Hạnh Lâm Thê

Chương 10: Cùng ngau cưỡi ngựa

Trong nháy mắt, mặt sắc Kì Triệu Hòa hơi trầm xuống, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường.

Hắn chậm rì rì mở miệng.

“Không thể tưởng được người được xưng danh thủ quốc gia đệ nhất Hoàng đại phu, không chỉ có y thuật cao minh, đối với chuyện giang hồ lại hiểu biết như vậy.”

Thấy đối phương mặt biến sắc, Kì Triệu Hòa có kɧoáı ©ảʍ hòa nhau.

“Chỉ là hai chữ ” Hoàng Tử “, sau này đừng nhắc tới.”

Hắn tự nhận đối Hoàng Tử Ý thực khách khí.

Chính hắn ghét thân phận Hoàng Tử, tuy rằng là bí mật, nhưng trong thiên hạ lại có bí mật nào là vĩnh viễn?

Chỉ là người biết được bí mật này cũng không nhiều, hiểu rõ lại dám can đảm ở trước mặt hắn nhắc tới, là đã ít lại càng ít.

Bởi vì bình thường người hiểu được thân phận của hắn, cũng có nghĩa là hiểu được cuộc đời hắn không thích nhất bị người nói tới hai chuyện — thứ nhất là bị khen vẻ mặt xinh đẹp, thứ hai đó là nhắc tới thân phận hoàng tộc của hắn.

Không nghĩ tới Hoàng Tử Ý cho dù biết, lại còn dám ở trước mặt hắn nhắc tới, lá gan không nhỏ!

Trước mắt lão nhân này được xưng danh thủ quốc gia đệ nhất, không biết có bao nhiêu người muốn nịnh bợ, nhưng ở trong mắt hắn cũng không là gì, làm hắn để ý ngược lại là thân phận “ sư phụ của Tiểu Lê Nhi ”.

Nếu không biết Hoàng Tử Ý là sư phụ Tiểu Lê Nhi thì hắn khẳng định sẽ tức giận, giờ phút này lão đầu kia mới không có khả năng còn hoàn hảo đứng ở trước mắt hắn!

Bất quá bọn họ bóc trần thân phận đối phương, miễn cưỡng xem như huề nhau, Kì Triệu Hòa đáy lòng tốt hơn không ít.

Nghe được danh hiệu đã lâu chưa từng được nhắc tới, hai gò má Hoàng Tử Ý bất giác run rẩy, mở miệng:

“Hôm nay cơn gió nào tới đây lại đem Kì công tử thổi đến hiệu thuốc này của ta?”

Hắn cũng không cho rằng Kì công tử là đặc biệt đến mua thuốc.

Hắn nửa đời trước phiêu bạt, nơi nơi làm nghề y, về sau tuổi tác đã cao, thể lực kém đi, vài năm nay mới định cư tại kinh thành Mục quốc, không muốn bị người cầu y tìm được mà mai danh ẩn tích, không muốn làm đại phu, chỉ tại thành tây mở gian hiệu thuốc nhỏ, bình bình thường thường sống qua mấy năm.

Hôm nay Kì công tử đột nhiên tìm tới cửa, còn nói thẳng ra thân phận của hắn, làm Hoàng Tử Ý bất giác không yên, chỉ sợ vài năm thanh tĩnh của hắn đã hết.

Kì Triệu Hòa cười nhẹ.

“Yên tâm, ta đối với ngươi không hứng thú, ta là tìm đến Tiểu Lê Nhi.”

Chính hắn là một tay dùng độc, y thuật tự nhiên cũng không kém, chỉ là một danh y, còn không đáng giá hắn tự thân xuất mã bái phỏng, hắn muốn tìm là người khác cơ.

Tiểu Lê Nhi?

Hoàng Tử Ý nhíu mi, lo lắng không những không giảm còn tăng.

“Kì công tử coi trọng tiểu đồ của ta?”

Trên giang hồ tin đồn có liên quan Kì công tử rất nhiều, nhưng nếu muốn dùng một câu ngắn gọn biểu đạt, kia đó là — bề ngoài xinh đẹp thiên tiên, kì thực là yêu nghiệt độc phụ nữ.

Nhớ tới câu bình luận này trên giang hồ, sắc mặt Hoàng Tử Ý càng thêm khó coi. Hắn cả đời không kết giao lung tung, nên đã đem ái đồ làm nữ nhi mà sủng ái, thấy nàng bị Kì Triệu Hòa tà khí theo dõi, làm sao có thể không lo lắng?

Coi trọng?

Kì Triệu Hòa sững sờ qua đi, bất giác cười.

“Ta bất quá là cảm thấy cách nói năng của Tiểu Lê Nhi không tầm thường, rất thú vị thôi.”

Hắn hôm nay lần thứ hai nhìn thấy Tiểu Lê Nhi, nơi nào nói được yêu hay không yêu? Nhiều lắm chính là cảm thấy hứng thú mà thôi.

