Chàng Trai Năm Ấy Tôi Yêu

Chương 15: Vị khách không mời

Tất cả chỉ như vừa mới hôm qua. Tính từ cái ngày đi lạc đến bây giờ cũng đã hơn một tuần. Nhưng sao vẫn còn nhớ rõ mãi trong đầu tôi. Cái cảm giác lo lắng sợ sệt khi không tìm thấy cậu lại ập đến trong tôi. May mắn làm sao! Hôm đó không có gì nguy hiểm, nhưng cũng phải mất một tiếng thì mới tìm thấy được cậu.

Chẳng biết ra sao chứ hôm đó là tôi mừng như vớ được vàng lắm luôn! Khóc không ra nước mắt, kiểu như nửa cười nửa mếu, cứ ôm lấy cậu riết không buông khiến cho anh chị cứu trợ gần đó cứ cười tủm tỉm hoài. Vừa ngượng vừa xấu hổ, nhưng biết sao được, tại tôi mừng quá hóa khùng chứ bộ!

Nhưng thôi chuyện qua tôi cũng sẽ cho qua! Nhắc lại làm gì cho nó mệt. Hôm nay tôi có hẹn. Một cuộc hẹn với cả lớp trầm tĩnh của tôi đi ngắm hoa anh đào. Dù sao mùa đông cũng qua và xuân đã tới rồi mà.Dĩ nhiên, cậu cũng sẽ đi cùng. Thế mà, nhỏ Hana lại đi theo nữa chứ! Không biết buổi ngắm hoa hôm nay có bị "biến tấu" thành cái chỗ quậy cho nó không nữa??

Đặt chân đến điểm hẹn, có vẻ như là... đến trễ rồi!! Tôi cười méo mó.

-Chị Linh!! Bên này nè! Nhanh lên! Chị đi chậm như rùa ý. Cứ cái đà này hổng khéo cũng mất anh Dương như chơi._ Từ bên này tôi đã nghe thấy tiếng nói ranh mãnh của Hana.

-Chị cầm dép vả vào mồm đó nha!_Nhìn xung quanh không thấy cậu nên tôi liền xỏ lại.

Sau câu nói ấy là đi kèm với một hành động: Tôi nhanh chóng bay lại phía đám bạn của tôi.

-Linh ngồi xuống đi! _Tiếng nhỏ Hân kêu tôi.

-Mày đứng thì đứng mà ngồi thì ngồi á nha! _Nhỏ Ngọc đốp vào mặt tôi.

Tôi bĩu môi, ngồi xuống. Nhưng rồi thấy lạ, giương mắt lên hỏi thằng Tuấn lớp phó trật tự:

-Dương đâu rồi? Bộ cậu ấy hổng đến à?

Và Hana chưa kịp để Tuấn tiếp lời thì đã chèn ngay vào họng:

-Quan tâm ghê dzạ??? Anh Dương tới trễ một chút. Lát ảnh sẽ tới. Bận tâm làm gì!

Chẳng buồn quan tâm nhỏ Hana, tôi kệ. Và tiếp tục đợi cậu tới. Nhưng... cậu không đến một mình, cậu đi cùng một bạn gái.

-Đây là bạn gái tôi. _Cậu giới thiệu!

Đùa nhau chắc?? Cái méo gì thế này??? Tôi chả buồn chửi cũng không muốn khóc chỉ lẳng lặng quay đi.

-Tôi đi dạo mát một lát._Đó là cái câu mà tôi kiếm làm lí do.