Cánh cửa vừa khép lại, bên trong liền yên tĩnh.
Gia Tuệ chầm chậm vén chăn lên, trông thấy Diêm Phong đứng bên giường đối diện cô ta, cau mày, không biết suy nghĩ cái gì.
“Diêm Phong?” Gia Tuệ yếu ớt cất tiếng, vươn tay khẽ khàng kéo góc áo của anh ta.
Diêm Phong lấy lại tinh thần, nhìn người phụ nữ yếu đuối trên giường. Anh ta không khỏi hơi thẫn thờ, Gia Tuệ trước mắt khiến anh ta cảm thấy xa lạ. Dường như bắt đầu từ rất lâu trước kia, Gia Tuệ không còn giống như anh ta đã biết, tựa như lần đầu gặp gỡ tại Luân Đôn chính là giấc mộng viễn vông thời trẻ dại.
Chỉ là anh ta không muốn tỉnh lại mà thôi.
“Tiếp theo em có dự tính gì?” Diêm Phong hỏi.
Gia Tuệ nhất thời im lặng, sau một lúc lâu mới nói: “Em cũng không biết mình có thể đi đâu… có thể cho em đi theo anh không? Hồi trước là em không tốt, là em sai rồi, bây giờ em nhất định ngoan ngoãn nghe lời anh.”
Dáng vẻ khôn ngoan như vậy, lại khiến anh ta nhớ tới Thư Ngọc. Lúc Thư Ngọc đối với Cô Mang, mỗi khi gây họa cô liền tỏ vẻ biết vâng lời như thế. Cũng chỉ có đối với Cô Mang, Thư Ngọc mới có thể làm nũng như người con gái bé nhỏ.
Điểm khác biệt là, trong con ngươi của Thư Ngọc có thêm mấy phần linh động, mà trong con ngươi của Gia Tuệ thì lại là nịnh nọt và tính toán cẩn thận từng li từng tí.
“Tôi tưởng em muốn đi tìm người cha của đứa con trong bụng em.” Diêm Phong hờ hững nói.
Gia Tuệ xoắn tấm chăn: “Em và cha của đứa bé này không hề có tình cảm, đứa bé này…thật ra là vì giữ mạng em nên mới có nó.”
“Ý em là sao?” Diêm Phong nhíu mày.
Gia Tuệ theo bản năng cắn môi. Cô ta nên nói thế nào đây? Cô ta không cam lòng tiến vào lăng mộ ở Thái A Sơn chịu chết, cho nên muốn chứng minh với đại nhân, không chỉ có thể chất đặc thù của Thư Ngọc mới có thể mang đứa con nối dòng của đại nhân, Gia Tuệ cô ta cũng làm được. Nếu cô ta nói thẳng ra, tất nhiên càng khiến Diêm Phong chán ghét.
Cô ta vất vả tốn sức trù tính lâu như vậy, thậm chí không ngần ngại tiêm vào người mình huyết thanh cổ trùng pha loãng để chống cự với mẫu cổ trên người đại nhân. Đó là một buổi tối hỗn loạn, cô ta biết mình chỉ có cơ hội lần này, thế là cắn răng lần mò tiến vào phòng ngủ của đại nhân.
Công dụng thuốc phát huy rất tốt, cô ta thừa dịp bóng đêm đến, trước khi trời sáng thì lặng lẽ bỏ đi, cho dù đại nhân có nhận ra, cũng sẽ không nghi ngờ cô ta. Chỉ đợi đến lúc cô ta thuận lợi sinh ra đứa bé này, lấy nó đổi một mạng của mình.
Đến giờ, tất cả đều rất thuận lợi. Cô ta còn sống, không giống những người phụ nữ từng hầu hạ biến thành quái vật không người không quỷ, đứa bé trong bụng cô ta cũng có cơ hội sống.
Cô ta tự cho mình khác biệt, dù sao cô ta đang mang dòng dõi tôn quý mà cổ xưa nhất, huyết thống chảy trong dòng máu cũng là thuần khiết nhất. Đàm Thư Ngọc tính là cái gì? Chỉ là một nhánh hậu duệ huyết thống không thuần khiết.
