Thất Nương (Xuyên Việt Chi Tiền Duyên Ngộ)

Quyển 2 - Chương 3

“Sổ sách này ai làm?” Lưu Thành Hề ném sổ sách xuống đất, lạnh lùng nhìn ba người trước mặt.

Một người nịnh nọt cười cười: “Đại thiếu gia, sổ sách này Giang gia đã xem qua, có vấn đề gì sao?”

Lưu Thành Hề cười lạnh: “Xem qua rồi? Ta hỏi ngươi, dòng ba mươi hai

trang thứ chín viết cái gì? Có muốn tìm Giang gia hỏi một chút xem hắn

đã xem cái này chưa?”

Cạch một tiếng, nghiên mực trên mặt bàn bị Lưu Thành Hề hất xuống

đất, giọng càng lạnh lùng: “Các ngươi thật to gan, có phải trước đây đều làm như thế này?”

Mỗi tiếng nói ra đều như đánh mạnh vào tâm, người nọ trong lòng phát

lạnh, chân mềm nhũn quỳ phục xuống: “Đại thiếu gia…. Đại thiếu gia tha

mạng, đây, đây là lần đầu tiên tiểu nhân làm, tiểu nhân về sau không

dám….” Sổ sách này hắn đúng là đã đưa đến cho Giang gia xem, Giang gia

lại nói mang cho thiếu gia, hắn vốn tưởng Đại thiếu gia còn trẻ dễ lừa

gạt nên mới đánh bạo lén lút động tay động chân một chút, không ngờ lần

đầu tiên đã bị phát hiện.

Lưu Thành Hề vỗ nhẹ lên bàn, nói nhẹ nhàng: “Ngươi là người nhà Tam thúc của Nhị bá phụ?”

Người nọ nghe xong, tâm trạng nhẹ xuống hẳn, liên tục gật đầu: “Vâng

vâng vâng, cha ta là Lưu Trường Đạt.” thầm nghĩ, Lưu Thành Hề là nhà Đại bá cho lão gia làm con thừa tự, đều là người một nhà, dù sao cũng dễ

nói một chút.

Lưu Thành Hề gật đầu nói: “Thì ra vậy, cho nên ngươi cho rằng việc này ngươi hẳn nên làm?”

Lời nhỏ nhẹ thôi, nhưng vào trong tai người nọ là thành sấm sét giữa trời quang: “Không, không, không, Đại thiếu gia…”

Lưu Thành Hề sao còn nghe hắn giải thích, lãnh đạm nói: “Thiên Nhai,

đi gọi Đổng Kiều vào, bảo hắn đem người quay về cho trưởng họ xử lý.”

Đổng Kiều là hộ vệ bên người của Lưu Thành Hề.

Nhìn người nọ kêu khóc bị đem đi rồi, hai người còn lại ngập ngừng

xin cáo lui, ra khỏi cửa phòng mới phát hiện, mỗi người đều đầy đầu mồ

hôi lạnh.

Vì lợi ích gia tộc, tộc quy họ Lưu cực kỳ nghiêm khắc, nếu đã vào thương hội, chỉ nói đến chủ tớ, không có thúc bá huynh đệ.

Bọn họ biết tên kia cho dù bị đã bị đuổi về, cũng không biết có giữ nổi mạng.

Thật không ngờ Đại thiếu gia lại có thể nhẫn tâm đến thế!

Xử lý xong việc, Lưu Thành Hề chuẩn bị về nhà, hắn đã mấy ngày không về, mấy ngày chưa được gặp Thất Nương.

Mấy ngày này hắn có chút bất an, Thất Nương… giữa nàng và Văn Ngọc Hổ hình như có gì đó khang khác.

Hắn nhìn ra được, trước kia nàng dù nói chuyện với Văn Ngọc Hổ cũng

luôn khách khách khí khí, nhưng chẳng biết từ lúc nào, nàng lại có thể

cười đùa với hắn, gọi hắn là đại hồ tử, thái độ thân thiết hơn trước

nhiều… Còn có cha, dù cha chưa nói rõ, nhưng rõ ràng lần này đưa Thất

Nương về là vì hôn sự của nàng, cho dù không phải Văn Ngọc Hổ thì cũng

có nhiều khả năng gả nàng cho người khác…

Muốn nắm giữ trọn vẹn thương hội cần nhiều thời gian, nhưng trước lúc đó Thất Nương yêu mất người khác thì làm sao bây giờ? Gả cho người khác thì làm sao đây? Lòng hắn càng thêm nôn nóng.

