Thích Thiếu Thương cả người không được tự nhiên. Ánh mắt của anh đẹp trai đối diện kia khiến hắn thấy bản thân như đang trong quá trình bị lăng trì vậy. “Hách Liên tiên sinh, nói tóm lại là, Hồng Lệ với tôi rất nhanh sẽ kết hôn, hy vọng anh không tiếp tục quấn lấy cô ấy nữa”.
Hách Liên Xuân Thủy sau khi đã đem Thích Thiếu Thương lăng trì xong, chớp chớp đôi mắt nhu tình như nước nhìn Tức Hồng Lệ đang vô cùng bất an ngồi cạnh Thích Thiếu Thương.
“Hồng Lệ, mặc kệ anh ta có nói gì, anh cũng không tin. Em nhìn anh đi, ánh mắt chân thành như thế này, mà sao em lại không thể tin anh sẽ hảo hảo chiếu cố em?”
“Tôi tin, tôi tin, nhưng người tôi thích chỉ có Thiếu Thương. Anh muốn trách, thì trách chính mình xuất hiện quá muộn đi”. Tức Hồng Lệ bối rối trả lời, không dám nhìn đôi mắt thầm tình của Hách Liên Xuân Thủy. “Anh cũng biết là chúng ta không có khả năng, cũng đã nhìn thấy vị hôn phu của tôi rồi. Bây giờ chúng tôi còn có chút chuyện cần thương lượng, nếu anh không có việc gì nữa thì nên đi trước đi”.
Hách Liên Xuân Thủy, trên mặt đang mỉm cười, nhưng tim là nhỏ máu. Thời gian a, ngươi vì sao lại là thời gian?!!
“Được rồi, em muốn anh đi, anh sẽ đi”, ánh mắt lại nhìn về phía Thích Thiếu Thương, “Anh! Nhớ kỹ, tôi không phải bại vì anh, tôi chỉ là thua thời gian thôi”.
Đi nhanh đi đi nhanh đi, tôi cũng sắp bại bởi thời gian đến nơi rồi. Tích Triều chỉ một giờ nữa sẽ tan tầm, vì cái gì tôi phải cố ý xin nghỉ cùng Tức Hồng Lệ ngồi ở quán cà phê diễn trò cho anh xem chứ, tôi còn phải về đi chợ a! Thích Thiếu Thương trong lòng rống to, ngoài mặt vẫn bảo trì nụ cười hoàn mỹ, tuy rằng kiểu mỉm cười này trong mắt người nào đó, là tràn ngập kɧıêυ ҡɧí©ɧ của kẻ chiến thắng.
Hai người thân thiết dựa vào một chỗ, vừa nhìn thấy bóng dáng tịch mịch của Hách Liên Xuân Thủy biến mất ở cửa quán cà phê, trong nháy mắt, cháy bàn tách ra. Tức Hồng Lệ đỏ mặt, ngập ngừng nói tạ ơn, “Thiếu Thương, thật sự cám ơn anh… Hai ngày nay, thật sự em bị anh ta bám không chịu nổi”.
“Ân, đúng vậy, xem ra đúng là một tên chúa không dễ đối phó. Không biết anh ta có tin không, nhưng anh thực sự đã dốc hết sức ra diễn rồi. Hồng Lệ, về sau còn có sự tình kiểu này, ngàn vạn lần đừng tìm anh a”. Vạn nhất bị Tích Triều nhìn thấy, hắn sẽ chết rất thảm đấy…
Không, chính xác mà nói thì, hắn hôm nay đã định sẽ chết rồi… Thích Thiếu Thương cảm thấy ông trời thực sự một chút cũng không đau người tốt. Hắn rõ ràng đang ở đây làm việc tốt, vì cái vị khách bàn đối diện vừa rồi bị Hách Liên Xuân Thủy che khuất giờ xoay người lại, cho hắn một nụ cười vô cùng ôn nhu, lại làm hắn lạnh từ đầu đến chân? Tích Triều không có nói với hắn, hôm nay sẽ hẹn khách ở quán cà phê bàn chuyện làm ăn a!!!!!
===== Phân đoạn buổi tối thê thảm=====
Cố Tích Triều bàn việc làm ăn xong cũng không về nhà ngay, mà trở lại công ty.
Thích Thiếu Thương ở trên đường lắc lư nửa ngày khổ tâm khổ tư nghĩ đối sách, đồ ăn cũng quên mua, đợi đến khi hắn nhớ phải mua đồ ăn, phố xá cũng đã bắt đầu lên đèn. Về đến nhà, Thích Thiếu Thương lại phát hiện áp suất trong nhà cũng không thấp như hắn tưởng, Tích Triều đang ở trong phòng bếp nấu ăn. Nghe thấy tiếng Thích Thiếu Thương có tật giật mình vụиɠ ŧяộʍ rón rén đến bên cạnh phòng bếp, cũng không quay đầu lại, nói một câu, “Buổi tối nhà có khách, dọn thêm bát ra”.
Nguyên lai có người muốn tới nhà chơi, cho nên tâm tình Tích Triều mới tốt hơn một chút, không có thời gian đi truy cứu chuyện buổi chiều? Thích Thiếu Thương cũng tuyệt đối không vì tạm thời tránh được một kiếp nạn mà thấy may mắn, bởi vì hắn không có khả năng lưu khách ở lại qua đêm a ~ Bất quá, rốt cuộc là ai sẽ đến? Hắn thấy kỳ quái.
