Mị Bất Khả Đáng

Chương 10

Du͙© vọиɠ chinh phục của người khác, cậu theo bản năng cảm thấy mâu thuẫn, đồng thời lại cảm thấy vô cùng mới mẻ. Yết hầu bởi vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ mới mẻ kỳ lạ này mà dần dần nóng lên, nhiệt độ dọc theo khí quản, lẩn xuống hạ phúc mà thiêu đốt.

Giống như là đang cân nhắc một tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ, ngón tay Tư Dao nhẵn nhụi lại dịu dàng, ôm lấy khẽ sục dọc đường cong ngạo nghễ trên dương v*t đứng thẳng của Lệ Sâm, trượt về phía linh khẩu bắt đầu rung động rất nhỏ của cậu, vẽ ra vài đường vòng cung hoàn mỹ. Bỗng dưng, dùng đầu ngón tay khéo léo bắn một cái.

Một cơn tê dại khiến người run rẩy bắn thẳng lên đại não, Lệ Sâm không kìm lòng được khẽ hừ một tiếng, một tiếng này cũng bị Tư Dao yên lặng nuốt vào, thế cho nên Lệ Sâm cũng chưa thể phát hiện bản thân phát ra thanh âm.

Kɧoáı ©ảʍ khiến kẻ khác thở dốc, cuồn cuộn không dứt từ lòng bàn tay thành thạo mà tuyệt vời kia đánh úp lại, dương v*t của cậu nhanh chóng nóng bừng phồng lên, rất nhanh liền cương hoàn toàn. Lúc này Tư Dao mới buông bờ môi cậu ra, cậu lập tức há mồm thở dốc, thật sự thiếu dưỡng khí lâu lắm chỉ dùng mũi hô hấp thì không đủ.

“Nơi mẫn cảm, trí nhớ bình thường cũng tốt lắm.” Thời điểm nói như vậy, tay Tư Dao đang trượt xuống hai cái túi phía dưới phân thân của Lệ Sâm, ôm lại, nhẹ nhàng xoa nắn.

Hơi thở của Lệ Sâm bởi vì hành vi của anh mà càng thêm hỗn loạn. Bộ vị yếu ớt bị người khác nắm giữ trong tay, đây là loại trạng thái làm cho người ta bất lực, còn có một loại cảm giác an tâm mà cậu cực độ không muốn thừa nhận.

“Nơi này mẫn cảm như vậy, trí nhớ đương nhiên sẽ không quá kém.”

Tư Dao chậm rãi nói, “Vậy xin cậu hãy nhớ cho kỹ, ngón tay của tôi, có độ ấm như thế nào, lực đạo như thế nào. Mặt khác, trên ngón trỏ của tôi có một tầng vết chai hơi mỏng, là bởi vì thường xuyên dùng bút vẽ, nhớ kỹ chưa? Đừng quên.”

“Anh người này… Chết tiệt…” Lệ Sâm nhíu chặt mi, ảo não vô biên vô hạn cắn nuốt cả người cậu.

Căn bản không nghĩ nhớ chuyện nhàm chán như vậy, nhưng lời nói của Tư Dao giống như đóng cọc vậy, khắc sâu từng từ từng chữ vào trong não cậu.

Cậu nghĩ, có lẽ cậu thật sự không thể quên được, độ ấm, lực đạo của đầu ngón tay kia, còn có một tầng vết chai hơi mỏng…

Cậu lại giống như đã cảm giác được, bàn tay đang vuốt ve mình, có một phần chẳng phải mềm mại, nhưng kɧoáı ©ảʍ mang đến lại càng hơn hẳn.

“Loại thời điểm này làm gì lại nói những lời mất hứng.”

Tư Dao lấy chóp mũi cọ cọ lên cổ cậu, “Tôi mà chết thì cậu làm sao bây giờ?”

