Ta Là.. Vợ Của Ma Tôn

Chương 52: Rời cốc (6)

”Phụttt—!!!!!”

Công kích bất ngờ làm cho Đồng Mẫn Mẫn muốn trở tay cũng không kịp, nàng chỉ có thể bàng hoàng nhìn quả đấm to như trái núi kia vững vàng đem nàng đánh bay. Thân thể văng xa rồi chạm mạnh vào mặt đất tạo thành một vệt dài quằn quện, Đồng Mẫn Mẫn nghiêng người hộc ra một ngụm máu tươi, trước ngực từng trận nóng rát.

Không chỉ Đồng Mẫn Mẫn mà chính người đá cũng cảm thấy khó tin, hắn không cố ý làm nàng bị thương cũng như không lường trước được sự việc sẽ diễn ra như thế. Người đá khổng lồ lúc này lại tỏ ra bối rối không biết phải làm sao, hắn hết nhìn tay mình rồi lại đến Đồng Mẫn Mẫn còn chưa đứng lên được, biểu tình cứng ngắc thoạt nhìn có điểm suy sụp.

Không phải chưa từng tổn thương qua người khác, ngàn năm bảo hộ ở mảnh đất này, làm gì có chuyện chỉ dễ dàng đứng chơi xơi nước là xong. Số người mỗi năm muốn xâm nhập kết giới so với nòng nọc con còn muốn đông hơn vài phần, nhưng luận đến kết cục thì tất cả đều chỉ có một.

Chỉ là.. Người đá nhìn Đồng Mẫn Mẫn. Lần đầu tiên hắn đánh người mà cảm thấy đôi tay nặng như chì.

“Khục khục..”

Đồng Mẫn Mẫn che miệng ho khan, thở ra một hơi khó khăn gượng người đứng dậy, thân thể thoáng đảo một cái không được vững. Nàng đưa tay quẹt miệng.

Vừa rồi lúc đánh nhau với người đá, chắc chắn là đã có gì đó níu chân nàng. Nếu chỉ đơn thuần là đất đá không thôi, nó sẽ không thể tự mình sụp xuống rồi vây lấy chân nàng.

Sắc mặt Đồng Mẫn Mẫn trắng bệch. Bên dưới mặt đất.. Có người?!!

Dường như là cùng lúc Đồng Mẫn Mẫn nhận ra bên tồn tại thứ ba, mặt đất đang an tĩnh bỗng nhiên trỗi dậy rồi gầm lên một tiếng thét dài. Chỉ trong chớp mắt, thiên la địa kiếm đã dựng nên bắn thẳng về phía nàng.

Đồng Mẫn Mẫn cả kinh, nàng phóng người vận khinh công để tránh né. Tình thế quá hiểm hóc, nếu lúc này mà còn phân vân ngơ ngác, không thể nghi ngờ nàng nhất định sẽ bị đâm xuyên thành con nhím.

“Soạt soạt..!!!”

Dây leo xanh từ đâu bay tới quấn lấy người nàng, Đồng Mẫn Mẫn sửng sốt, dư quang nơi khoé mắt vô tình liếc thấy lục y nữ nhân lúc này đang lạnh mặt đứng sau. Nàng nghiến răng.

Chết tiệt, ba đánh một không chột cũng què! Lúc trước chỉ có người đá không thôi còn chưa chắc nàng sẽ đối phó nổi, bây giờ lại đến thêm hai người, đây là ông trời muốn tiệt đường sống của nàng sao? Đó là còn chưa kể, nữ nhân bị nàng đánh cho thành xì-tai cái bang kia dễ gì mà buông tha nàng? Nếu để lọt vào tay nữ nhân, cam đoan nàng sẽ bị hành cho tả tơi xơi mướp trước khi lên đoạn đầu đài.

Nghĩ nghĩ, nàng càng thêm hối hận vì hôm nay ra đường quên đốt nhang, đúng là xui bá cháy con bọ chét!

