Lý Việt cũng không dám đứng ở cửa khách sạn dây dưa với Vương Tĩnh Kỳ, trên tay hắn dùng chút lực cầm tay áo Vương Tĩnh Kỳ, kéo cô đi về phía cửa xe Audi màu đen.
Ngồi ở trong xe, Chu Cẩn Du đã sớm thấy được động tĩnh ở cửa, với thân phận của mình anh không thích hợp đi ra ngoài lúc này, cho nên đành ngồi lại trên xe chờ. Anh tin tưởng Lý Việt sẽ đem cô gái đó
bình an đi tới đây.
"Tôi không cần mọi người đưa về, chính tôi có thể bắt xe về nhà mà, tôi có tiền, tự tôi đi được." Vương Tĩnh Kỳ vốn bị tác dụng của cồn
nên trên người không có lực, bị Lý Việt kéo đi một đường đến xe. Nhưng cô vẫn không cam lòng, lúc đã lên ô tô còn định mở cửa xuống xe tự mình về nhà.
"Cô đoàng hoàng một chút." Chu Cẩn Du nhìn Vương Tĩnh Kỳ với ánh mắt sắc bén, đem cô trấn áp xuống, sau đó nhìn thấy Lý Việt cũng lên xe liền phân phó lái xe phía trước: "Đi Lan Hòa Tiểu Trúc."
Sau khi xe khởi động, Vương Tĩnh Kỳ liền nghĩ Lan Hòa Tiểu Trúc, Lan Hòa Tiểu Trúc, cuối cùng cô cũng nhớ tới ở thành phố D có một tiểu khu cao cấp mới khai phá được một hai năm, nghe nói là có thang máy trực tiếp vào tận nhà, cô cũng chưa từng nhìn qua.
"Lái xe, anh đừng nghe anh ấy, nhà của tôi không ở Lan Hòa Tiểu Trúc, anh đi đến Trường Nhất Trung đi, tôi muốn quay về trường học." Vương Tĩnh Kỳ cũng không quên buổi tối mình còn phải về đâu, cô muốn về phòng ngủ.
Lái xe ngồi phía trước từ kính chiếu hậu nhìn sắc mặt của Chu Cẩn Du, sau đó làm như không nghe thấy lời nói của Vương Tĩnh Kỳ vẫn chuyên tâm lái xe theo mục đích của lãnh đạo đi Lan Hòa Tiểu Trúc.
Vương Tĩnh Kỳ cho rằng mình nói như vậy lái xe đã làm theo nên cũng không nói chuyện này nữa, ngược lại cô lại im lặng, nhìn thấy biểu tình của Chu Cẩn Du cô đột nhiên nói: "Hai ta không phải là đã nói chuyện xong rồi sao, tại sao anh lại xuất hiện ở đây?"
Chu Cẩn Du bị những lời nói này của cô làm tức giận hiện cả lên trong ánh mắt, nhưng anh nghĩ thấy phía trước còn có hai người ngoài ngồi phía trước, tuy họ đều là tâm phúc của anh, nhưng anh cũng không muốn để cho người khác nhìn mình chê cười.
"Câm miệng, lát nữa về nhà nói chuyện sau." Trước mắt anh chỉ có thể áp chế cơn giận của chính mình, đồng thời cho hai người phía trước một ánh mắt.
Hai người phía trước đều không dám nhìn chỉ nghe, bỗng cảm nhận được một ánh mắt sắc bén đang nhìn mình ở phía sau, lái xe Tiểu Lưu liền ngồi chết một chỗ nghiêm chỉnh chuyên tâm lái xe, Lý Việt thì lấy laptop từ cặp đựng tài liệu mang bên mình ra nghiên cứu lịch làm việc của thị trưởng vào ngày mai để sắp xếp lịch trình.
Nhìn thấy hai người phía trước cuối cũng cũng trở về đúng vị trí của mình, Chu Cẩn Du mới thu hồi lực chú ý của mình nhìn sang cô gái nhỏ ngồi bên cạnh mình.
Cô ngồi kề sát cạnh cửa sổ, không nói gì, ánh mắt nhìn thẳng bóng đêm bên ngoài xe, cũng không biết với tốc độ xe đi nhanh như vậy cô có thể nhìn thấy cái gì trong đêm tối nữa.
