Yêu Thương Nào Cho Em!

Chương 6

Lục Lê sống hai đời mới thật sự cảm nhận được năm cuối cấp như địa ngục, anh biết muốn hoàn toàn thay đổi nhân sinh bi kịch của mình, anh nhất định phải nghiêm túc học tập để có số điểm thật cao trong thời đại thi đại học là con đường quan trọng nhất này.

Có lẽ như vậy, cuối cùng sẽ có một ngày có thể đứng chung một chỗ với hắn.

Sang đầu năm sau là kỳ thi thử đầu tiên. Lục Lê xem như dốc hết sức thể hiện thực lực của mình.

Đứng thứ chín trong lớp.

Thành tích này tuy làm anh chưa thấy thỏa mãn, nhưng cũng khiến giáo viên cùng bạn học trong lớp cực kỳ khϊếp sợ.

Kiếp trước thành tích của Lục Lê luôn ở khoảng trung bình khá, thành tích trong top 10 đáng nể kiểu này chưa bao giờ xuất hiện trên người anh.

Diệp Sâm nhìn anh như dò xét quái vậy, “Cậu bật hack đúng không?!”

Lục Lê cúi đầu nhìn đề sai trên bài thi, không đếm xỉa gì tới hắn, “Cậu cũng tập trung học hành đi, còn không đến nửa năm nữa thôi, có chỗ nào không hiểu tớ có thể giúp cậu.”

Diệp Sâm đã triệt để bó tay với một Lục Lê rực rỡ hẳn lên trước mắt này.

Lúc tan học, Diệp Sâm vẫn như mọi ngày đi cùng Lục Lê ra khỏi lớp.

-Đánh cầu một lúc không? Đã lâu không đánh rồi.

Sau khi mẹ anh tái hôn đã rời khỏi căn nhà lúc đầu, Lục Lê cũng vào trọ trong trường. Con người bố dượng không tệ, cũng rất tốt với Lục Lê, nhưng Lục Lê cuối cùng vẫn quyết định trọ trong trường, như vậy cũng có nhiều thời gian học hơn.

Lục Lê vốn định đi canteen ăn cơm, sau đó đến thư viện củng cố số kiến thức vừa mới học, nghe Diệp Sâm nói vậy cũng khiến anh thấy khó xử.

Diệp Sâm có chút thất vọng.

-Nếu cậu không đi thì tớ cũng không đi, chỉ là bọn họ đã hẹn trước với Ngô Bằng rồi, vốn định đi gặp cậu ấy, nhưng thế này thì chúng ta đi ăn cơm đi.

Lục Lê thấy bộ dáng Diệp Sâm rầu rĩ như vậy, dù bây giờ học cũng không có mấy hiệu quả, chẳng bằng đi rèn luyện một chút, tiện thể còn có thể tháo gỡ với người mình từng thầm mến kiếp trước.

Cũng không phải có ý đồ gì, trong thân thể có linh hồn 30 tuổi đã khiến anh sớm không còn khát khao với tình yêu như lúc còn thanh xuân. Sống lại một đời, anh muốn cố gắng phấn đấu tạo nên một nhân sinh đặc sắc cho bản thân.

Mấy tháng tiếp theo, quả nhiên Lục Lê học như ‘mở hack’ trong miệng Diệp Sâm, kiếp trước lúc ở đại học ít nhiều cũng tiếp xúc với một ít kiến thức. Kỳ thực kiến thức vốn liên quan với nhau, bây giờ học lại cũng không khó khăn như trước.

Ngày 7 tháng 6, ngày hôm nay rốt cuộc đã đến. Ở Trung Quốc có một kỳ thi đại học vô cùng nghiêm túc như vậy, Lục Lê cố kiềm nén để tâm tình mình bình tĩnh đến trường thi.

Đề thi kiếp trước anh đã quên gần hết nhưng dù sao có chút ấn tượng, lúc trước khi ôn tập Lục Lê cũng nhiều ít khoanh vùng ôn tập vùng trọng điểm, sau khi thi xong ngày đầu tiên cảm giác cũng khá ổn.

Ngày đầu tiên thuận lợi khiến Lục Lê vô cùng tin tưởng. Ngày hôm sau, cuối cùng cuộc thi cũng kết thúc trong ánh trời chiều ngả về tây.

Ngày thi hôm nay khiến đời này Lục Lê không bao giờ quên. Đời trước thành tích của Lục Lê quá kém, rất nhiều bài không làm được, không cần chờ có kết quả cũng biết đại khái mình thi được bao nhiêu điểm.

Thế nhưng sống lại một đời, tất cả đều không giống trước. Anh ở trường thi bình tĩnh thoải mái, từ trước đến giờ không hề biết đi thi lại là một chuyện tuyệt vời như vậy.

