Thất Nương (Xuyên Việt Chi Tiền Duyên Ngộ)

Quyển 3 - Chương 12

Bao tiên sinh bỗng nhiên nói Thánh chỉ khiến mọi người đều ngạc

nhiên, nhưng khiến người ta kinh ngạc không chỉ có vậy, mà Thánh chỉ này không ngờ lại là di chỉ của Long Bàn Đế, Hoàng đế khai quốc của Long

Giao.

Thánh chỉ từ hơn một trăm năm trước?

Điều này sao có thể?

Nội dung Thánh chỉ đại khái nói, thánh chỉ này là mật chỉ của Long

Bàn Đế, do đệ tử người Thiên Mộ Phương đời đời truyền lại giữ gìn, cho

đến lúc đặc biệt mới có thể sử dụng.

Nhưng Thánh chỉ này không thể dùng để can thiệp triều đình, nếu điều

binh khiển tướng cũng không thể dùng trong nội chiến (nói cách khác là

không thể điều Long Giao quân tấn công Long Giao quân).

Trên Thánh chỉ trừ hoàng ấn Long Giao còn có danh hào của người Thiên Mộ Phương dùng tinh ngọc thạch khắc thành – chỉ có cầm trong tay Tinh

Thạch ấn mới chứng tỏ rằng đó là đệ tử của người Thiên Mộ Phương, mới có thể được sử dụng Thánh chỉ.

Văn Cảnh và mọi người đứng dậy, hắn bán tín bán nghi nhận lấy Thánh

chỉ và Tinh Thạch ấn Bao tiên sinh đưa qua tỉ mỉ xem xét, dấu trên ấn và dấu trên Thánh chỉ quả nhiên không khác biệt.

“Văn tướng quân nhìn rõ chưa?” Bao tiên sinh mỉm cười, “Như vậy, ta muốn Văn tướng quân làm theo lời Lưu cô nương đã nói.”

Mạc Anh nhịn không được hỏi: “Bao tiên sinh, ông đừng trách tôi nhiều lời, không phải tôi không tin ông, nhưng thánh chỉ này có phần kỳ lạ,

Thánh tổ sai lại vô duyên vô cớ hạ một mật chỉ kỳ quái như vậy? Chẳng lẽ hơn trăm năm trước ngài đã biết hôm nay Long Giao quốc sẽ gặp nạn?”

Thất Nương cũng có nghi ngờ như ông ta, nhưng sự tình đang khẩn cấp,

nàng nói: “Văn tướng quân trước hạ lệnh cho người dân trong thành mau

mau chuẩn bị rút lui rồi hãy để Bao tiên sinh nói rõ nguyên nhân sự tình được không?”

Chuyện rất nhanh liền phân phó xuống dưới, sau đó mọi người cùng đợi Bao tiên sinh giải thích.

“Việc này còn phải kể đến hơn một trăm năm trước, Long Giao bắt đầu lập quốc …”

Hơn một trăm năm trước, thiên hạ đại loạn, người Thiên Mộ Phương

thông thạo thiên văn hiểu rõ thiên cơ, vì sớm kết thúc khổ cực cho bách

tính, liền giúp đỡ Long Bàn Đế lúc đó còn là dân thường lên làm vua,

giúp hắn nhất thống thiên hạ.

Thiên hạ ổn định rồi, người Thiên Mộ Phương muốn lui về núi, Long Bàn Đế khổ tâm lưu lại.

Người Thiên Mộ cảm kích, cho biết Long Giao sau trăm năm nữa sẽ có

một lần đại kiếp nạn, nếu như vượt qua được Long Giao còn có thể kéo dài thêm hai trăm năm nữa.

Vị quân vương nào không hy vọng vương triều của mình có thể thiên thu vạn đại, Long Bàn Đế nghe xong liền hỏi người Thiên Mộ Phương làm sao

mới có thể qua được.

Người Thiên Mộ Phương nói, mình đã sớm tiết lộ thiên cơ ắt bị trời

phạt, mạng đã định sống không quá ba mươi sáu tuổi, đã như vậy hắn liền

vì Long Giao quốc mà tận tâm lần cuối, lập đàn tế trời.

Nhưng lần tế trời này không phải lấy tuổi thọ của Long Bàn Đế thì

cũng phải là tuổi thọ của người thân của ông ta để tế (cũng chính là

tuổi thọ bất kể ngắn dài, sau khi tế trời xong, sẽ không sống thêm được

bao lâu nữa).

Thái tử của Long Bàn Đế còn quá nhỏ, nước lại không thể thiếu vua,

cho nên chỉ có thể tuyển chọn trong số những người thân của ông ta.