Đồng Mẫn Mẫn vùng vẫy muốn thoát thân, nhưng dứt được sợi này thì sợi dây leo khác lại nhanh chóng quấn tới. Bất đắc dĩ, trên có thể phòng thì dưới lại khó tránh. Chỉ nghe thấy tiếng nổ “Đùng!” một cái, đồng tử phóng to, trước mắt nàng chính là khối đất cao tựa như cự kiếm khổng lồ đánh mạnh vào người.

“A—!!!”

Đồng Mẫn Mẫn phun ra một búng máu, thân thể nhỏ nhắn tựa như con diều đứt dây lao vυ't lên không trung. Trước mắt tối sầm, đau đớn ập đến khiến cho nàng dường như muốn mất đi tất cả tri giác và nhận thức.

Rất đau, cơ thể như muốn vỡ ra trăm mảnh vậy, có khi nào nàng sẽ chết hay không?

Trả lời nàng, chính là dây leo lại bắn tới đem nàng kéo xuống..

Đồng Mẫn Mẫn khó khăn nâng mắt, cái cảm giác bị trói rồi treo lên không trung này, thật một chút cũng không dễ chịu. Nàng hơi cựa quậy thân thể, ngay lập tức cơn đau trước ngực liền đánh thẳng vào sóng não.

“Khục, khục..”

Đồng Mẫn Mẫn nén xuống một trận ho khan, cơ thể vì đau mà run lên bần bật. Nàng ngẩng đầu nuốt xuống một ngụm máu tanh, khoé môi trào ra sợi chỉ đỏ đem bạch y nhuộm thành một mảnh.

“Yêu nghiệt, ngươi từ đâu đến, lại dám đi vào lãnh địa Tĩnh Huyền Sơn làm càn?”

Đứng ra chất vấn Đồng Mẫn Mẫn lúc này là một ông lão mà nàng chưa từng gặp qua, trên tay cầm theo mộc trượng lạnh mặt quát nàng.

Đầu óc Đồng Mẫn Mẫn chậm rì rì lấy lại nhận thức, theo bản năng nàng biết đây chính là người sở hữu năng lực đất, cũng là nguyên nhân khiến cho nàng hai lần trọng thương nặng nề.

“Gia gia, đừng nhiều lời với cô ta, không cần phải đợi chủ nhân đến, cứ trực tiếp kết liễu đi là được!”

Lục y nữ nhân nói, ả sớm đã không vừa mắt Đồng Mẫn Mẫn. Trái lại là người đá, hắn lúc này trầm mặc nhìn Đồng Mẫn Mẫn cúi đầu.

Ông lão nhíu mày, đưa tay ngăn nữ nhân đang tỏa ra sát khí.

“Không được, chủ nhân đã căn dặn, lần này bắt được người nhất định phải giữ lại để tra hỏi. Bây giờ con đem cô ta gϊếŧ, lát nữa khi chủ nhân tìm đến, con lấy đâu ra người để giao cho ngài ấy đây? Một khi chủ nhân trách tội, một mình con liệu có gánh vác nổi không?”

Mỗi một lời của ông lão đều chí lí khiến cho nữ nhân khó lòng phản bác. Nàng thế nhưng lại quên mất, chủ nhân là người công tư phân minh như thế nào. Mặc dù rất hận người đã khiến cho nàng toàn thân chật vật, nhưng nếu bây giờ nóng vội chỉ đổi cho chủ nhân có cái nhìn không tốt về nàng. May mà nhờ có gia gia nhắc nhở, bằng không đến lúc đó nàng muốn hối hận cũng không kịp.

Nhưng dù là biết vậy đi chăng nữa, trong lòng lục y nữ nhân vẫn cảm thấy không vui, ngoài mặt càng thêm đả kích.

“Hừ, tiện nghi cho yêu nghiệt nhà ngươi! Đừng nghĩ mình may mắn thoát chết, đợi đến lúc chủ nhân tra hỏi xong, ta nhất định sẽ đem toàn bộ lời vũ nhục của người đền đáp thích đáng!”

“Thạch Đầu, ngươi tính làm gì?”