Đương nhiên, muốn cho hắn cảm thấy hứng thú cũng không phải chuyện dễ dàng, mà nhiều năm như vậy, Tiểu Lê Nhi tựa hồ là người đầu tiên làm hắn nhớ trong lòng như thế.

Hoàng Tử Ý vẫn không an tâm, hắn thở dài.

“Kì công tử nói như vậy, ta thà tình nguyện người là tới tìm lão đầu ta.”

“Thật đáng tiếc, ta hiện nay chỉ đối Tiểu Lê Nhi có hứng thú.”

Kì Triệu Hòa chậm rãi sửa lại ống tay áo.

“Ngươi……”

Hoàng Tử Ý còn muốn nói cái gì đó thì Tô Tương Lê lại vừa vặn bưng trà trở lại.

“Sư phụ, ta ngâm bích loa xuân người yêu nhất, còn mời sư phụ thử xem, xem ta có tiến bộ hay không.”

Tô Tương Lê cười tủm tỉm đem trà đưa qua, Hoàng Tử Ý còn không kịp nói cái gì, chỉ thấy nàng xoay người đem một chén trà khác đưa cho Kì Triệu Hòa.

“Ngươi cũng nếm thử đi.”

Kì Triệu Hòa mỉm cười tiếp nhận, tâm tình phi thường tốt, còn thuận tiện dò xét mí mắt xanh mét của Hoàng Tử Ý.

A, Hoàng Tử Ý cũng chỉ dám ở sau lưng đồ nhi lộ ra vẻ mặt cáu giận như vậy đi, khi Tiểu Lê Nhi quay lại, hắn lại là bộ dáng lão nhân hòa ái.

Tô Tương Lê một mặt chờ đợi hỏi:

“Sư phụ, người cảm thấy uống lên thế nào?”

“Khụ…… Ừm, tạm được.”

Phẩm trà cần tĩnh tâm, Hoàng Tử Ý trong lòng có việc, nơi nào phẩm ra hương vị gì được? Chỉ phải hàm hồ trả lời cho qua.

Tô Tương Lê ban đầu đầy chờ mong, nghe được lời bình sư phụ ngắn gọn như thế, nhất thời có chút mất mát.

Kì Triệu Hòa bên kia lại vào lúc này mở miệng.

“ Nước là không tệ. Nhưng mà bích loa xuân lấy nhiệt độ nước trôi thấp pha tương đối thỏa đáng, nước này tựa hồ hơi cao, đem lá trà nóng chín, có chút phá hư sắc màu của nó, còn nữa lá trà này phẩm chất nhiều lắm chỉ là trung đẳng, bởi vậy uống lên bất quá bình thường.”

Kì Triệu Hòa mặc dù chưa bao giờ có một ngày ở tại trong Hoàng cung, nhưng tốt xấu cũng là Hoàng Tử, nếu không có hắn cùng với mẫu thân kiên trì không chịu, Hoàng Đế kia sớm đưa mẫu tử bọn họ hồi cung rồi.

Tại tình huống như vậy, lòng Hoàng Đế mang áy náy, đành phải liều mạng đem thứ tốt hướng bọn họ đưa tới, hơn nữa nhà ngoại công vốn giàu có, thuở nhỏ chi phí ăn mặc của hắn cũng không thua Hoàng gia, cho nên phẩm trà, với hắn mà nói cùng ăn cơm uống nước không có gì khác nhau.

“Oa, ngươi rất lợi hại nha, lại biết phẩm trà.”

Ngắn ngủi nói mấy câu lập tức đổi lấy ánh mắt sùng bái của Tô Tương Lê.

“Ta dùng là nước sơn tuyền, nước trong suốt ngọt lành, pha trà đặc biệt uống tốt, phương diện tính chất của nước, ta xác thực luôn luôn nắm giữ không tốt, không phải nhiệt độ thấp chính là rất cao, bích loa xuân kia cũng thật là phẩm chất thứ cấp, đó là trộm từ cữu cữu, nhưng là ta đã làm lá trà tới tốt nhất có thể a.”

Nàng vừa nói vừa thè lưỡi, tuyệt không chột dạ.

Kì Triệu Hòa hiểu được nàng vì sao sẽ có loại phản ứng này.

Đã nhiều ngày hắn sớm sai người đem nàng tra rõ ràng:

‘Nàng tám tuổi mất đi song thân, Tô gia không người, cữu cữu thu lưu tỷ muội các nàng, cũng tiếp nhận sản nghiệp của phụ thân các nàng, cũng lấy di sản mở gian “Phương nhớ trà hàng”.’

Phương gia cũng không có ngược đãi tỷ muội các nàng, nhưng đối với các nàng cũng không tính là tốt, may mà Tô Tương Lê không phải là người chỉ biết ngây ngốc dễ bị bắt nạt.

“Ngươi nếu là thích, lần khác ta mang lá trà thượng đẳng cho ngươi thử xem.”

“Không cần a.”

Tô Tương Lê hì hì cười nói.

“Ta chỉ là yêu ngâm trà mà thôi, nếu muốn ta phẩm trà, ta cũng phẩm không được gì.”