Long Bàn Đế có một muội muội gả cho một thuộc hạ đắc lực, sinh được

một người con gái, lúc đó vừa tròn mười bảy tuổi, thuộc hạ đó biết

chuyện này, không biết vì nguyên nhân gì, hắn tự nguyện hiến ra con gái

mình để tế trời.

“Vì cái gì? Đương nhiên là vì vinh hoa phú quý… Vì vinh hoa phú quý,

một đứa con gái thì tính là gì!” Thất Nương nhìn Bao tiên sinh ánh mắt

khinh thường, “Hừ, nước không thể thiếu vua… Lý do thật là đường hoàng

hay ho, mạng mình không bỏ được, mạng người khác thì có thể… Gì mà vì

thiên hạ suy nghĩ chứ, lệnh sư tổ chưa từng nghĩ đến cô gái kia cũng là

một sinh linh sao?”

Dù là người bình thường cũng tiếc mạng của mình, huống chi là một

người mới ngồi trên ngai hoàng đế? Long Bàn Đế tất nhiên là sẽ không

dùng mạng chính mình để tế trời.

Mạc Anh cãi lại: “Nhưng cũng không còn cách nào khác, dù sao cũng phải có người hy sinh mới được.”

Thất Nương cười nhạt: “Ta cũng không tin ông ta ngoài thái tử không

còn con cái nào khác.. Sao ông ta không để con gái mình đi tế trời ấy?”

Mạc Anh há miệng, muốn cãi lại không biết cãi thế nào.

Bao tiên sinh cười khổ, tiếp tục kể.

Cô gái kia sau khi tế trời, không bao lâu sau liền chết bệnh, người

Thiên Mộ Phương nói với Long Bàn Đế, nàng là được lên trời tu tiên, trăm năm sau lại một lần nữa trở về thế gian, đến lúc đó nàng sẽ giúp Long

Giao quốc hóa giải đại kiếp nạn.

Nhưng vì khi còn sống nàng không phải tự nguyện tế trời, cho nên oán niệm tích lại mà không tiêu tan, cùng nàng đồng thời chuyển thế làm

người.

“Sư tổ ta giao cho đệ tử của ngài nhất định phải bảo vệ nàng chu

toàn, nàng và Long Giao quốc tâm mạch tương thông, Long Giao quốc vong

hay thịnh đều do ý niệm của nàng, nàng có thể hóa giải đại kiếp nạn của

Long Giao quốc nhưng cũng có thể khiến Long Giao quốc hủy diệt, cho nên

sau khi nàng chuyển thế, trước khi oán niệm của nàng mất đi, vạn bất đắc dĩ thì ngàn vạn lần không thể để nàng biết được thân thế của mình.”

Thất Nương phát hiện ánh mắt tất cả mọi người trong phòng đều đổ dồn

vào mình, kinh ngạc, vô cùng kinh ngạc, liền bừng tỉnh đại ngộ… Nàng

trừng mắt nhìn Bao tiên sinh: “Ông đừng có nói với tôi, rằng cô gái kia

chính là tôi đấy nhé!”

Bao tiên sinh hạ mí mắt nói: “Bức tranh mỹ nhân chơi thuyền kia chính là họa sĩ trong cung dựa vào dáng vẻ cô gái đó lúc còn sống mà họa ra…

Còn nữa, phụ thân của cô gái họ Hạ.”

Thất Nương sững người.

Nàng chậm rãi chuyển tầm nhìn, đối diện với đôi mắt phượng hiểu hết kia.

Một thương binh xông vào phòng: “Báo cáo, quân địch lại bắt đầu tấn công…”

Sau đó những gì hỗn loạn xảy ra Thất Nương cũng không biết nữa, đầu

nàng như bị thứ gì đó bịt kín lại, hình ảnh gì cũng không nhìn thấy,

thanh âm gì cũng không nghe thấy.

Đến khi nàng có lại cảm giác một lần nữa, nàng bị một cái ôm ấm áp mà quen thuộc ghì siết đến đau nhức, nàng đang ở đâu? Đến tột cùng nàng là ai?

“Thất Nương, nàng là Thất Nương của ta, có nghe thấy không? Bất luận nàng là ai, đều là Thất Nương của ta!”

Thanh âm vừa hoảng loạn vừa lo lắng gào thét trên đầu nàng.

“Ngọc Hổ.” Nàng thì thầm.

Văn Ngọc Hổ vội buông nàng ra: “Là ta.”

Khi hắn ngày đêm thần tốc chạy về Biên thành, nhìn thấy nàng không có một chút ý thức, giống như một tượng gỗ được Hạ Lan Thuyền ôm trong

ngực, vừa lo lắng lại vừa phẫn nộ.

Một khắc cảm giác đau đớn trở lại cơ thể, hận ý cũng một chút lại một chút tụ lại trong tâm trí.

