“Anh định mặc quần áo làm với tôi?” Cậu lạnh giọng hỏi.
“Không. Tôi đang đợi cậu giúp tôi.”
“… Cái gì?” Lệ Sâm suýt nữa nghĩ là mình nghe lầm.
“Không phải cậu thường xuyên cởϊ qυầи áo cho người khác sao?”
Tư Dao mỉm cười cầm tay cậu, đặt lên l*иg ngực của mình, “Tôi còn chưa trải qua bao giờ, cũng muốn trải qua một lần.”
“…” Lệ Sâm câm nín trừng mắt nhìn Tư Dao một lúc lâu, cuối cùng thỏa hiệp.
Kỳ thật điều này cũng không có gì. Tựa như lời Tư Dao nói, trước đây cậu không biết đã cởϊ qυầи áo của bao nhiêu người, chẳng qua lần này đối tượng đổi thành người đàn ông này, cậu vẫn cảm thấy có điểm là lạ. Cậu tựa hồ đang… Khẩn trương?
Hoàn toàn nghĩ không ra. Thời điểm giúp những người khác cởϊ qυầи áo, cậu vẫn không có cảm giác gì, bởi vì chuyện phải làm sau khi cởϊ qυầи áo mới là trọng điểm. Nhưng mà, trong quá trình cởϊ qυầи áo cho Tư Dao, tim cậu lại đập nhanh, cảm thấy miệng khô lưỡi khô khó hiểu.
Thật giống như, chỉ cần chuyện cởϊ qυầи áo cho thân thể này, đã tràn ngập sắc thái tình yêu đến lạ lùng.
Vì cái gì sẽ như vậy?
Cậu mím chặt môi, nhịn xuống rung động, ném chiếc caravat mới tháo ra sang một bên, sau đó bắt đầu tháo khuy áo sơmi. Một chiếc, hai chiếc… Tất cả tháo ra. Khi kéo áo sơmi xuống khỏi người Tư Dao, cậu không nhịn được mà trộm ngắm.
L*иg ngực với làn da trắng nõn kia, nhưng cũng không gầy yếu, ngược lại tương đương rắn chắc, có đường cong xinh đẹp ẩn chứa sức dãn cường đại, tuyệt không phù hợp với hình tượng đeo kính nhã nhặn tao nhã bình thường của bản thân. Ngoài ra, hình dạng đầu v* rất đẹp, nhan sắc cũng là màu đỏ xinh đẹp, làm cho người ta nhìn không khỏi muốn nếm thử xem hương vị của nó.
Thật vất vả rốt cuộc cũng cởi được áo ra, Lệ Sâm thở nhẹ một hơi, lại cẩn thận đánh giá thân trên đã hoàn toàn lõα ɭồ của Tư Dao.
Dáng người của người này thật sự là đẹp đến đáng ghét, mặc complet cũng rất có hình, cởϊ qυầи áo… Cũng có hình.
“Cậu tựa hồ nhìn đến ngây người?” Tư Dao vươn tay quơ quơ trước mặt Lệ Sâm. Ánh mắt của cậu ta đã hoàn toàn dính ở trên người mình.
Đương nhiên, bị Tư Dao trêu tức như vậy, Lệ Sâm dù có không muốn bỏ cũng phải thu hồi tầm mắt, phẫn nộ nói: “Đừng tự kỷ, dáng người có đẹp hơn tôi cũng gặp qua rồi.”
“Tôi biết.” Tư Dao cười khẽ, “Cậu mỗi ngày ở trong phòng tắm soi gương là có thể thấy, sớm tập mãi thành quen.”
Lệ Sâm hừ lạnh một tiếng, không nói tiếp.
Cách nói này của Tư Dao, làm cho cậu không tiện khẳng định mà cũng không tiện phủ định, nếu không không phải quá độ tự kỷ chính là quá độ khiêm tốn.