Chuông cửa vang lên, nghi vấn của Thích Thiếu Thương lập tức được giải đáp.
Hách Liên Xuân Thủy!
Hai bên đều có chút giật mình. Hách Liên Xuân Thủy hướng phòng bếp kêu to, “Tiểu Tích, cậu cùng với người này ở một chỗ sao?”
Cố Tích Triều lau lau tay đi ra, “Đúng vậy a. Cho nên cậu cứ yên tâm theo đuổi Tức Hồng Lệ đi, nếu hắn dám giở trò, tôi lập tức đá hắn ra khỏi cửa”.
Thích Thiếu Thương nhìn bộ dáng thân thiết của bọn họ, không giống như vừa mới quen, “Tích Triều, anh ta, anh ta, là ai vậy a?!” Lại còn gọi Tích Triều là tiểu Tích, so với hắn còn thân mật hơn!
Hách Liên Xuân Thủy nhảy nhót đi đến bên cạnh Cố Tích Triều, ôm lấy cổ cậu, “Chúng tôi là bạn cùng phòng hồi đại học! Vô cùng thân thiết nha!” Thành công nhìn thấy trong mắt người nào đó dấy lên hai ngọn lửa.
“Tích Triều… Nguyên lai em biết anh đang diễn trò sao?” Trách không được về đến nhà, một chút vị giấm cũng không ngửi được. Bất quá sao lại để lộ ra, rồi còn nói Hách Liên Xuân Thủy đừng lo chứ? Tức Hồng Lệ ngày mai lại không làm phiền hắn đến chết mới lạ!
“Thiếu Thương, nói anh là heo, anh liền lập tức ngu ngốc vậy sao!” Cố Tích Triều cầm tay Hách Liên Xuân Thủy bỏ xuống, bắt đầu ăn cơm. “Anh cho là Tức Hồng Lệ thật sự không thích cậu ấy sao?”
Hách Liên Xuân Thủy là con nhà danh môn thế hệ sau, trong nhà nhiều đời làm quan, cha hắn ở thành phố này chỉ nói một câu bâng quơ cũng vô cùng có phân lượng. Tức Hồng Lệ tuy rằng bộ dạng xinh đẹp, nhưng gia cảnh chỉ có thể nói là thường thường bậc trung. Tức Hồng Lệ là một người con gái thông minh, biết đạo lý môn đăng hộ đối, tuy rằng đã là thế kỉ 21, cô bé Lọ Lem và vương tử trong truyện cổ rất nhiều, nhưng cách xa thân phận khiến hôn nhân nảy sinh vấn đề cũng không phải là ít.
“Tức Hồng Lệ nếu lúc trước biết bối cảnh nhà anh, nhất định cũng sẽ không thích anh”. Cố Tích Triều nói.
Thích Thiếu Thương nghi hoặc nói, “Ai thích anh? Hồng Lệ? Sao anh lại không biết?”
Tức Hồng Lệ đáng thương…
“Cậu thật tâm thích cô ấy sao?” Không hề để ý đến Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều quay sang hỏi Hách Liên Xuân Thủy.
“Tớ không phải thích cô ấy”, Hách Liên Xuân Thủy nghiêm mặt nói, “Tớ là yêu cô ấy!” Lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy Tức Hồng Lệ, đã thề rằng không phải nàng không cưới. Tuy rằng trước kia là hoa hoa công tử, nhưng nếu như cậu ta đã thực sự yêu một người, thì cả đời sẽ khăng khăng một mực. “Tớ hôm nay rời quán cà phê, đã tự nói với mình, chỉ cần bọn họ không kết hôn, là tớ còn cơ hội. Sau đó nhận được điện thoại của cậu. Cậu đúng là thiên sứ trên trời phái xuống giúp tớ nha!”
Cố Tích Triều cười lên rất đẹp, quả nhiên giống thiên sứ.
“Yêu cô ấy thì đi truy đi. Tớ nhìn ra được, cô ấy kỳ thật thích cậu”.
====
“Tích Triều, Hồng Lệ thật sự thích Hách Liên sao?” Ôm Cố Tích Triều vào lòng, hôn hôn loạn, Thích Thiếu Thương thật cẩn thận hỏi, “Em sao thấy được vậy?”
“Em không nhìn ra a”, Cố Tích Triều nhàn nhã trả lời, “Em chỉ cổ vũ tiểu Yêu thôi”.
“Tích Triều, sao em lại phải làm vậy, rõ ràng Hồng Lệ không thích cậu ta, sẽ bị cậu ta làm phiến chết mất…”
“Có cậu ta phiền cô ấy, cô ấy mới không có thời gian đến làm phiền anh, biết không hả?” Cố Tích Triều nói xong, túm chăn che kín đầu. Ngủ!
Thích Thiếu Thương lăng lăng, nguyên lai Tích Triều là đang ghen ~ Tích Triều ghen thật đáng yêu… Làm cho hắn không khỏi ‘hắc hắc hắc hắc’ rồi bàn tay đại động!
“Thích Thiếu Thương, anh còn tiếp tục sờ loạn, cút ra phòng khách ngủ ngay cho em!”