“Gia tộc bọn em con trai nối dòng ít ỏi, thế nên đặc biệt chiếu cố đến người trong tộc mang thai, có đứa bé này, đại nhân sẽ không phái em đi làm những nhiệm vụ nguy hiểm.” Gia Tuệ chậm rãi nói, “Em không muốn giấu anh, gần đây đại nhân chuẩn bị một việc lớn, cực kỳ nguy hiểm.”
Cô ta đột nhiên nhổm dậy nhích qua mấy bước, đến gần Diêm Phong, không khỏi thanh minh cầm tay anh ta: “Anh hãy nghe em lần này đi, đừng dính vào chuyện lần này, chúng ta cao chạy xa bay, đợi đến lúc kết thúc chuyện này rồi trở về…”
Diêm Phong trầm mặc hồi lâu, lâu đến mức Gia Tuệ đứng ngồi không yên, anh ta mới chậm rãi cất tiếng: “Em bảo tôi trơ mắt nhìn anh em và bạn bè của mình chịu chết, sau đó tôi cùng em cao chạy xa bay?”
Trái tim Gia Tuệ chợt lạnh: “Em không phải ý này…”
Diêm Phong rút tay về: “Gia Tuệ. Tôi có thể bảo vệ em, cho đến khi em sinh ra đứa bé. Nhưng từ nay về sau em muốn đi đâu tôi không hề can dự. Năm đó tôi còn quá trẻ, khó tránh khỏi có điều chấp niệm, đến giờ mới dây dưa với em nhiều năm như vậy. Nếu tôi đã gây ra phiền phức cho em, tôi xin lỗi. Bây giờ, tôi phải buông tay.”
Trong lòng Gia Tuệ run lên.
“Nhưng tôi muốn nhắc em một câu cuối cùng. Dù sao đứa bé trong bụng cũng là con em, cho dù em muốn lấy nó làm lợi thế cho mình, cũng xin em hãy đối xử tốt với nó.”
“Anh…” Trong mắt Gia Tuệ lại có nước mắt, “Sao anh lại trở nên tuyệt tình như vậy?”
Diêm Phong tức giận cười lại: “Em mong chờ tôi sẽ thế nào? Chẳng ngó ngàng đến gì cùng em cao chạy xa bay, sau đó cùng em nuôi nấng đứa bé không rõ lai lịch này ư?”
Gia Tuệ nghẹn lời.
“Là tôi năm đó ánh mắt kém cỏi, không nên trèo cao Gia Tuệ cách cách.” Diêm Phong thản nhiên nói.
“Vậy xin hỏi cách cách, kế hoạch lần này của Lễ Cung Tú Minh rốt cuộc là gì, kế hoạch này có liên quan gì tới lăng mộ ở Thái A Sơn?” Trong mắt Diêm Phong bình thản không gợn sóng.
Nhìn thấy sắc mặt Gia Tuệ càng ngày càng khói coi, anh ta lại bỗng nhiên nở nụ cười: “Em có thể không nói lời thật với tôi, nhưng nếu bởi thế mà em mất mạng, vậy em hãy mời người tài giỏi khác bảo vệ mình và đứa con chưa chào đời của em đi.”
***
Mùi máu tanh trong căn phòng nhỏ thật lâu vẫn không tan đi. Hạ Tử Trì quỳ gối bên giường, hốc mắt đỏ ngầu như ngâm trong máu.
Hạ Tử Huân nằm trên giường cởi sạch quần áo, toàn thân đâm đầy ngân châm to nhỏ.
Liêu thần y lắc đầu: “Tôi chỉ có thể phong bế đại huyệt toàn thân của cậu ta, nhưng cứ tiếp tục như vậy không phải biện pháp, đợi máu trong cái đùi này của cậu ta chảy hết, e rằng cả chân sẽ tàn phế.”