Chẳng qua, Tư Dao cũng không phải có vẻ nói đùa. Từ buổi tối hôm đó anh liền nhìn thấy hết toàn thân Lệ Sâm, không thể phủ nhận đích xác có bị kinh diễm.
“Quần tự anh cởi.” Lệ Sâm bỗng nhiên nói. Kỳ thật cậu cũng không bài xích việc cởϊ qυầи áo cho Tư Dao, chỉ là quá trình đó, vừa là hưởng thụ, cũng là dày vò.
Hơn nữa cậu không dám cam đoan, một khi ngay cả nửa người dưới của Tư Dao cũng lộ ra toàn bộ, cậu có thể lộ ra phản ứng càng thêm mất mặt hơn lúc trước hay không.
“Không vội.” Tư Dao với cánh tay ra, cầm hộp bánh ngọt đặt ở cạnh bàn lại.
Lệ Sâm hồ nghi nhìn anh mở hộp lấy bánh ngọt ra, đặt ở bên cạnh.
“Anh làm cái gì?”
“Bánh ngọt lúc tươi là vị ngon nhất.” Nói như vậy, Tư Dao lấy ngón tay vén một miếng bơ, bôi lên ngực Lệ Sâm.
“Anh?” Lệ Sâm cả kinh, suýt nữa thì nhảy dựng lên, nhưng lại bị Tư Dao giữ chặt.
“Anh điên rồi sao? Bẩn như vậy…” Cậu khó có thể tin nhìn Tư Dao không ngừng trét bơ lên người mình, không chỉ l*иg ngực, ngay cả bụng, thậm chí rốn cũng đều dính nạn.
“Sao lại bẩn? Bánh ngọt là thứ để ăn nha.”
Tư Dao rốt cuộc dừng tay, cúi người xuống, nói một câu, “Tôi bắt đầu động đây.” Phun đầu lưỡi ra, vẽ thành một đường dài trên lớp bơ dọc theo l*иg ngực của Lệ Sâm, chậm rãi liếʍ láp.
“Anh, anh…”
Nhìn thấy hình ảnh quá mức tìиɧ ɖu͙© phát sinh trong tầm mắt, ngay cả Lệ Sâm cũng không tránh khỏi cảm thấy xấu hổ, cực lực giãy giụa, “Anh muốn ăn bánh ngọt thì trực tiếp ăn, đừng ăn ở trên người tôi? Anh dừng tay cho tôi… Dừng lại, tên biếи ŧɦái này.”
“Bị Lệ Sâm nói biếи ŧɦái, xem ra tôi thật sự là rất biếи ŧɦái.” Tư Dao nheo mắt mỉm cười.
Mặc kệ đối phương nói anh biếи ŧɦái như thế nào, nụ cười của anh trước sau vẫn duy trì bộ dáng cao thượng tao nhã, hoàn toàn không có một chút biếи ŧɦái.
“Anh điên rồi… Anh là một con chó điên biếи ŧɦái.” Lệ Sâm không hề nể tình mắng. Nếu không phải Tư Dao giữ chặt hai tay của cậu, cậu nhất định đã sớm hung hăng đấm qua.
“Thời điểm mắng chửi người đừng đọc nhấn rõ từng chữ quá nhanh, cẩn thận cắn phải đầu lưỡi.”
Tư Dao tuyệt không tức giận, vẻ mặt hòa nhã nói, “Được rồi, cậu đừng sốt ruột, trong chốc lát sẽ đút cho cậu.”
“Ai muốn anh đút? Anh lập tức dừng lại cho tôi, mau cho tôi…” Ngôn ngữ bao hàm tức giận, lại vì lúc Tư Dao ngậm lấy đầu v* trước ngực mà chợt im bặt.
Lệ Sâm trợn tròn mắt ngỡ ngàng, nhìn thấy đầu lưỡi Tư Dao cuốn lấy một khối bơ nhỏ màu hồng nhạt, cảm giác được Tư Dao dùng đầu lưỡi trét khối bơ đó lên da của cậu. Bơ rất nhanh liền hoàn toàn hòa tan ở chỗ đó, như là ngay cả đầu v* của cậu cũng muốn cùng hòa tan.