Cảm giác không thể nắm giữ được điều mình muốn, thật khó chịu…

Vừa về đến cửa đã thấy huynh muội họ Văn ngồi trong phòng khách, tâm

trạng hắn chìm hẳn xuống, nhưng mặt vẫn mỉm cười chào hỏi: “Dã nha đầu,

sao ngươi lại rảnh rỗi mà đến đây? Không phải nói ngươi đang rất “bận”

sao?”

Văn Ngọc Đang hung hăng trừng mắt lại, không thèm để ý đến hắn, kéo

tay Thất Nương nói không ngừng, Thất Nương cười nghe, thỉnh thoảng còn

góp mấy câu, hai người thân thiết như bạn khuê phòng thân nhau từ lâu

lắm.

Trần Cương nhếch miệng nói: “A Đang đến để cảm ơn Nhị tiểu thư, nàng

vốn rất “bận”, nhưng vì sáng kiến của Nhị tiểu thư nên giờ được thong

thả.”

Thất Nương ngày ấy nói ra sáng kiến, Trần Cương ngay hôm đó liền đi mật báo.

Văn Ngọc Đang bán tín bán nghi thử cách của nàng một lần, ngày hôm

sau Hạ Lan Thuyền không đến, ngày thứ ba cũng không thấy hắn đâu, Văn

Ngọc Đang lúc này mới vui mừng kéo ca ca cùng Trần Cương đến nói lời cảm tạ.

“Ta làm theo như ngươi nói, đầu tiên tìm một tiểu thư thích hắn, cho

nên liền tìm Phó Cầm Tâm, Hạ Lan Thuyền thấy Phó Cầm Tâm vì hắn mà ghen

tuông tranh đoạt, lại thấy ta trước mặt Phó Cầm Tâm tỏ vẻ cực kỳ đắc ý,

sắc mặt hắn thực sự là…. Đợi Phó Cầm Tâm đi rồi, ta cố ý bảo hắn cùng

đến Ngọc Thạch Hiên nơi mấy người Phó Cầm Tâm, Giang Tĩnh hay đến mua

trang sức, kết quả hắn ngày hôm sau không thấy bóng dáng đâu nữa, hy

vọng hắn không bao giờ đến nữa thì tốt.”

Chủ ý của Thất Nương chẳng phải quá cao minh, chỉ là Hạ Lan Thuyền là người tâm cao khí ngạo, không thể chịu được nhất chính là một chữ

“tục”, hắn sao có thể chấp nhận thành công cụ để khoe khoang của người

khác? Đương nhiên là sẽ tránh thật xa.

Văn Ngọc Đang vô cùng yêu thích Thất Nương, hai người trò chuyện lại

hợp ý, hẹn nhau ngày mai đến trà lâu nghe kể chuyện, khi sắp đi Văn Ngọc Đang nói với Thất Nương: “Ngươi khi nào thì ưng thuận ca ca về nhà của

chúng ta? Như vậy chúng ta ngày nào cũng có thể chơi đùa cùng nhau.” Làm Thất Nương đỏ mặt tía tai, sắc mặt Lưu Thành Hề càng thêm âm trầm.

Cơm tối ăn xong, Thất Nương ngồi trong vườn hoa cùng Song My, Hồng Miên tán gẫu, không lâu sau trăng lên, sao sáng đầy trời.

Thất Nương thích nhất là ngắm sao, thế giới trước kia cũng có bầu trời sao đẹp như vậy.

“Biết là muội nhất định thích nơi này mà.” Quay đầu lại nhìn thấy Lưu Thành Hề đứng ở cửa vườn đang cười nhìn nàng.

Hồng Miên thấy là Đại thiếu gia, lập tức chạy vào phòng lấy ghế dựa cho hắn.

Thiên Nhai giúp đỡ, không biết nói nhỏ gì vào tai nàng, khiến nàng vui vẻ hẳn lên.

Nàng liền quay sang nói với Song My, Song My lập tức đến xin với Thất Nương.

Thì ra Thiên Nhai nói cho các nàng, Đại thiếu gia mua rất nhiều lễ

vật cho những hạ nhân đi cùng lần này, trong đó có phần của các nàng,

bảo các nàng đi chọn, hai nha đầu này sợ đồ tốt bị người khác chọn mất,

bây giờ muốn đi luôn.

Lưu Thành Hề thấy Thiên Nhai lừa được Song My, Hồng Miên đi rồi, đặt

chén trà cầm trong tay xuống nói: “Thất Nương ở đây có quen không? Đã

nhiều ngày ta phải xử lý chuyện buôn bán, vất vả mới được rảnh rỗi trở

về, muội có gì bất tiện cứ nói ta nghe.”

Thất Nương cười nhẹ nhàng: “Cha đối với Thất Nương tốt như vậy, sao

có thể để Thất Nương chịu ủy khuất gì chứ, đại ca ở bên ngoài phải chú ý đến thân thể mới đúng.”