“Tôi sẽ vỗ tay.” Lệ Sâm ác độc nói, “Còn có thể mở tiệc ăn mừng…”

Đột nhiên ngón tay chui vào trong mồm ngăn cản lời nói của cậu, là tay trái của Tư Dao. Dường như khiển trách, dùng ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lấy đầu lưỡi của cậu.

Cậu lập tức quay mặt né tránh, mắng: “Bẩn muốn chết, anh đồ chó điên này.”

“Tôi thật sự cần phải rửa tay.” Tư Dao cười cười, bỗng nhiên lùi lại.

Lệ Sâm còn không kịp ngẩng đầu nhìn tình huống, anh ta lại lần nữa chồm lên.

“Cái miệng mắng chửi người mới là bẩn nhất. Nào, để tôi giúp cậu rửa.” Nói xong, Tư Dao lại đưa ngón tay vào trong miệng Lệ Sâm, đồng thời còn mang theo một cỗ trà hương nhạt mà thanh. Đầu ngón tay này vừa mới tẩm nước trà.

“Ô…” Lệ Sâm muốn quay đầu mắng, lại bởi vì ngón tay bịt trong mồm mà thất bại.

“Cậu nhất định uống nhiều café.” Tư Dao nói, “Kỳ thật ngẫu nhiên nếm thử một chút trà cũng không tồi. Tuy rằng nhẹ, nhưng chưa hẳn kém cỏi hơn mùi thơm nồng của café, không phải sao?”

“…” Lệ Sâm nói không nên lời.

Ngón tay thon dài, đang giảo hoạt tùy ý đùa bỡn đầu lưỡi của cậu. Sắc mặt Lệ Sâm trắng bệch cảm thấy thật khuất nhục, thậm chí nghĩ tới việc dứt khoát cắn phập một ngụm. Nhưng mà nụ vị giác[1]

lại giống như trúng chú ngữ, lại kìm lòng không đậu mà bắt đầu thưởng thức trà hương rót vào từ đầu ngón tay. Nhẹ lại sâu thẳm, dư vị hương thơm rất lâu thật sự đáng giá. Mà cỗ hương thơm thanh tịnh này cũng với tình cảnh lúc này, lại cực kỳ không hợp.

[1]

nụ vị giác: là những thần kinh vị giác trên đầu lưỡi, nó giúp đầu lưỡi có thể cảm nhận được mùi vị, cũng như độ nóng lạnh.

Hoàn toàn không ngờ, chất lỏng nhè nhẹ chảy ra từ phía trước phân thân đang sôi sục, trong suốt thuần khiết lại da^ʍ mĩ mà bất cứ một màu sắc nào cũng không thể so sánh với. Dâʍ ɖị©ɧ khẩn cấp chảy ra càng ngày càng nhiều, nhỏ xuống đọng ở trên bàn chân đeo giày da của cậu, mà ngay cả mũi chân cũng cảm thấy cảm giác sợ run không thể giải thích. Cậu giơ hai tay lên vịn ở trên cửa, nhằm chống đỡ thân thể sắp không thể đứng thẳng được.

Ngẫu nhiên nghe thấy ngoài cửa tựa hồ có tiếng bước chân đi qua, ngực cậu co rụt lại, vừa khẩn trương vừa hưng phấn mà hơi hơi nín thở.

Quả nhiên, không nên ở loại địa điểm này, rất xằng bậy, cũng… Rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Ngay cả chân tóc dường như cũng bắt đầu trở nên mẫn cảm, thậm chí có thể cảm giác được hơi thở phất qua hết lần này đến lần khác của đối phương.

Tư Dao lột qυầи ɭóŧ của cậu xuống, lấy đầu gối hơi tách hai chân cậu ra. Tiếp theo rút ngón tay đang ở trong miệng cậu, cứ như vậy mang theo hương trà còn chưa tán đi cùng với nước bọt của chính cậu chen vào hậu đình của cậu.