Ban đầu Chu Cẩn Du thực sự vừa lòng khi thấy cô nghe lời ngồi im lặng như vậy, nhưng hiện tại nhìn thấy dáng này của cô không biết vì sao trong lòng anh lại nổi lên tà hỏa (Tà hỏa: Không chính đáng, không đàng hoàng.)
Cô như vậy là đang chướng mắt mình sao, tình nguyện nhìn bảy tám ô đen bên ngoài cũng không thèm liếc nhìn anh lấy một cái.
Chu Cẩn Du nguy hiểm nheo mắt, thấy Vương Tĩnh Kỳ để bàn tay nhỏ bé ở bên cạnh, anh không chút nghĩ ngợi gì liền cầm lấy.
Đầu óc Vương Tĩnh Kỳ trống rỗng đang ngẩn ra đột nhiên lại cảm thấy tay của mình bị cái gì bắt lấy, cô phản ứng chậm nửa nhịp, lúc muốn đem tay mình rút lại vài lần nhưng đều không thành công.
Cô chậm rãi xoay người thấy Chu Cẩn Du đang nhìn mình chằm chằm, mà bàn tay nhỏ bé của mình đang bị bàn tay của anh bao quanh, vuốt ve.
(Lovenoo1510: Bắt đầu từ bây giờ mình sẽ đổi xưng hô của nam nữa chính thành anh và em nhé)
Cô mơ hồ hỏi: "Anh làm sao vậy?"
Chu Cẩn Du thấy bộ dạng ngốc nghếch của cô chợt hung hăng nhéo tay cô một cái, sau đó anh liền buông lỏng ra nhưng cũng không thả tay ra nói: "Không có gì, em cứ xem của em đi."
"Anh nắm tay em đau nha." Phản ứng của cô thật sự rất chậm, sau khi bị nắm tay đau mới kịp phản ứng lại.
"Không có việc gì, anh sẽ xoa giúp em." Chu Cẩn Du hung hăng trợn mắt nhìn cô một cái, sau đó cúi đầu ngắm bàn tay nhỏ bé của cô.
Tuy tay cô không tính thật là trắng noãn, nhưng khung xương của cô nhỏ, cả bàn tay của cô nằm gọn trong tay anh, so với tay của mình thì anh cảm thấy tay cô xinh xắn, khéo léo hơn. Hơn nữa, tuy tay cô không đủ noãn nhưng lại rất mềm mại, khi cầm cảm giác vô cùng tốt.
"A!" Vương Tĩnh Kỳ cũng không biết trả lời như thế nào, cứ như vậy trơ mắt nhìn tay mình bị anh vuốt ve, thưởng thức.
Chỉ trong chốc lát xe liền tiến vào một tiểu khu, xe dừng lại trước một Tiểu Lâu.
Lý Việt xuống xe rồi mở cửa xe phía sau ra.
Lúc xe dừng lại, Chu cẩm Du buông bàn tay nhỏ bé của Vương Tĩnh Kỳ ra, thấy cửa xe phía sau mở anh cũng muốn xuống xe.
Đợi vài giây đồng hồ nhưng thấy cô gái trong xe vẫn còn đang ngồi không có ý định xuống xe, mặt anh đen lại, nhỏ giọng kêu: "Như thế nào em còn không ra."
Vương Tĩnh Kỳ vẫn ngồi ở trong xe, ánh mắt mượn ánh sáng đèn đường bên ngoài nhìn rõ cảnh vật xung quanh, sau đó nghẹn lời hô trở lại: "Đây không phải là trường học của em, em vẫn còn chưa tới nơi." Ý của cô chính là cô còn chưa tới nơi, xuống xe làm gì.
Nghe thấy lời này Chu Cẩn Du có chút tức giận,tại sao mình lại bị cái người này làm cho tức giận chứ, thật là phí phạm tình cảm của mình.
Nhưng nghĩ đến kế hoạch của mình, anh không thể không nhịn xuống tính khí của mình, khom người dụ dỗ: "Em xuống xe trước đã, không thấy xe đã dừng rồi sao, xe hết xăng rồi, chúng ta chờ ở đây một lát, đợi bọn họ đổ đầy xăng anh sẽ đưa em về nhà."
