Tảng sáng ngày mới, ngoài cửa sổ nổi cơn mưa phùn. Không khí của sớm
tinh mơ mang theo cảm giác mát lạnh ùa vào trong phòng từ cánh cửa sổ mở ra một nửa.
“Hắt xì ——” Thư Ngọc nằm bò trên khung cửa sổ, thình lình hắt hơi một cái.
Giây tiếp theo, một chiếc áo khoác choàng lên vai cô, thoáng chốc còn có một l*иg ngực rộng lớn ấm áp.
“Sao em dậy sớm thế?” Âm thanh của Cô Mang mang theo giọng khàn khàn vừa mới tỉnh ngủ.
Anh ôm lấy cô, từ cánh cửa sổ chằng chịt dây thường xuân nhìn ra:
“Bên ngoài có gì đẹp?” Trong cơn mưa lất phất, non sông tươi đẹp gần xa
mạ lên một lớp bụi, thật sự không tính là cảnh đẹp.
Cô nghiêng người, cười nói: “Bồng Tễ Viên không có nhiều ngày mưa
lắm, cảnh sắc thế này rất hiếm gặp.” Nói xong cô theo bản năng dựa sát
vào l*иg ngực ấm áp của anh.
Anh bật cười: “Ở London còn chưa thấy đủ mưa bụi sao?”
Cô lắc đầu: “Khi ông nội đưa em tới đây lần đầu tiên cũng là vào thời tiết thế này.” Dừng một chút, cô nói tiếp, “Thời điểm ấy, còn có ba mẹ
em tới cùng.”
Khi đó cô còn bé, ba mẹ khỏe mạnh, vui sướиɠ đi cùng người nhà đến
đây nghỉ hè. Ai ngờ cùng năm đó, ba mẹ đều qua đời bởi một vụ tai nạn,
còn cô thì được bà vυ' mang về trấn Thanh Hà ngay trong đêm.
Cho tới bây giờ, ngay cả hình dáng của ba mẹ cô cũng không nhớ rõ.
Anh im lặng, vừa muốn nói lại bị ngón tay cô chặn môi. Cô nói: “Anh
đừng nói xin lỗi, cũng đừng an ủi em. Khi ấy em còn bé, không cảm thấy
đau khổ bao nhiêu, hơn nữa A Mỗ đối xử với em tốt lắm, ngày tháng ở tại
trấn Thanh Hà em rất vui vẻ.”
Cô nói xong một hơi, như là sợ anh không tin, cô nhướng mày nhìn lại anh.
Người con gái trong lòng chưa kịp rửa mặt, mái tóc rối bù. Sợi tóc
lòa xòa trước đôi mắt, tôn lên làn da trắng nõn, còn có vài phần cứng
cỏi lẫm liệt.
Trái tim anh bỗng nhiên lỡ mấy nhịp.
“Em cho rằng anh muốn nói gì?” Anh cười nhìn cô, “Anh chỉ là muốn…”
“Muốn cái gì?” Cô hỏi.
Anh tiến đến gần cô: “Muốn hôn em thôi.” Dư âm chưa vang ra, môi lưỡi đã quấn quýt vào nhau.
Cô khẽ cười, vòng tay qua cổ anh, đáp lại nụ hôn của anh.
Ngoài cửa sổ, mưa vẫn nhỏ giọt tí tách không ngừng, dường như có chiều hướng sẽ lớn hơn.
Một tay anh ôm cô, tay kia thì mở cửa sổ ra hoàn toàn: “Ồ, sắc trời còn sớm, chúng ta còn có thể ngủ thêm một lúc…”
Sắc mặt cô hơi đỏ lên, sau đó cuộn người vào trong lòng anh.
Ngay lúc Cô Mang sắp đóng cửa, “Phịch ——” tiếng đập vào khung cửa vang lên.
Thư Ngọc giật mình, trông thấy một hòn đá ướt sũng từ trên khung cửa rớt xuống.
Người nào ăn no căng bụng, sáng sớm ném đá vào cửa sổ của nhà người khác chứ?
Sắc mặt Cô Mang u ám đến đáng sợ. Anh bỗng mở cửa ra, muốn nhìn xem
là kẻ nào to gan lớn mật dám ngang ngược tại trang viên nghỉ hè tư nhân
của Đàm gia.
Trong màn mưa hơi mỏng không biết khi nào thì xuất hiện một đôi nam nữ trẻ tuổi.
Chàng trai mặc âu phục, cao lớn tuấn lãng; cô gái mặc áo sơ mi quần ống túm, khí khái hào hùng đầy vẻ đe dọa.
Hai người không hề cầm ô, toàn thân ướt sũng.
Thư Ngọc khẽ “ơ” một tiếng, cô nheo mắt nhìn kỹ hơn.