Một ngày trước khi có kết quả, Lục Lê đi cùng Diệp Sâm đến trường chơi bóng, không biết có phải trùng hợp không mà Ngô Bằng cũng đã ở đó. Chơi bóng cả buổi chiều xong, Diệp Sâm rủ mấy người anh em thường ngày chơi khá thân đi ăn đồ nướng.

Ngô Bằng mặc đồng phục bóng rổ màu trắng, trong lớp quần áo rộng thùng thình có thể loáng thoáng nhìn ra thân thể rắn chắc của hắn. Đứng bên cạnh Ngô Bằng cao gần 1m88, Lục Lê thấp hơn hắn gần nửa cái đầu.

Đêm đó tất cả mọi người uống không ít, dù sao ở bên nhau đã ba năm, vừa cùng trường lại còn là bạn cùng đội bóng, tình cảm ấy khó mà nói hết. Lục Lê từ lúc trọng sinh đến nay cũng chưa uống rượu một lần, đêm nay coi như thoải mái uống.

Rượu qua ba vòng, tất cả mọi người cũng uống tương đối nhiều vì thế đều tự mình về nhà.

Diệp Sâm và những người khác đều dìu nhau liêu xiêu lảo đảo bước đi, chỉ còn lại Ngô Bằng cùng Lục Lê đứng ở đó.

-Ngày mai sẽ có kết quả, căng thẳng không?

Một tay Ngô Bằng xoay bóng, tùy ý hỏi.

Lục Lê:

-Lúc vừa thi xong thì cũng căng thẳng, bây giờ thì thoải mái rồi. Dù sao kết quả cũng đã định rồi.

Ngô Bằng cười nói.

-Người nghĩ thoáng như cậu không nhiều lắm.

Lục Lê cũng cười cười.

-Cậu có lẽ cũng thi khá tốt.

Tuy nói mỗi ngôi trường đều có người thể thao tốt, cũng sẽ có người học tập tốt, thế nhưng Ngô Bằng lại người làm tốt cả hai. Lục Lê sống lại một đời, ở ban đêm hơi say rượu này cũng khó tránh khỏi sầu não, nhân tài như Ngô Bằng có lẽ sẽ có tiền đồ rực rỡ.

Một lúc sau, Lục Lê ra vẻ đùa giỡn nói.

-Ngô Bằng, kỳ thật có một việc cậu vẫn không biết, rất lâu trước đâu tớ đã tự nói với mình, nếu tớ thi đỗ đại học, tớ sẽ nói với cậu một chuyện. Nhưng, cậu đừng hỏi tớ là chuyện gì, bây giờ tớ sẽ không nói cho cậu.

Ngô Bằng cười với Lục Lê, cảm thấy có lẽ người này uống say rồi, xem ra là không hay uống rượu.

Lục Lê thấy Ngô Bằng im lặng không nói gì, chỉ không ngừng dùng đầu ngón tay xoay bóng.

-Sao cậu không hỏi?

Bị gió đêm thổi, Lục Lê cũng thấy đầu có hơi choáng váng.

Ngô Bằng cười nói.

-Không phải cậu bảo sẽ không nói cho tớ biết sao? Vậy tớ còn hỏi làm gì.

Lục Lê câm nín luôn.

Ngô Bằng lại nói.

-Còn có thể nói cái gì?! Chẳng lẽ lại có thể là vừa ý tớ rồi?

Lúc Ngô Bằng nói lời này nơi đáy mắt như có gợn sóng.

Lục Lê nhíu mày.

-Cũng chưa chắc không có khả năng này!

Ngô Bằng cười to vài tiếng:

-Được rồi, tớ đồng ý.

Lục Lê có men say cười nói.

-Cậu đồng ý cái gì? Tớ chưa nói gì mà.

-Đương nhiên là đồng ý thổ lộ của cậu!

Lục Lê không ngờ mình sống hai đời, tình yêu thầm kín của anh lại được nói ra trong buổi tối say khướt này.

Thế nhưng anh biết, đây cũng chỉ là đùa vui giữa bạn bè mà thôi.

Ngô Bằng đưa Lục Lê về đến nhà rồi nhìn Lục Lê lung la lung lay đi lên lầu.

Nhìn thiếu niên mang men say trước mắt này, nhìn người đã từng ngồi trên khán đài sân bóng yên lặng chú ý hắn hai năm này, ngô bẳng chỉ cảm thấy tim đập hụt mấy nhịp.

Có lẽ, cũng chỉ có thể vào lúc cậu ấy uống say mới dám nói ra mấy chữ ấy.

Chẳng lẽ lại có thể là vừa ý tớ rồi?

Dưa ngốc!

Là tớ đã vừa ý cậu từ lâu rồi!