Thân thể Lệ Sâm không khỏi cương lại, lưng cũng cứng ngắc. Tuy nói không phải lần đầu tiên, nhưng lần trải qua ban đầu đó bị cồn làm cho mơ hồ, ngẫu nhiên mới có thể thấy rõ ràng một đoạn ngắn ở trong mơ. Mà giờ phút này, không phải nằm mơ.

“Không nghĩ tới vừa rồi cậu không có cắn tôi, hiện tại lại cắn tôi chặt như vậy.” Tư Dao trêu chọc nói, tuy rằng trên ngón tay rất ướŧ áŧ, nhưng nơi bị tiến vào vẫn rất chặt, không thể nhẹ nhàng đi qua được.

“Anh đi chết…” Lệ Sâm đương nhiên biết anh ta chỉ chính là cái gì, muốn nói ngón tay này vô sỉ như vậy thì dứt khoát bấm đứt cho xong luôn đi. Chính là lời này nói ra lại thật sự quá mức mất mặt.

“Không biết cậu còn nhớ hay không.”

Tư Dao chậm rãi nói từng từ, “Ở bên trong cậu, có một nơi rất mẫn cảm. Tôi nghĩ, nó hẳn là còn nhớ rõ tôi, dù sao nó chỉ thấy có một mình tôi.”

“Anh rốt cuộc có chịu để yên không hả?” Lệ Sâm bực đến nghiến răng nghiến lợi.

“Chỉ cần tôi chào hỏi với nó, cậu cũng sẽ biến thành con mèo nhỏ.” Tư Dao hoàn toàn không để ý đến tức giận của cậu, chỉ một mực ở trong dũng đạo chặt hẹp tận tình sờ soạng, có đôi khi còn có thể như là đang tìm kiếm cái gì, lấy ngón tay thoáng banh ra.

Điều này làm cho Lệ Sâm cảm thấy khó chịu, chẳng qua cậu vẫn đang tức giận với những lời đối phương nói.

“Quỷ mới gặp anh! Cái gì mà mèo với không mèo, tôi thấy anh thật sự là một thằng điên đầu có có vấn…” Một chữ cuối cùng không thể nói ra, bởi cậu chợt hít mạnh một hơi.

Hoàn toàn không biết, chớp mắt vừa rồi là bị Tư Dao đυ.ng như thế nào, chỉ cảm thấy như nghe được một dòng điện lưu ở trong mạch máu của cậu bung ra một chùm lửa, cảm giác run rẩy gần như tê liệt há miệng ầm ầm tiến đến, một ngụm cắn sạch đại não của cậu, ý thức trong một phút hoàn toàn trống rỗng.

Tư Dao đúng lúc ôm lấy thân thể thiếu chút nữa xụi lơ của Lệ Sâm. Cánh tay vòng ở trước ngực cậu, một chút cũng không lãng phí cơ hội với vào trong áo sơmi của cậu, bóp lấy đầu v* đã dựng đứng lên, xoa nắn, bỗng nhiên dùng móng tay cứa qua thật mạnh một cái.

“A…” Lệ Sâm không khỏi hô nhỏ một tiếng.

Nghe thấy bản thân phát ra thanh âm như vậy, cậu nhất thời biến sắc mặt, mím môi, cắn chặt răng, hạ quyết tâm không mở miệng. Nếu lên tiếng nữa, thật không thể tưởng tượng tên đàn ông đáng giận kia còn có thể trêu chọc cậu đến thế nào.

Tư Dao nhìn sườn mặt căng lên của cậu, lắc đầu: “Có lẽ cậu là người đầu tiên trong lịch sử cắn răng trong lúc làʍ t̠ìиɦ.”

“…” Tuy rằng rất muốn mắng chửi người, nhưng Lệ Sâm vẫn cố nhịn xuống.