“ Chuyện này cũng không ngại, dù sao lá trà nhà ta còn nhiều mà.”

Hắn không lắm để ý nói.

“Thật tốt.”

Nàng hâm mộ cảm thán.

“Ta đây sẽ không khách khí nha.”

Kì Triệu Hòa hếch mày.

“Ngươi nếu xem ta là bằng hữu, sau này lời khách sáo cũng không cần nói nữa.”

“ Được rồi, ta đã biết……”

Hoàng Tử Ý thấy hai người tán gẫu vui vẻ, không khỏi càng lo lắng.

Mặc kệ thế nào, để cho Tiểu Lê ở gần nam nhân chẳng phân biệt được chính tà này, là chuyện rất nguy hiểm!

Vì thế, hắn ra tiếng đánh gãy cuộc trò chuyện của bọn họ.

“Kì công tử công việc bận rộn, chắc sẽ không dự tính ở hiệu thuốc nhỏ này của ta cho đến khi điếm đóng cửa đi?”

Kì Triệu Hòa dò xét nhìn hắn, môi ngoéo một cái.

“Có gì không thể?”

Đương nhiên không thể a!

Hoàng Tử Ý tức giận đến thiếu chút giơ chân, rất muốn liều lĩnh ở trước mặt đồ nhi vạch trần thân phận của tên yêu nghiệt này.

Theo tính cách tiểu đồ nhà hắn mơ hồ lại cẩu thả, hắn tin nàng đối với bối cảnh của Kì Triệu Hòa là cái gì cũng không biết, hắn không thể trơ mắt nhìn nàng liền bị bắt cóc như vậy!

Tô Tương Lê bỗng nhiên mở miệng.

“Sư phụ, người đã trở lại, ta đây hôm nay rời đi trước được không?”

Đang lúc phiền não không thôi, Hoàng Tử Ý vừa nghe thấy nàng nói muốn đi trước, tinh thần lập tức… phấn chấn, vội hỏi:

“Tiểu Lê con nếu có chuyện quan trọng hơn, sớm một chút về nhà đi, giờ ta đến xem điếm là được.”

Chỉ cần nàng về nhà, yêu nghiệt kia cũng sẽ rời đi? Kì Triệu Hòa hẳn là sẽ đi theo Tiểu Lê về nhà mới đúng, sau hắn chỉ cần cẩn thận ngẫm lại xem làm thế nào nào đem Tiểu Lê cùng yêu nghiệt này cách xa một chút là tốt rồi……

“Thật vậy chăng? Vậy sư phụ, ta đi trước nha.”

“Mau trở về đi thôi.”

Hoàng Tử Ý khoát tay, hy vọng nàng đi mau.

Vì thế Tô Tương Lê thông suốt phóng khoáng thu thập này nọ, trước khi đi còn không quên hướng hắn cáo biệt.

“Sư phụ tạm biệt.”

“ Mai gặp, tạm biệt.”

Mau mau về nhà, đừng bị người xấu bắt cóc a!

Mắt thấy Tô Tương Lê mang theo bọc nhỏ hướng cửa đi đến, mà bộ dáng Kì Triệu Hòa cũng chuẩn bị rời đi, Hoàng Tử Ý còn không kịp cao hứng, liền nghe được đồ nhi nhà mình đột nhiên quay đầu đối yêu nghiệt kia hỏi.

“Triệu Hòa, thời gian này nếu đi nhà ngươi, trước khi mặt trời lặn hẳn là có thể trở lại đúng không?”

Kì Triệu Hòa cười.

“Đi bộ tất nhiên là không kịp, nhưng cưỡi ngựa hẳn không có gì vấn đề.”

“Ngươi cưỡi ngựa đến?”

Nàng trừng lớn mắt, lập tức lại có chút tiếc hận thở dài.

“Aizzz, đừng nói ta không có ngựa, cho dù cho ta một con ngựa cũng vô dụng, ta cũng sẽ không cưỡi.”

Nàng trọng sinh tới thời đại này sau, ngựa xem qua rất nhiều, lại chưa từng cơ hội cưỡi.

“Ngươi thân mình nhẹ, cùng ta cưỡi một con ngựa hẳn là không có gì vấn đề.”

Kì Triệu Hòa đề nghị.

Hắn cũng không phải muốn chiếm tiện nghi của nàng, chỉ là đưa ra phương pháp hợp lý mà thôi. Đương nhiên cũng là bởi vì hắn chưa từng đem lễ giáo để vào mắt, làm việc chỉ cần hắn cao hứng, nên mới hào phóng nói ra.

Mà Tô Tương Lê đến từ thế giới kia, càng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy của hắn đề nghị không tệ, liền liên tục gật đầu.

“Tốt a, vậy làm như vậy đi.”

Nói xong, hai người liền thông suốt phóng khoáng tiêu sái ra Ích Sinh Đường, chuẩn bị đi ra khỏi thành.

Chờ Hoàng Tử Ý phản ứng lại, khi suy nghĩ thông suốt thì đã sớm không thấy tung tích hai người.