Nghe thấy ông lão quát, nữ nhân nghiêng người xoay lại nhìn sang bên, bắt gặp người đá từ lúc nào đã đứng dưới gốc cây Đồng Mẫn Mẫn bị trói, khinh thường liếc mắt nhìn hắn khuya tay múa chân. Nàng vẫn luôn không thích tên người đá này, vừa ngốc nghếch lại vừa ngu si, cũng may mỗi năm chỉ gặp trên dưới có vài lần, bằng không nàng nhất định sẽ bị hắn tức chết.

Ông lão đi tới, cũng không hiếm lạ hành động này của hắn, trái lại còn có điểm quen thuộc như đã gặp nhiều lần. Ông trừng mắt, nhìn hắn cảnh cáo.

“Thạch Đầu, ta cho ngươi hay, quên ngay cái ý định muốn thả người đi cho ta. Bình thường ngươi muốn sao cũng được, nhưng đây không phải là chuyện đùa, sơ xẩy một chút không chỉ mình ngươi bị trách phạt, mà đến cả bọn ta cũng bị liên lụy. Nhớ kĩ, đừng có thêm suy nghĩ ngốc nghếch nào, bằng không, đừng trách ta đối với ngươi vô tình vô nghĩa.”

Người đá gãi đầu, trên gương mặt không có biểu tình thoạt nhìn có điểm xấu hổ. Thấy vậy, nữ nhân đối với người đá càng thêm chán ghét.

“Ha ha! Ha ha ha ha!!!!”

Từ trên cao truyền xuống giọng cười trầm thấp, ba người trong nháy mắt đồng thời sực tỉnh cảnh giác nhìn lên. Dung nhan khuynh thành của Đồng Mẫn Mẫn lúc này như nhiễm một tầng yêu dã, tựa như đóa anh túc khiến người khác phải chìm đắm say mê, khoé môi đỏ tươi mị hoặc kéo thành một đường cong quyến rũ, tiếng cười cũng càng thêm trầm thấp quỷ dị. Nàng cong môi, nhẹ giọng thì thầm như một tình nhân ôn nhu.

“Xuất, kiếm!”

Ầm.. Ầm.. Ầm..

Cuồng phong bão tố hệt như trời giáng vỗ mạnh xuống mặt đất, ba người trở tay vội vàng trụ vững khỏi sức bật và cát bụi va đập. Đợi khi gió cát bay đi, đứng trước mặt họ chính là tư thế cao thượng tựa thiên thần.

Nàng là Đồng Mẫn Mẫn, nhưng cũng không phải là Đồng Mẫn Mẫn.

“Yêu vật?!!”

Ông lão cả kinh, xuyên qua mắt nàng như nhìn thấy ma tính đang cuộn trào. Nhưng có gì đó không phải, thứ năng lượng hỗn độn mang theo linh khí thuần khiết nhất kia, thật khó để có thể hình dung nó là gì.

Là yêu, nhưng cũng chính là tiên?!! Này sao có thể?!!!!

Trong khi ông lão kinh hoàng đến đơ cả râu mép, Đồng Mẫn Mẫn mắt lạnh nhìn sang, biểu tình khinh thị hệt như nhìn xuống chúng sinh nhỏ bé bên dưới. Nàng mỉm cười mị hoặc, vung tay chém xuống, Bích Hàn Kiếm trên tay loé lên màu xanh ngọc tuyệt đẹp, nhưng rơi vào mắt ba người lại chẳng khác gì là tử thần đoạt mạng, trong nháy mắt tâm cũng muốn lạnh run.

“Nghi nhi, cẩn thận!!!”

Ông lão thét lên rồi đẩy lục y nữ nhân còn đang đứng ngơ ngẩng, Đồng Mẫn Mẫn mặc dù cười nhưng sát ý lại quá nặng, khiến nữ nhân tựa như đóng đinh không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.

Phát—xích!

Bên tai vang lên tiếng giòn vang, ông lão một đầu mồ hôi lạnh quay lại, trống ngực đập liên hồi nhìn mặt đất bị cào rách thành một đường dài ghê người.