Đôi nam nữ kia hình như đang cãi cọ, chàng trai nổi trận lôi đình,
thế nhưng ngay cả Thư Ngọc là người đứng ngoài quan sát cũng có thể nhìn ra, khí khái của anh ta đã bị cô bạn gái đè ép.
Cô Mang khẽ hừ một tiếng, sau đó nở nụ cười không rõ ý tứ: “Thật là đi đâu cũng đυ.ng phải hai tên ngốc kia.”
Thư Ngọc thăm dò người đàn ông bên cạnh mình, hỏi: “Người kia…nếu em không nhìn nhầm, người kia là Hạ Tử Trì phải không?”
Cô Mang lạnh lùng nói: “Anh ta tốt nhất hãy cầu nguyện mình không phải là Hạ Tử Trì đi.”
Thư Ngọc lại nói: “Đối diện anh ta là Khưu Bình Bình?” Hạ Tử Trì luôn miệng muốn trốn tránh Khưu Bình Bình như rắn rết, nhưng theo sự quan
sát của Thư Ngọc, quan hệ giữa hai người này không đơn giản đâu.
Trong màn mưa liếc mắt đưa tình, rõ ràng là chuyện mà cặp người yêu trẻ tuổi giận lẫy mới làm.
Hạ Tử Trì đột nhiên khom người xuống, giống như chó săn tìm kiếm trên mặt đất. Ngay sau đó, anh ta nhặt lên một vật, diễu võ dương oai huơ
huơ với Khưu Bình Bình. Tiếp theo, Khưu Bình Bình chưa kịp phản ứng thì
anh ta đã trở tay dùng sức ném vật kia đi theo đường parabol duyên dáng
trong màn mưa.
Thư Ngọc nhìn phần cuối của đường parabol kia, trong lòng thầm kêu
không tốt. Thế nhưng phản ứng cuối cùng vẫn chậm một nhịp, cô đành cam
chịu nhắm mắt lại, trong lòng mắng Hạ Tử Trì xối xả.
Tiếng vật nặng va đập truyền đến.
Tuy nhiên nỗi đau buốt nằm trong dự đoán lại không xuất hiện.
Thư Ngọc ngỡ ngàng ngẩng đầu, phát hiện trên trán Cô Mang chợt bầm
một khối. Thứ vốn nên chọi trúng đầu cô đã bị Cô Mang cản lại.
“Anh thế nào, có sao không?” Thư Ngọc đau lòng hết sức, cô giơ tay
muốn xoa vầng trán của anh, nhưng lại không dám tùy tiện chạm vào vết
thương, ngón tay mang đầy lo lắng khựng lại giữa không trung.
Cô Mang nắm tay cô, trấn an nói: “Anh không sao.” Anh bình thản liếc
mắt nhìn Hạ Tử Trì ngoài cửa sổ, con ngươi lạnh lùng đến nỗi không có
một tí độ ấm.
Vật từ ngoài cửa sổ bay vào rớt trên sàn nhà, vẫn còn xoay vòng. Hồi lâu sau mới ngừng lại.
Đó là một hộp nhỏ hình vuông lớn bằng lòng bàn tay.
Bề ngoài bọc một lớp vải đỏ thắm như gấm vóc, trên nắp hộp thêu hoa văn hình cúc vạn thọ.
Thư Ngọc nhặt hộp lên, mở ra nhìn. Đây là một hộp thêu thùa may vá
kiểu xưa, bên trong khảm vòng xoay hình tròn, trên đó đầy những lỗ nhỏ,
kích cỡ của từng lỗ hổng không đều nhau, cắm vào đó là những cây kim phù hợp với kích cỡ.
Hạ Tử Trì một người đàn ông cao lớn lại trút giận với một hộp tú hoa châm?
Thư Ngọc chợt cảm thấy khó mà tin được.
Cô giương mắt lên lần nữa, trong màn mưa đã không còn thấy bóng dáng
của Khưu Bình Bình. Trong cảnh nền màu xám, chỉ để lại một mình Hạ Tử
Trì đứng thẳng đơ trong mưa, không hề nhúc nhích.
Thật khó hiểu, Thư Ngọc phát hiện mình lại đọc ra vài phần tịch liêu trên người vị công tử thường hay chểnh mãng kia.
Khi nào thì ngay cả Hạ Tử Trì cũng học được tịch liêu?
Thư Ngọc hỏi: “Khưu Bình Bình đi rồi?”
Cô Mang gật đầu.
“Cô ấy đi về hướng nào thế?” Thư Ngọc bỗng nhiên hơi tò mò.
Cô Mang chợt cong khóe môi: “Sắp rồi.”
“Gì cơ?” Thư Ngọc không hiểu.
Cô Mang chẳng đáp lại, anh chỉ vươn tay chỉnh lại áo ngủ xốc xếch của cô, tiện thể đặt xuống một nụ hôn trên xương quai xanh của cô.
Đúng lúc này, chuông gió tại huyền quan của căn nhà nhỏ vang lên tiếng leng keng.
Có khách tới.