“Không còn cách khác sao?” Hạ Tử Trì quát lên, “Nếu vết thương khác thường, không thể khép lại, thế thì cắt bỏ vết cắn kia thì sao?”
Lời nói này khiến mọi người ở đây đều sửng sốt.
Vết cắn không thể khỏi hẳn, rất có khả năng trong răng nanh có chứa độc tố nào đó, nếu có thể loại bỏ miệng viết thương nhiễm độc tố, đây có lẽ là một biện pháp khả thi.
“Chú em, anh cậu đã mất máu quá nhiều, cậu lại cắt đi một miếng thịt của cậu ta, cậu ta không hẳn chịu nổi đâu.” Liêu thần y nói.
“Tôi có máu!” Hạ Tử Trì vội nói ngay, “Truyền máu của tôi cho anh ấy!”
Thư Ngọc nắm hai vai Hạ Tử Trì: “Anh bình tĩnh một chút. Nơi này dụng cụ sơ sài, không ai có cách nào khẳng định là nguyên nhân gì khiến máu chảy không ngừng, anh tùy tiện cắt bỏ một miếng thịt của Hạ Tử Huân, bị nhiễm trùng thì làm sao đây?”
“Vậy cô nói làm sao bây giờ?” Hạ Tử Trì trừng mắt nhìn Thư Ngọc, hai mắt đỏ thẫm.
Thư Ngọc cắn môi dưới, ánh mắt nhìn chằm chằm vết cắn trăng non quỷ dị kia. Vết thương đỏ tươi uốn cong kia giống như một khuôn mặt cười dữ tợn, in sâu trong đầu óc Thư Ngọc.
Tất cả manh mối nhỏ nhặt của ngày hôm nay cùng với đủ chuyện xảy ra trong quá khứ mau chóng bay qua trong đầu cô, cụm này tới cụm khác.
Thi thể sống. Máu. Ma quỷ trong Hàn gia. Đứa nhỏ biến mất. Vợ lẽ phát điên. Máu chảy không ngừng. Vi trùng sống.
Vi trùng sống…
Con ngươi của Thư Ngọc chợt co lại.
“Tôi có một cách, hãy để tôi thử một lần.” Cô dường như hạ quyết tâm rất lớn, “Có điều trong quá trình này những người khác tạm thời tránh trước.”
Cô liếʍ môi, nhìn sang Cô Mang: “Anh ở lại, giúp em.”
Sắc mặt Cô Mang nhất thời thay đổi: “Em đừng cậy mạnh, thầy thuốc cũng không làm được chuyện, em có thể làm gì?”
Thư Ngọc lắc đầu: “Dù sao cũng là một mạng người, còn đã từng là đồng sự của em. Không tận sức thử một lần, cả đời em e rằng sẽ không tha thứ cho chính mình.”
Cô Mang mím chặt môi.
Liêu thần y nhanh chóng vỗ bàn: “Chúng tôi ra ngoài, chỗ này tạm thời giao cho tiểu nương tử của Cô gia. Nếu như cần gì, chỉ cần gọi một tiếng, chúng tôi lập tức tiến vào.”
“Cám ơn.” Thư Ngọc gật đầu với Liêu thần y.
Trong chớp mắt người trong phòng lui ra hết.
Thư Ngọc dịu dàng nhìn Cô Mang: “Anh đem con dao nằm trong tay áo cho em mượn dùng một chút.”
Cô Mang lạnh lùng nói: “Làm cái gì? Em muốn lấy dao của anh đi cắt cổ tay em à? Em cho là anh chịu sao?”
“Anh đừng cáu kỉnh, giờ là thời điểm gấp rút, dây dưa thêm một phút, khả năng tỉnh lại của Hạ Tử Huân lại bớt một phút.” Thư Ngọc nóng nảy.
“Vậy để anh ta chết đi, chỉ cần em tốt thôi.” Cô Mang hờ hững nói.