“Chú ý đừng làm bị thương bản thân.” Tư Dao nói, ngữ khí trầm thấp nhẹ nhàng, nhưng hành vi lại không dịu dàng giống như ngữ khí, ngón tay lặp lại tiến về phía chỗ mẫn cảm kia trong cơ thể Lệ Sâm, tuy rằng không tính thô bạo nhưng cũng không hề lưu tình, giống như vì bức người giơ cờ trắng đầu hàng, mà duy trì phương pháp tấn công không lưu đường sống. Thông đạo từng chặt chẽ bài xích ngoại vật, đã dần dần đánh mất hàng rào, yếu đuối vô lực, tùy ý ngón tay anh ra vào kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

“Lệ Sâm, cậu biết không?”

Rõ ràng ngữ khí là một bộ tao nhã thánh khiết, nhưng lại nói ra lời nói như thế, “Nơi này của cậu, cũng sẽ chảy ra thứ kia đấy.”

“… Nói hươu nói vượn.” Lệ Sâm rốt cuộc không kiềm chế được, há mồm phản bác.

“Sẽ. Tựa như phía trước của cậu tràn ra chất lỏng, mặt sau cũng sẽ. Đây là bởi vì trong cơ thể cậu có cái gì đó bị hòa tan, giống như là tuyết tan vậy.”

“Anh…” Lệ Sâm không tự chủ được mà tưởng tượng ra cảnh băng tuyết hòa tan, thật sự rất muốn đâm vào tường.

Trong cơ thể mình có dòng nước chảy ra, hẳn là không có khả năng đâu, nhưng mà cậu lại giống như cảm giác được. Ở phần cuối trong cơ thể mà đầu ngón tay vẫn đang thăm dò, có cái gì đó đang hòa tan, hóa thành chất lỏng chảy xuôi xuống dưới, làm ướt chính cậu, cũng làm ướt ngón tay của đối phương. Chất lỏng kia còn ấm áp trắng mịn, làm cho cậu ảo giác cả người mình, nhất là ở nơi đó, cũng trở nên ấm áp mà trắng mịn.

Cảm giác kỳ dị lạ lùng, cảm giác thất bại nhục nhã không thể tự động điều khiển, làm cho cậu khó nhịn bắt đầu khẽ kêu lên: “Đáng giận, a… Đáng chết…”

“Xin lỗi, để cậu đợi lâu.” Tư Dao mỉm cười hôn lên gương mặt cậu một cái.

Lập tức, cậu cảm giác được ngón tay rút ra, sau đó một vật cứng càng nóng càng thô hơn ngón tay để ở trên lỗ nhỏ của cậu. Như là bị nhiệt độ cùng độ cứng kia dọa đến, cơ thịt ở tiểu huyệt co rút lại vài cái, nhưng lại không thể hoàn toàn khép chặt được, hơi hơi mở ra nghênh đón.

“Nơi này của cậu chặt như vậy, nhất định có thể cẩn thận nhớ rõ từng chi tiết nhỏ của mỗi một lần chặt chẽ tiếp xúc giữa chúng ta.” Tư Dao chậm rãi thẳng lưng, trong nháy mắt đột phá huyệt khẩu vẫn có điểm cố sức, nhưng mà sau đó cũng rất thuận lợi trượt vào.

“A…” Từ trong khớp hàm đang cắn chặt của Lệ Sâm tràn ra một tiếng kêu rên không thể nghe thấy. Bàn tay cậu bắt đầu nắm chặt, các đốt ngón tay đã căng đến trắng bệch.

Đau! Nội bích cũng không khô khốc, cho nên không phải đau đớn do ma xát gây nên, mà thuần túy là trướng đau như muốn vỡ ra. Dũng đạo còn chưa thích ứng với việc nhận ngoại vật, trong khoảng thời gian ngắn thật sự không thừa nhận được cực đại như vậy, bị kéo ra đến cực hạn, cũng bị xâm nhập đến cực hạn, Lệ Sâm cơ hồ cảm thấy mình cũng bị lưỡi dao sắc bén kia đâm xuyên qua, ngay cả bụng cũng mơ hồ cảm thấy trướng đau.