Vương Tĩnh Kỳ nhìn bảng điều khiển phía lái xe, sau đó lại nhìn đến Lý Việt đang mở cửa xe cho mình, tư thế kia thật sự giống như muốn đuổi mình ra ngoài.
Cô bất mãn xuống xe, còn bĩu môi than thở nói: "Em đã nói không ngồi xe của anh mà, anh lại nhất định bắt em ngồi, hiện tại thì tốt rồi, xe bị hết xăng, cái xe rách này."
Lý Việt đứng bên cạnh nghe được lời cô nói khóe miệng co rút mãi, cái ánh mắt của cô gái này thật là, xe gì đây mà cũng không biết, cái xe này rất xa hoa nha.
Chu Cẩn Du tiến lên giữ chặt tay Vương Tĩnh Kỳ sau đó đi vào bên trong tòa nhà, vừa đi còn vừa nói: "Cái xe này không tốt lắm, đề lần sau chúng ta đổi cái khác tốt hơn. Hiện tại chúng ta vào phòng nghỉ ngơi một lát." Cứ như vậy anh vừa lừa gạt, vừa dụ dỗ đem cô vào thang máy.
Lái xe Tiểu Lưu ở trong xe nhìn thư ký Tiểu Lý đứng bên ngoài khó xử hỏi: "Bí thư Lý, bây giờ chúng ta về sao?"
Lý Việt nhìn người đã không thấy bóng dáng, hắn nhanh chóng lên xe đóng cửa, tức giận nói: "Không quay về thì anh định đứng đây canh gác cả đêm à, tôi cũng nói cho anh biết, không tính phí tăng ca cho anh đâu."
Sau đó chiếc xe Audi bị cô gái ngu ngốc phê phán thành chiếc xe rách chở đầy bụng bi thương, lặng lẽ rời khỏi tiểu khu không một tiếng động, biết mất ở nơi xa.
Lại nói đến Chu Cẩn Du lôi kéo Vương Tĩnh Kỳ vào thang máy, sau đó anh nhập mật mã, thang máy trực tiếp lên thẳng tầng 6.
Cửa thang máy mở ra, hai người liền tiến vào một phòng khách.
"Nhà như thế nào lại không có cửa vậy?" Vương Tĩnh Kỳ lại ngây ngốc hỏi.
Chu Cẩn Du không có ý định trả lời vấn đề này, trực tiếp kéo cô đi về phía sofa.
Nhìn cô gái nhỏ ngồi ở trên sofa, anh cũng không cần chính mình phải nhịn nữa.
"Được rồi. Trước tiên bây giờ em nói với anh, vì sao ngày đó lại không nghe lời anh? Không phải là anh bảo em ra ngoài sao, sao em lại không ra? Tại sao lại ở trong trường học không chịu ra." Chu Cẩn Du nới rộng cà vạt, cởϊ áσ khoác bên ngoài rồi đứng ở trước mặt cô hỏi tàn nhẫn.
Anh càng nói trong lòng càng không áp chế được tức giận. Vốn định vứt bỏ bông hoa này, dù sao anh cũng có tôn nghiêm của mình, thế nhưng cô gái này lại cứ giẫm đi giẫm lại nhiều lần tôn nghiêm của anh. Nhưng bây giờ anh cảm thấy tại sao lại buông tha cho cô, mình là thân phận gì chứ. Anh muốn cô thì cô phải nên mang ơn mà tiếp nhận. Hơn nữa, coi như muốn cự tuyệt thì cũng phải chính mình là người nói. Tóm lại, chỉ có thể là bản thân không cần cô chứ không thể để cô không cần chính mình được.
Nghĩ đến cô gái này thái độ với mình, anh tức giận đưa tay bấm một cái trên khuôn mặt phấn hồng của cô.
"A, anh làm gì vậy? Đau quá." Vương Tĩnh Kỳ dùng bàn tay nhỏ bé của mình ôm lấy chỗ khuôn mặt bị bấm, sau đó ngẩng đầu lên lên án nhìn kẻ đầu sỏ hạ độc.