Thư Ngọc không biết nên khóc hay cười: “Anh nói vớ vẩn gì đó, chỉ là chuyện mấy giọt máu thôi, làm sao sẽ chết người chứ? Anh không đưa dao cho em, em đi tìm cây kéo…”
Cô Mang giữ cô lại, cắn răng nói: “Tự em không biết nặng nhẹ, để anh.” Dứt lời anh kéo qua đầu ngón tay của cô, mũi dao đâm nhẹ, rạch ra một lỗ nhỏ mắt thường không thấy được, anh cực kỳ keo kiệt nhỏ xuống hai giọt máu trên miệng vết thương dữ tợn của Hạ Tử Huân.
“Chỉ cho hai giọt, không được thêm nữa.” Anh hừ lạnh.
Cô trừng mắt liếc anh một cái, nhỏ thêm vài giọt trên miệng vết thương. Máu nhanh chóng hòa hợp trong miệng vết thương, cô khẩn trương nhìn chằm chằm vết cắn kia, cũng không cảm thấy có phải khát vọng trong lòng cô mạnh mẽ quá không, cô lại cảm thấy tốc độ máu chảy chậm lại không ít.
Cô tiếp tục đè lại băng gạc trên vết thương, sau nửa khắc nhấc băng gạc lên liền trông thấy máu thật sự ngừng chảy!
Cô mừng rỡ ngước mắt nhìn Cô Mang, nhìn thấy trong mắt anh có một mảnh u ám, không biết suy nghĩ cái gì.
“Mau gọi bọn họ vào, máu ngừng rồi.” Cô có phần nhảy nhót.
Hạ Tử Trì đi vào trước tiên, vừa thấy vết thương không chảy máu nữa, một giọt nước mắt thế mà lại rơi xuống.
“Nha đầu, cô làm thế nào vậy?” Liêu thần y cũng cảm thấy khó tin.
Cô Mang giành đáp trước: “Lúc trước Abel tùy tiện điều chế một loại thuốc, đúng lúc có công dụng.”
Liêu thần y càng kinh ngạc hơn: “Chính là thằng nhóc tây kia?”
Đột nhiên, Hạ Tử Huân nằm trên giường mở mắt ra. Hạ Tử Trì sửng sốt, sau đó vui mừng kêu lên: “Anh! Anh tỉnh rồi?!”
Mọi người đều sửng sốt.
Hạ Tử Huân không nói gì, toàn thân co giật không thể khống chế. Anh ta mở to hai mắt, môi mấy máy, giống như muốn nói gì.
“Anh! Anh muốn nói gì?” Hạ Tử Trì lo lắng hỏi.
“Quỷ…quỷ…” Cổ Hạ Tử Huân nổi lên gân xanh, vô cùng khó khăn thốt ra mấy chữ.
Hạ Tử Trì hoảng hốt: “Là sao đây? Anh tôi cũng gặp được ma quỷ trong Hàn gia?”
Hàn Kình và Cô Mang liếc nhìn nhau, đều thấy được kinh ngạc trong mắt đối phương.
Hàn Kình nói: “Lúc thuộc hạ của tôi tìm được anh của anh, anh ta đã hôn mê, về phần là ai khiến anh ta trở nên thế này…” Kẻ đầu sỏ kia rốt cuộc có phải là “ma” ẩn trong Hàn gia hay không, anh ta cũng không thể đưa ra đáp án.
Hạ Tử Huân đột nhiên vươn ra một ngón tay, run rẩy muốn chỉ về phía nào đó.
“Thái A Sơn…lăng mộ…” Từ trong cổ họng Hạ Tử Huân thốt ra hai từ này.
Cô Mang tỏ vẻ nghiêm nghị, đỡ lấy Hạ Tử Huân đang co giật: “Tử Huân, có phải anh biết lăng mộ ở Thái A Sơn nằm ở đâu?”
Ngón tay Hạ Tử Huân đột nhiên dùng sức, chỉ thẳng xuống đất.
Anh ta dường như dùng hết sức lực, bờ vai thả lỏng, bất tỉnh lần thứ hai.