Bơ sau khi tan liền biến thành chất lỏng sền sệt, Tư Dao không hề lãng phí, đồng thời với lúc liếʍ láp đầu v*, cũng mυ'ŧ luôn số bơ đang chảy ở chỗ đó vào trong miệng.
Tâm trí Lệ Sâm nhất thời nổ bung một tiếng vang dội.
Điều này đã vượt quá thường quy rồi! Rất tìиɧ ɖu͙©, rất biếи ŧɦái, rất… Cậu đã không biết nên hình dung như thế nào nữa.
Tuy nói kinh nghiệm tìиɧ ɖu͙© của cậu so với người bình thường đã phong phú hơn nhiều lắm, nhưng cho tới bây giờ cậu lười làm mấy trò như vậy. Mà thủ đoạn tán tỉnh không thể tưởng tượng trước mắt này lại làm cho cậu trợn mắt há mồm. Cậu đã bị chấn động chưa bao giờ từng có, ý thức hỗn loạn một đống, cảm giác thân thể lại cực kỳ rõ ràng.
Dòng nhiệt kɧoáı ©ảʍ đang len lỏi xuống bụng dưới, cuồn cuộn không ngừng vọt về phía trước, làm cho dương v*t vốn đang mềm nhũn rất đẹp của cậu dựng đứng lên. Không nghĩ tới dòng nhiệt này còn không chịu ngừng, tiếp tục hội tụ, làm cho nó căng cứng đến thô to, phiếm ra màu đỏ như sốt cao.
dương v*t dựng đứng cực nhanh ở phía trước chọc vào Tư Dao, anh cúi đầu liếc nhìn một cái, nói: “Còn không đến phiên nhóc.” Lấy tay cầm lấy bộ vị bắt đầu nóng lên kia, đè xuống, làm cho nó dán vào bụng Lệ Sâm, nhưng cũng không vắng vẻ nó như vậy, mà là lấy lòng bàn tay lặp lại ma sát, lực đạo không nhẹ cũng không mạnh. Anh lưu ý không cho Lệ Sâm bắn ra nhanh như vậy.
Lệ Sâm trực tiếp cảm giác được tính khí của mình đang sôi sục, sau đó lại cảm giác được hưởng dụng của Tư Dao cũng chuyển xuống bụng cậu, tiếp cận rất gần với dương v*t của cậu, nhưng không để ý tới nó.
Lúc đầu lưỡi mềm mại nóng ướt kia chui vào rốn, liếʍ láp bơ lúc trước bị bôi ở trong này, Lệ Sâm bỗng nhiên cảm giác trong đầu nóng lên, cả người hơi hơi nẩy lên một chút. Khối nóng bỏng bị đặt ở bụng trở nên càng cứng, ngay cả chính cậu cũng cảm thấy hơi đau, không khỏi khó có thể tự kiềm chế mà bắt đầu vặn vẹo. Lệ Sâm thò tay xuống, cầm lấy dương v*t của mình muốn sục nó, nhưng bị Tư Dao lập tức giữ cổ tay ngăn lại.
“Đều giao cho tôi.” Tư Dao nói. Bơ lúc trước bôi ở trên người Lệ Sâm đều đã sạch sẽ, anh một lần nữa vén chút bơ ở trên bánh ngọt lại, lần này là bôi lên mặt trên du͙© vọиɠ cao ngất của Lệ Sâm.
Lệ Sâm thở hổn hển nhìn Tư Dao làm như vậy, vẫn cảm thấy hình ảnh này rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cũng đã không có cách nào kháng cự. Cậu thậm chí không thể nhắm mắt lại, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Tư Dao không hề chuyển mắt, nhìn Tư Dao đem chỗ bơ màu xanh kia bôi từng chút từng chút lên dương v*t của cậu, phân thân vốn cương thành màu tím đỏ bị từng chút từng chút bôi xanh, biến thành bộ dáng có chút quái dị.