Trong miệng tràn ngập vị máu tươi nhàn nhạt.

“Bọn họ dựa vào đâu mà điều khiển cuộc sống của người khác?” Thất

Nương thì thầm tự nói, biểu tình dần trở thành phẫn nộ, nàng căm hận kéo mạnh cổ áo Văn Ngọc Hổ, “Bọn họ cho mình là ai? Dựa vào cái gì?”

Nàng hận vô cùng! Vốn dĩ nàng căn bản không tin vào những lời vô căn

cứ như vậy, nhưng từ khi đến thế giới này, nhận thức của nàng đã bị phá

vỡ triệt để.

Là bởi vì nguyên nhân này, nàng mới có thể xuyên qua thời gian không

gian đến thế giới này sao? Cho nên việc nàng phải rời khỏi ông nội, ông

ngoại, ba, mẹ, đều đã định trước từ lâu?

“Nói cho cùng, nghe có vẻ là vì người dân trăm họ, kỳ thực bọn họ căn bản đều là vì thỏa mãn tư lợi của mình…”

Bất luận nàng là Lục Chỉ Nguyên xuyên qua thời gian không gian mà

đến, hay cô gái bị phụ thân hy sinh tính mạng kia, nàng nghĩ, các nàng

đều là vật hy sinh.

Các nàng một người không muốn chết, một người không muốn sống ở thế giới này.

Nếu như không phải vì hóa giải con mẹ nó cái gì mà đại kiếp nạn,

nàng căn bản sẽ không phải đến thế giới này? Căn bản là sẽ không phải

rời khỏi ông nội ông ngoại và ba mẹ, căn bản…

“Bất luận là nguyên nhân gì,” Văn Ngọc Hổ cẩn thận ôm nàng, để nàng

trút giận, hắn từ người khác kể đã biết hết chuyện này thế nào, “Bất

luận nàng là ai, nàng đều là Thất Nương của ta, có hiểu không? Thất

Nương, ta rất cảm tạ người đã làm nàng chuyển thế, nếu không phải họ…

Nếu không phải do ích kỷ của họ, ta làm sao có thể gặp được nàng?”

…Căn bản cũng sẽ không gặp được Văn Ngọc Hổ.

Được rồi, đây là điều tốt duy nhất của chuyện này, nàng thở dài, cơn giận dữ như quả bóng bị kim châm, chợt giảm xuống mấy phần.

Mặc dù như vậy, nàng vẫn còn giận… Nàng cho rằng có chuyện gì mình

cũng có thể bình chân như vại, nhưng vì cú đả kích nặng nề này, nàng mới phát hiện ra nàng yêu những người thân của mình đến thế nào.

Có lẽ chính vì nhận ra được điều đó, Bao tiên sinh mới dám nói ra sự

thật, bởi vì nàng cũng có những người nàng yêu quý ở Long Giao quốc.

Nàng nghĩ đến Lưu Trường Khanh, nghĩ đến những người ở Lưu phủ từ

trên xuống dưới… Hiểu được Bao tiên sinh có lẽ dựa vào những điều này,

tức giận của nàng lại tăng lên mấy phần, nhưng… Được rồi! Nàng quả thật

không có cách nào bỏ mặc sinh tử tồn vong của Long Giao quốc.

“Ta đối với hưng hay vong của Long Giao quốc không có hứng thú,” Nàng oán giận nói, “Ta chỉ không muốn cha gặp chuyện gì thôi.”

“Ta biết.” Văn Ngọc Hổ nói, trong giọng mang theo ý cười.

Lấy tính tình nàng trước đây, nàng thật muốn để Long Bàn Đế nhìn đất

nước của chính mình bị kẻ khác tiêu diệt, thế nhưng… Ông ta đã chết,

muốn nhìn cũng không được, mâu thuẫn khiến nàng nghiến răng nghiến lợi

nghĩ, cho dù có bị diệt ông ta cũng không biết.

Trong cơn giận dữ nàng bỗng nghĩ đến một chuyện: “Ngọc Hổ, quân đội huynh đều đã mang trở về?”

Văn Ngọc Hổ ngưng trọng nói: “Quân đội nửa đường đã bị người Hoàng

thượng phái đến tiếp đi, khi ta nghe nói Biên thành xảy ra chuyện, đã

biết không ổn, phái thân binh đuổi theo, còn ta thì trở về Biên thành

trước.”

Thất Nương lắc đầu nói: “Ta xem có đuổi cũng không trở lại được đâu,

đối thủ sợ rằng đã tính trước… Hm, Bao tiên sinh đâu? Ta còn có việc

muốn hỏi ông ta.”

Nợ này về sau sẽ tính tiếp, lúc sống chết này trước chạy lấy mạng quan trọng hơn.