"Hừ, anh còn tưởng em, cô gái ngu ngốc này không biết tốt xấu gì, vậy mà cũng biết đau đấy." Chu Cẩn Du xem bộ dáng của cô mà hả giận, nhưng nghĩ đến cảm giác trơn nhẵn trên tay anh liền muốn bấm thêm một chút.
Có biết tốt xấu hay không với có biết đau hay không có quan hệ gì sao? Đầu óc Vương Tĩnh Kỳ trở nên chậm chạp.
"Hiện tại, giải thích thật tốt cho anh một chút, tại sao ngày đó lại không gặp anh." Chu Cẩn Du vẫn rất để ý chuyện này, dù sao anh lớn như vậy đều là mình cự tuyệt người khác chứ chưa có người nào đặc biệt như cô gái này đối với mình như vậy.
"Ngày đó không phải em đã nhắn tin cho anh rồi sao." Vương Tĩnh Kỳ có chút không kiên nhẫn, cô đã nói bao nhiêu lần rồi sao anh nghe như thế nào lại không hiểu chứ.
Vương Tĩnh Kỳ cũng chính là thừa dịp uống nhiều mới dám dùng giọng điệu như vậy nói với Chu Cẩn Du, nếu bình thường cô có nhiều can đảm hơn đi chăng nữa cũng phải kiêng dè thân phận của Chu Cẩn Du, nếu không cô đã sớm đem cành hoa đào nát bên cạnh mình này thổi bay rồi.
"Anh muốn em nói trực tiếp với anh, làm sao, ở trước mặt lại không giám nói ư?" Chu Cẩn Du ngồi xuống ghế sofa.
"Em có gì mà không giám nói, bây giờ gặp mặt em nói cho anh biết, thị trưởng Chu, Chu Cẩn Du. Mặc kệ là anh làm chức gì em cũng không lạ, em không muốn làm người hâm mộ, cũng không muốn làm người tình bí mật của anh, lại càng không muốn dây dưa không rõ ràng, xin anh về sau đừng xuất hiện ở trước mặt em nữa. Bây giờ anh hiểu em nói gì rồi chứ?" Bây giờ Vương Tĩnh Kỳ là mượn rượu làm anh hùng, không dấu diếm một chút nào nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Thật ra thì cô đã vất vả mới trùng sinh, điều này còn khó hơn là trúng vé số năm trăm vạn. Mục đích chính đời này của cô là rời bỏ Trương Dương, thoát khỏi Trương gia, một lần nữa bắt đầu cuộc sống hạnh phúc của chính mình. Nhưng không biết tại sao cô lại cứ bị mập mờ với người đàn ông ngang tàn này. Hơn nữa sau mấy năm nữa cái nghề Tiểu tam này đều bị mọi người đánh mắng, cô cũng không muốn cả đời này của mình trôi qua lại bi thương hơn đời trước.
Chu Cẩn Du nhìn cô gái bé nhỏ này, thấy cô nói vài lời kích động thì khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng, đôi mắt nhỏ có thần của cô trở nên mê muội, thật sự là vô cùng động lòng người. Trong lòng anh đã quên hết mọi thứ liền nắm lấy cô kéo đến chân mình.
Thật ra thì tuổi Vương Tĩnh Kỳ lớn như vậy làm sao lại lại có thể mê muội, hơn nữa cô cũng không như vậy, cô lúc đấy là ngẩn người có được không vậy.
"Em là đang tự mình đoán mò sao, ai cho em làm người hâm mộ, ai cho em làm người tình bí mật. Ngày đấy anh gọi điện cho em cũng không nghĩ như vậy, anh thật sự yêu thích em mà tại sao đến miệng của em lại thành dây dưa vậy. Dù sao em cũng là một cô giáo, cũng là thành phần trí thức có biết câu yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu không. Anh coi trọng em tại sao lại không thể theo đuổi em? Là em kỳ thị anh, khinh thường anh." Chu Cẩn Du nói xong thì nheo hai mắt lại nguy hiểm nhìn cô, vốn hai cánh tay của anh đang ôm cái eo thon nhỏ của cô cũng siết chặt một chút.