Cuối cùng, dọc theo linh khẩu của cậu, bơ bị bôi lên một vòng lại một vòng, cậu bỗng nhiên cảm thấy Tư Dao giống như đang vẽ tranh. Tuy rằng tác phẩm nghệ thuật này thật sự rất khó được gọi là thanh nhã.
“Tôi bắt đầu động đây.” Lại một lần lập lại câu tuyên ngôn trước khi ăn này, Tư Dao cúi đầu, y theo lộ tuyến vẽ bơ lúc vừa rồi, đầu tiên liếʍ từ gốc dương v*t của Lệ Sâm tiến về phía trước, không bỏ sót một giọt. Sau đó quay đầu qua, dùng đôi môi nhẹ nhàng ngậm phần thân sườn, theo mặt chính liếʍ lên.
Khi lộ tuyến rốt cuộc tiến lên đến đỉnh, bơ chỗ này đã bị lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra từ linh khẩu làm trôi đi một ít, hiện ra màu đỏ tím ban đầu.
“Cậu luôn không ngoan như vậy.” Tư Dao dùng móng tay gãi gãi bộ vị kia. Nghe thấy trong cổ họng Lệ Sâm phát ra tiếng rêи ɾỉ mơ hồ không thể nghe thấy, anh cười cười, ngậm lấy đỉnh dương v*t vào trong miệng từ phía trên.
Lúc đỉnh phân thân cảm nhận được sự mềm ướt trong khoang miệng của anh ta, Lệ Sâm lập tức không nhịn được mà ưỡn thắt lưng đâm qua, đồng thời lấy tay đè cái gáy của anh ta lại, dùng sức đè anh ta xuống. Muốn tiến vào nơi càng sâu trong miệng anh ta, muốn cho anh ta dùng đầu lưỡi không ngừng liếʍ chính mình, muốn cứ như vậy phóng thích vào trong cổ họng của anh ta!
Nhưng mà, Tư Dao không để cho Lệ Sâm như ý. Một tay đẩy thắt lưng của cậu xuống, một tay kia túm mở bàn tay đang đặt ở trên gáy của mình. Quá trình này tuy rằng không tốn quá nhiều thời gian, nhưng lại làm cho Tư Dao mất khá nhiều sức.
Lệ Sâm quả thực rất thô lỗ, thứ kia dùng sức lại đâm lại ngoáy trong miệng anh, có vài lần thật sự đâm đến yết hầu của anh, hơn nữa lực tay cũng rất lớn.
Anh thả phân thân của Lệ Sâm từ trong miệng ra, nâng tay xoa xoa khóe miệng vì cử chỉ lỗ mãng kia của Lệ Sâm mà tràn nước bọt ra. Tóc trên đầu anh cũng bị Lệ Sâm túm rối loạn, ngay cả như vậy, bộ dáng của anh vẫn không hề có vẻ chật vật như cũ, chỉ là tăng thêm một ít sắc thái dâʍ ɭσạи rất hợp với loại hành vi lúc này.
Nhìn thấy cặp mắt của Lệ Sâm đã bị tìиɧ ɖu͙© chiếm cứ, giữa hỗn loạn lại có vài phần bất mãn, anh khẽ nhếch khóe môi, thở dài: “Tôi sẽ không cho cậu bắn ra nhanh như vậy. Trước lúc đó, tôi phải đút cậu ăn no trước đã.”
Lệ Sâm cản bản nghe không hiểu anh đang nói cái gì, cũng không có tâm tư đi suy nghĩ, cả đầu óc thầm nghĩ nhanh đạt tới cao trào.
Quá trình tiền diễn này quá mức tuyệt vời, nếu không mau phóng thích một lần, cảm giác thật giống như sẽ điên mất.