháng sau chính là sinh thần Tây Đằng vương

, ngươi vừa lúc đại diện trẫm đi đưa lễ vật.”

“Ngươi cho ta đi Tây Đằng gia?” Lãnh Tịch Chiếu trong lòng hoan hô nhảy nhót:“Tốt, ta đi!”

Hoa Thiên Lang nhìn vẻ mặt vui mừng của Lãnh Tịch Chiếu, thân thủ xoa xoa đầu của y, nghiêm mặt nói:“Tây Đằng gia gần đây có chút hỗn loạn, nếu có người khi dễ ngươi, liền phái người trở về nói cho trẫm, còn có Tây Bắc quan viên ta cũng sẽ đối bọn họ ra lệnh, ân?”

Lãnh Tịch Chiếu gật gật đầu, cười ngốc hề hề.

Hai ngày sau, Tây Đằng Lâm nghe xong thánh chỉ của Hoa Thiên Lang

thì dở khóc dở cười, nhìn Lãnh Tịch Chiếu bên cạnh liền vô kế khả thi, nghĩ rằng tiểu ngốc tử này thật đúng là yêu thích mình không buông.

Tây Đằng Lâm lần này đến tiến cống cũng có dẫn theo nhân mã đầy đủ, nhưng

mấy ngày trước đây đều bị thích khách gϊếŧ khá nhiều, còn lại

cũng không đến năm mươi người, còn Lãnh Tịch Chiếu bên này, Hoa Thiên Lang muốn cấp cho cha mẹ chồng tương của tiểu ngốc tử

một ấn tượng tốt, chỉ là thọ lễ liền trang bị vài xe ngựa, hơn nữa hai ngàn hộ vệ, nhìn qua thật hoành tráng.

“Lãnh thiếu gia, dọc đường đi thỉnh chỉ giáo nhiều hơn.” Tây Đằng Lâm vô lực ôm quyền.

Lãnh Tịch Chiếu cười tủm tỉm gật đầu.

Một bên Cống Đạt mắt trợn trắng, nguyên nghĩ sớm đi rời đi hoàng cung liền có thể thoát khỏi cái người mỗi ngày đều nhìn lén thiếu chủ nhà mình

– tiểu đại phu, ai biết y

thế nhưng lại

theo đi Tây Đằng gia, thật đúng là sợ cái gì đến cái đó.

“Xuất phát!” Tây Đằng Lâm bất đắc dĩ nhíu mày, giục ngựa, mang theo nhân mã chậm rãi ra khỏi thành, một đường hướng Tây Bắc rong ruổi mà đi.