Nếu lãnh phải nhát chém kia, không thể nghi ngờ đến thần tiên cũng khó tránh khỏi của tử. Bích Hàn Kiếm là thần vật, mà người dùng nó lại là yêu vật.

“Ngươi.. Ngươi là yêu ma, Đồng Mẫn Mẫn?”

Tội nhân của Thiên giới, người bị đoạ đày vĩnh kiếp cũng không thể luân hồi. Một trăm năm trước mang theo Bích Hàn Kiếm biến mất, mà một trăm năm sau.. chính là ở tại nơi này?!!

Bị điểm đích danh cũng không khiến Đồng Mẫn Mẫn kinh sợ, trái lại nụ cười trên môi càng thêm giương cao. Nàng chậm rãi đi về phía ông lão, biểu tình thản nhiên nhưng con mắt đỏ rực đã tố cáo nàng hiện tại có bao nhiêu không bình thường, vết chàm trên mặt như ẩn như hiện khiến cho nàng càng thêm quỷ dị.

Đồng Mẫn Mẫn đã đến giới hạn, mà giới hạn của nàng, chính là điên cuồng.

Soạt soạt soạt!

Ầm—!!!!

Cây cối hai bên như có ý thức lao vào về phía nàng tấn công mãnh liệt, dây leo cũng làm tốt nhiệm vụ của nó như đem nàng siết chặt rồi quấn thành ổ nhộng. Bất giác, khu rừng nguyên bản hiền hoà lại trở thành tử địch chí mạng.

Lục Gia Nghi vung tay thở dồn dập, nhìn thấy Đồng Mẫn Mẫn bị vây trong bóng tối bấy giờ mới thở phào ra một chút, quay sang nhìn tình huống của ông lão.

“Gia gia, người không sao chứ?”

Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của nữ nhân, ông lão như người đang mộng sực tỉnh, vội vàng hô lên.

“Mau, mau lập kết giới đem yêu vật khoá lại!!”

“Vâng, gia gia!”

Không chần chờ thêm giây nào, kết giới được dựng nên bao lấy Đồng Mẫn Mẫn và cả một khu đất bên trong. Cây cối hỗ trợ tấn công, mặt đất kết vòng tạo thành một mái vòm tựa như màn đêm bất tận, cuối cùng là một trường kết giới bao bọc lấy tất cả.

Làm xong mọi thứ, hai người mới buông xuống một tia nghèn nghẹn trước ngực. Nhưng chưa vui vẻ được bao lâu thì tường đất bỗng nhiên phát ra hào quang chói mắt, ngay sau đó, tường đất sụp đổ bởi hàng vạn lưỡi kiếm cắt vụn. Nhìn vào bên trong, cây cối xung quanh cũng bị tiệt diệt, ngăn cách Đồng Mẫn Mẫn lúc này, chỉ là tường kết giới mỏng manh đang dao động.

Nàng cười, đưa tay đặt lên trường kết giới, cảm nhận nó phản ứng nảy sinh dư chấn mãnh liệt. Rắc!! Đồng Mẫn Mẫn vung tay trực tiếp đánh vỡ kết giới, nhất thời trong không trung liền lả tả những vụn sáng nhàn nhạt.

Cả ông lão lẫn Lục Gia Nghi đều tái mặt, trong tâm chấn động mãnh liệt. Cái loại sức mạnh này, thật sự là quá mức nghịch thiên rồi!!!

Thiên la địa kiếm một lần nữa được giăng lên, cây cối kết vây tạo thành một vòng tròn chi chít như mạng nhện, sức mạnh của nó so với hồi đầu đả thương Đồng Mẫn Mẫn còn muốn hơn gấp trăm lần. Nhưng đáng tiếc, người tính không bằng trời tính. Chỉ thấy Đồng Mẫn Mẫn xoay vòng, lưỡi kiếm theo tay múa của nàng phát ra loại sức mạnh hủy thiên diệt địa, đem phạm vi công kích hơn ngàn dặm hoàn toàn đánh ra bụi cát.

“Phụttt—!”

“Hộc hộc..!!”

Cả Lục Gia Nghi và gia gia của nàng đều trọng thương nặng nề, một thân chật vật không còn một nơi nào là lành lặn.