“Việc này dĩ nhiên rồi.” Lưu Thành Hề chuyển đề tài, “Thất Nương biết không? Cha lần này cho muội lên kinh, còn có một… ý nghĩa khác..” Hắn

cẩn thận quan sát thần sắc Thất Nương, “Hôn sự của muội!”

Thất Nương gật đầu, trên mặt cũng không có vẻ gì ngoài ý muốn: “Cha

lo cho muội, dĩ nhiên là không yên tâm về việc chung thân của muội.”

“Như vậy, muội đã vừa ý ai chưa?” Hắn ra vẻ quan tâm.

Không ngờ Thất Nương nói: “Việc hôn sự luôn theo lời cha mẹ, cha sẽ làm chủ cho Thất Nương, cần gì Thất Nương phải quan tâm.”

Với tính tình của Thất Nương, hôn sự của nàng sao có thể để người

khác làm chủ? Nếu không phải nàng có ý với Văn Ngọc Hổ thì sao có thể

nói lời mập mờ không rõ như thế? Tim hắn thoắt trở nên nặng trĩu.

Nhìn sắc mặt hắn, Thất Nương không có dự cảm tốt.

Tuy là huynh muội, nhưng đại ca này và mình cũng không có quan hệ huyết thống …

“Vậy đại ca thì sao? Có tiểu thư nào vừa ý chưa?” Thất Nương hỏi lại.

Lưu Thành Hề ngước mắt nhìn thẳng Thất Nương nói: “Lòng ta có một người, nhưng không biết trong lòng nàng có ta hay không.

Muội nói ta có nên nói với nàng hay không?”

Ánh mắt tĩnh mịch thâm trầm, giống như có gì đó bị đè nén ghìm xuống, chỉ chờ cơ hội thoát ra, Thất Nương nhìn, trong lòng khϊếp sợ.

Nàng cố gượng cười nói: “Việc này người khác không thể quyết định… A, huynh đem đến cho mọi người cái gì hay vậy? Ta cũng đi xem xem.” Nàng

đứng dậy định đi.

“Thất Nương!” Trong thanh âm lộ ra tình cảm không thể kìm nén, Thất

Nương chưa kịp bước đi đã bị người từ phía sau kéo giữ, không kịp dãy

dụa, thân thể đã bị hắn quay lại, dùng hết sức ôm chặt vào lòng.

“Thất Nương!”

“Đại ca!” Nàng kêu lên.

“Đừng gọi ta là đại ca, ta ghét nàng gọi ta là đại ca, nàng không

phải muội muội ruột của ta, nghe rõ rồi chứ, nàng không phải muội muội

của ta.” Sâu trong mắt hắn dần hiện ra đau đớn không cách nào che giấu,

“Ta cũng không muốn nàng làm muội muội của ta.”

“Đại ca, huynh biết mình đang làm gì không?” Nàng chống tay lên ngực hắn thấp giọng kêu lên, “Nếu bị người phát hiện, bị cha…”

“Bị người phát hiện thì sao chứ? Mắt nhìn thấy nàng sẽ là của người

khác, ta còn sợ người ta phát hiện ra sao?” Hắn nhìn nàng nóng bỏng,

“Thất Nương, nàng nói cho ta biết, nàng có chút nào thích ta không? Ta

không muốn nghe lời lấy lệ như với người khác thường ngày.”

Thất Nương nhìn hắn, nghĩ hắn bình thường vì lấy lòng mình mà làm bao nhiêu việc, nếu nói không có chút tình cảm nào là nói dối, nhưng.. “Ta

thích huynh, nhưng chỉ là thích.” Giọng nàng hơi run rẩy, nói rất nhanh, “Không phải yêu, không phải tình yêu nam nữ.” Chuyện tình cảm không thể dây dưa không dứt khoát, vậy cũng tốt, tuy rằng không biết đại ca thích nàng từ lúc nào, nhưng sớm nói rõ ràng, đối với mọi người đều tốt.

Tuy rằng sâu trong mắt hắn cuộn lên đau đớn và tuyệt vọng khiến Thất

Nương thấy đau lòng… Nàng cắn răng nói tiếp: “Có thể yêu hoặc không yêu

ai đó, nhưng huynh thì khác, ta đối với huynh cũng yêu quý như đối với

cha vậy, loại tình cảm này vĩnh viễn sẽ không thay đổi… Huynh hiểu

không?” Bởi vì là người nhà, nên mới không thay đổi.

“Văn Ngọc Hổ! Có phải là hắn không?” Lưu Thành Hề dường như không nghe thấy, chỉ một mực hỏi: “Có phải hắn không?”

Thất Nương không né tránh, nhìn thẳng vào sâu trong mắt hắn, hít sâu một hơi..

“Đúng!”