“Rất nhanh sẽ tốt.” Tư Dao vừa dụ vừa dỗ nói, âu yếm đầu v* cùng phân thân của cậu.

Lệ Sâm nhếch khóe miệng một chút, cứng nhắc nói: “Nếu tôi bảo anh dừng, anh nhất định sẽ không đáp ứng nhỉ?”

“Không phải là tôi không muốn đáp ứng, mà là tôi đã không thể dừng lại được nữa.” Tư Dao lẩm bẩm nói, thong thả lui ra bên ngoài một ít, tạm dừng vài giây, liền bóp chặt lấy eo của Lệ Sâm, bắt đầu đưa đẩy, “Lệ Sâm, cảm giác tôi, nhớ kỹ tôi!”

“…” Lệ Sâm hít sâu một hơi, không nghĩ tới Tư Dao sẽ đột nhiên như vậy.

Nhiệt độ giống như lửa, độ cứng giống như sắt, Lệ Sâm đều dùng thân thể của chính mình sâu sâu sắc sắc cảm giác, muốn cự tuyệt cũng không làm được.

Tựa như theo lời vừa rồi của anh ta, cảm giác anh ta, đồng thời cũng nhớ kỹ phương thức hành vi của anh ta. Tư Dao rất biết nắm giữ tiết tấu cùng lực đạo, tuy rằng Lệ Sâm thường thường có lỗi giác bị xỏ xuyên qua, nhưng cũng không thật sự bị làm tổn thương. Hung khí tráng kiện ở trong dũng đạo liên tục rong ruổi, cứ sau mỗi vài lần đâm chọc, sẽ xảo diệu chọn chuẩn một điểm riêng, vừa thâm sâu lại vừa hung hãn đâm qua.

Lúc này còn có một loại sung sướиɠ đến kỳ diệu, cường thế át cả cảm giác đau, một lần lại một lần, dần dần chiếm cứ ý thức của Lệ Sâm. Cuối cùng, hoàn toàn nuốt sạch cảm giác đau, chỉ còn lại kɧoáı ©ảʍ khắc sâu như không thấy đáy.

Không thể hiểu nổi chính là, tuy anh ta không quá dã man, nhưng Lệ Sâm vẫn có thể rõ ràng cảm giác được lực lượng của người đàn ông này, cường ngạnh mà ẩn hàm khí phách, du͙© vọиɠ sôi sục có khí thế rào rạt không tương xứng lắm với hành vi. Tiến công của anh ta đủ để cho bất luận kẻ nào cúi đầu đầu hàng.

Lệ Sâm bất tri bất giác bị mê hoặc, cảm thấy Tư Dao thật sự quá tuyệt vời, cơ hồ muốn vì anh ta mà choáng váng, “A…” Cậu bị lạc lối đã quên để ý thanh âm của mình mà phát ra rêи ɾỉ, chờ khi thoáng tỉnh táo lại, mới vội vàng ngậm chặt miệng, không cho phép mình lại thần trí không rõ như vậy nữa.

Chẳng qua mặc dù thanh âm có thể khống chế, tâm chí cũng có thể ổn định, nhưng thân thể cũng đã hoàn toàn trầm luân. Giống như bị cột vào một khối đá lớn, không ngừng rơi xuống vực sâu mà đối phương chế tạo ra.

Tư Dao chợt tăng tốc độ, làm cho Lệ Sâm biết đây là tiến công cuối cùng. Cảm giác gấp gáp sắp tới chung điểm trong cơ thể cậu hóa thành dòng nhiệt tràn xuống bụng dưới, phân thân kịch liệt rung động một trận, chất lỏng màu trắng phun ra, văng lên vài lần còn không thể ngừng lại, mãi cho đến khi không còn thứ gì có thể đi ra nữa, cuối cùng chỉ còn mấy giọt đọng ở trên đỉnh dương v*t, bỏ quên không rơi.