“Ha ha ha! Há ha ha! Há ha ha ha!!!”

Đồng Mẫn Mẫn che mặt ngửa đầu cười điên cuồng, bóng dáng vặn vẹo toát ra sự cuồng bạo không thể kiềm chế. Đột nhiên nàng ngưng bặt, ánh mắt sắc lại đưa Bích Hàn Kiếm thả trôi trước mặt. Hai tay vươn ra, bạch y không gió tán loạn trong trường năng lực kinh người, cả một đầu tóc đen chỉ trong nháy mắt liền biến thành bạch phát.

Ầm ầm ầm..

Mặt đất dao động rồi rung chấn mãnh liệt, cây cối xung quanh vốn đã trơ trụi thì nay bong cả gốc rễ vì từng khối đất lỡ. Lục Gia Nghi theo mặt đất lún xuống thân thể lăn tròn rồi tụt dần, đang lúc nàng mở to mắt đối diện với bóng tối bất tận như lòng chảo, thì thình lình một cánh tay rắn chắc đem nàng ôm lấy rồi phóng người bay đi. Lục Gia Nghi trừng mắt.

Thạch Đầu?!!

Hoá ra người đá khổng lồ vẫn luôn đứng ở một nơi tránh né, nhận thấy sự tình không ổn nhưng muốn lao vào thì đã không kịp, may mắn cả trưởng lão đều không nguy hại đến tính mạng, bằng không hắn sẽ ân hận suốt đời.

Đưa hai người đến nơi an toàn xong, đột nhiên lão giả chụp lấy đầu vai hắn, hai mắt trương to biểu tình vô cùng cấp bách. Lão quát.

“Mau đi cản yêu vật kia lại, nó là muốn hủy cả Tĩnh Huyền Sơn này!!!”

Phải..

Đồng Mẫn Mẫn ngẩng đầu, cảm nhận từng đợt sức mạnh hệt như sóng lớn khuếch trương đến cực đại, đáy mắt loé lên vui sướиɠ nhưng cơ thể lại xuất hiện nhiều tia nứt nhỏ. Thân thể này sắp đến giới hạn, Đồng Mẫn Mẫ sắp đến giới hạn, nhưng bất chấp tất cả, kɧoáı ©ảʍ hủy diệt khiến nàng muốn điên cuồng bạo sát tất cả.. Bao gồm cả chính nàng!

Đồng Mẫn Mẫn cười, cuối xuống Bích Hàn Kiếm lững lờ trên không trung, hai tay vươn đến, đáy mắt loé lên quang mang sáng rực..

Bốp..!!!!

Sau cổ bỗng nhói lên một trận đau đớn, hai mắt Đồng Mẫn Mẫn tối sầm ngã ra bất tỉnh. Dư chấn vẫn còn run lên một hồi, trước khi tất cả chìm vào im ắng.

Sí Nguyệt thở phì phò ngã ngồi trên đất, nó không dám tin mà nhìn Đồng Mẫn Mẫn đang im lặng ngủ say. Người này thế nhưng, suýt chút nữa đã hủy hoại chính mình.

Cảm nhận tiếng bước chân dồn dập, Sí Nguyệt hít sâu vào một hơi đè ép tâm tình đang cuồng loạn của mình. Nó đem nàng đặt lên lưng, không chút chần chừ do dự sải bước tung cánh theo hướng thiên nhai rời đi.

Ầm ầm!

Một khối đá lớn trên đỉnh thiên nhai theo sự tác động của dư chấn, nứt ra rồi đâm qua màn sương mù lao thẳng xuống đáy vực bên dưới.

Rầm..!!

Đầm băng vạn năm bởi vì khối đá lỡ mà hơi dao động, người ngồi phía trên từ lâu đã mở mắt, ánh nhìn phức tạp theo hướng Đồng Mẫn Mẫn và Sí Nguyệt rời đi. Mà sâu bên dưới đầm băng lúc này, xuyên qua tầng tầng lớp tuyết vĩnh cửu..

...Mắt rồng khẽ mở!