8h30’. Chiếc chén vỡ vụn. Tươi cười sáng lạn. Sao sáng đầy trời.
Thích Thiếu Thương, anh chưa có tới.
Chờ đợi, là quyết định nhu xuẩn cỡ nào a! Mà chờ đợi anh, với tôi… lại vô cùng tịch mịch.
Tịch mịch, tịch mịch này, chỉ có thể nói cho mình mình hay. Chỉ có thể trách bản thân tôi, vốn không nên ỷ lại.
Bạn bè là từ rất đơn giản, nhẹ nhàng. Biết thế, nhưng vẫn lựa chọn ỷ lại vào anh, lại là vấn đề ở tôi.
Thích Thiếu Thương, coi như tôi đã nhớ rõ anh. Coi như hết thảy, là tôi sai.
Quá hạn không hầu. Sớm nên như thế.
Xoay người rời đi, tiếng đóng cửa vang lên thật vội vàng. Ngân quang hiện lên, là chiếc chìa khóa ấy, nhẹ nhàng bị ném bỏ, rớt xuống bên cạnh cửa. Cố Tích Triều theo thói quen vô thức bĩu bĩu môi, quay đầu rời đi.
Trên thế giới này, mỗi ngày đều có rất nhiều người vội vàng quen biết như vậy, rồi lại vội vàng chia ly, vội vàng đoàn tụ, vội vàng cảm ơn.
Nhưng là, Thích Thiếu Thương, tôi nhớ kỹ.
Cố Tích Triều tôi kiếp này, thề không gặp lại anh.
26 tầng, 52 lượt cầu thang. Duyên phận của chúng ta, ở một nơi gấp khúc bắt đầu, cũng chấm dứt tại một nơi gấp khúc, gấp khúc đến vô cùng như thế.
(nghĩa là cảm giác thang lầu gấp khúc mịt mờ như vô tận ấy, 52 lượt mà lại)