Sau khi Lệ Sâm bắn tinh, Tư Dao liền lui ra khỏi cơ thể của cậu, chất lỏng ấm áp bắn lên mông cùng đùi cậu, cậu bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có một dòng nước ấm. Vào lúc cuối cùng Tư Dao vẫn quan tâm đến cậu, dù sao không mang mũ lại làm ở chỗ này, muốn rửa sạch thân thể thật sự rất không tiện.

Chẳng qua trước mắt, vẫn như cũ có thứ cần phải rửa sạch. Trừ bỏ trên người cậu, còn có trên cửa, trên mặt đất, đều là một mảnh bừa bãi. Hai người bọn họ, thật đúng là khuyết thiếu đạo đức công cộng.

Lệ Sâm thở dài, chuẩn bị mặc quần vào, nhưng vừa mới xoay người phía sau liền đánh úp lại một cảm giác không khỏe. Hậu đình vừa rồi thừa nhận tàn phá kịch liệt, trong lúc nhất thời còn chưa thể khôi phục lại.

“Cậu đừng động, để cho tôi làm.” Tư Dao nói. Anh đã chỉnh lý ngay ngắn, xác thực mà nói từ đầu tới cuối quần áo của anh chưa từng loạn qua.

Anh xoay người lấy giấy vệ sinh, trước lau sạch trên người Lệ Sâm, rồi giúp cậu mặc quần áo. Sau đó bắt đầu rửa sạch cửa cùng sàn nhà.

Lệ Sâm ở ngay bên cạnh nhìn, không phải không muốn hỗ trợ, nhưng thứ nhất, thân thể không thoải mái, thứ hai, luôn cảm thấy cùng Tư Dao rửa sạch mấy thứ này rất xấu hổ. Tuy rằng vừa rồi chuyện dâʍ ɭσạи như vậy cũng đã làm, nhưng vẫn cảm thấy không được tự nhiên.

Nói đến nói đi, trước sau vẫn có chút không thể tin được. Cậu lại thật sự làm, ở cái nơi này, cùng người này, làm đến cùng… Biết rõ đây là sự thật, cậu lại cảm thấy so với cảnh trong mơ còn không thật bằng.

Rất nhanh, đã thấy Tư Dao rửa sạch xong đống bừa bãi đó đứng lên, vặn mở cánh cửa lúc trước bị anh ta khóa trái ra.

Lệ Sâm chuẩn bị theo sau, bỗng nhiên nghe thấy Tư Dao nói: “Đi hòa giải với ba cậu đi!”

Lệ Sâm không khỏi sững sờ ở tại chỗ: “Cái gì?”

Tư Dao quay đầu lại, mỉm cười: “Kỳ thật cậu ở bên ngoài xằng bậy, có một phần nguyên nhân cũng là vì cố ý chọc giận ông, tôi nói đúng không?”

“Anh…”

Lệ Sâm nhíu nhíu mày, trong mắt nổi lên bóng ma dày đặc, trầm giọng nói, “Tự cho là thông minh. Đừng tưởng rằng anh đã hiểu hết tôi. Lúc trước tôi nói rồi, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa. Đừng nhúng tay vào chuyện của tôi nữa, anh không có tư cách.”

Tư Dao chỉ lạnh nhạt cười: “Không cần chờ đến lúc mất đi mới hối hận. Loại hối hận này, sẽ liên tục cả đời.” Nói xong, liền mở cửa đi ra ngoài.

Lệ Sâm bực mình trừng mắt nhìn bóng dáng anh ta, mãi đến khi nó hoàn toàn biến mất trong tầm nhìn, bỗng nhiên cảm thấy nghi vấn khó hiểu.

Người đàn ông này, đến tột cùng là ai?