Tình Không Dao Động

Chương 2-2: Ngỡ người xưa đến (2)

Hôm sau là thứ hai, trước đó An Nguyện đã thương lượng với quản lý rằng mình chỉ đến Mộng Tử ca hát vào cuối tuần. Tối hôm ấy cô vẫn đến bãi đỗ xe đón Lan Hiểu như thường lệ, và cũng như thường lệ nhìn thấy Kinh Phục Châu. Theo sau Kinh Phục Châu chính là trợ lý riêng kiêm vệ sĩ của anh. An Nguyện cúi đầu nhìn mũi chân mình, trong khoảnh khắc, cô biết ánh mắt của tên vệ sĩ kia đang rơi vào trên người cô.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác màu phấn nhạt cùng chiếc quần jean đã hơi cũ kia. Mũi đôi giày màu trắng nhịp nhịp xuống đất. Đếm đến mười, Kinh Phục Châu liền dẫn đàn em từ bên kia đi tới.

Anh là một người rất đúng giờ, đây là phát hiện gần đây của An Nguyện. Cô còn phát hiện, so với hình tượng cô sinh viên trong sáng, dường như anh càng thích cô trong tạo hình xinh tươi diễm lệ.

Đây cũng là lý do cô quyết định vào Mộng Tử ca hát.

Vừa bước vào bãi đỗ xe, Kinh Phục Châu lại nhìn thấy cô đứng ở đó. Cô giống như cô bé lọ lem, qua mười hai giờ phép màu biến mất, vẻ lộng lẫy trên người cũng tan biến theo. Cô lại trở thành người của thế giới khác, khiến anh ý thức rất rõ rằng giữa họ không có chút khả năng nào.

Hôm nay An Nguyện đã tính toán sai, bởi vì người đàn ông bình thường hay nhìn cô một cái lúc này lại đi lướt qua cô giống như là không nhìn thấy. Cô vẫn yên lặng đứng đó, không nhìn anh cái nào, xe chạy quang qua chỗ cô, cô ngửi thấy mùi khói xe thoang thoảng.

“Anh Châu, con nhóc đó có vẻ không bình thường, có cần tra một chút không?” A Dương nhìn người đang ngồi phía sau, người đó đang nghịch chiếc bật lửa, nghe hỏi thì khẽ gật đầu: “Sao cũng được.”

Lửa được bật lên rồi lại tắt đi. A Dương không đoán được tâm trạng của anh lúc này bèn hé miệng, cười gượng gỏi: “Anh Châu, hôm nay đi Cổ Lâu hay là…”

“Đến Cổ Lâu.” Kinh Phục Châu cất bật lửa đi, trên mặt vẫn còn vẻ u ám bao phủ. “Con nhỏ vừa đến Cổ Lâu hôm trước, tên là gì ấy nhỉ?”

“Tên Hoa Lê.” A Dương vừa nói, trên môi vừa nở một nụ cười đầy ẩn ý. Kinh Phục Châu hiểu rõ, nhưng cũng không để tâm. “Cậu chơi rồi à?”

“Anh còn chơi chưa chán thì sao em dám động vào.” A Dường ngập ngừng rồi nói tiếp. “Thì cũng có sờ vài cái, những vẫn còn sạch sẽ, anh cứ yên tâm đi.”

Kinh Phục Châu gật đầu qua loa rồi nhắm mắt lại, dựa vào lưng ghế phía sau. Cái gì mà sạch hay không sạch, đối với anh mà nói hoàn toàn không khác nhau, bởi vì anh chưa từng quan hệ trực tiếp với bất cứ phụ nữ nào. Nói anh thối nát, đúng là có thối nát. Nhưng nếu nói anh sạch sẽ, cũng không phải không có lý do. Ít nhất bao năm nay, anh chưa từng để người nào có thai, luôn luôn dùng các biện pháp phòng tránh.

A Dương có gạt anh hay không, anh không có hứng thú tra hỏi. Một người đàn bà mà thôi, tổn thương tình cảm anh em, tóm lại là không hay lắm. Xe chạy rất êm, anh nhìn thấy ánh sao ngoài cửa sổ. Lăng Xuyên là một nơi khá tốt, ít nhất chưa bị công nghiệp hóa làm ô nhiễm, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy trời sao lấp lánh.

Cảm giác không cách nào hình dung rõ này, đại khái là cô đơn.

***

Đối với việc Kinh Phục Châu đến Cổ Lâu, các cô gái rất vui mừng. Kinh Phục Châu chưa từng căn dặn họ một câu bảo họ phải chung sống hòa bình, không được cãi vã… nhưng họ lại cư xử với nhau như chị em, còn đặt ra vai vế, cả ngày chị chị em em gọi rất thân thiết. Anh thích cảm giác hòa thuận vui vẻ này, nó mang lại cho đàn ông một ảo giác, ít nhất có thể thỏa mãn lòng hư vinh của anh.

Hoa Lê vốn định đi ngủ, nhưng còn chưa kịp nằm xuống thì Kinh Phục Châu đã đẩy cửa bước vào. Anh rất ít nói chuyện, từ khi cô vào đây, số câu hai người nói với nhau chưa hết đầu nhón tay. Lúc đó ở hộp đêm anh chỉ hỏi một câu: Có muốn đến Cổ lâu không? Cô gật đầu, hôm sau liền được đưa vào đây, trở thành con chim hoàng yến trẻ nhất nơi này.

Từ đó, không gặp được Kinh Phục Châu. Thỉnh thoảng nghe anh đến đây nhưng lại không vào phòng cô. Có điều Hoa Lê không sợ, bởi vì cô trẻ nhất nơi này.

Mười tám tuổi, đúng là rất trẻ, trẻ đến mức chỉ nhìn thế này là đã cảm thấy cô có khả năng làm nhiều chuyện.

Miệng ngậm một điếu thuốc, Kinh Phục Châu ném chiếc bật lửa trong túi cho cô. “Châm lửa giúp tôi.”

Hoa Lê ngoan ngoãn bước tới, do dự ngồi lên đùi anh. Thuốc được châm xong, anh cố tình chơi ác, phà khói vào mặt cô, Hoa Lê bị sặc thuốc đến nỗi ho vài tiếng, nhíu mày lại. Ngay sau đó, Kinh Phục Châu choàng tay lên eo cô, bật cười khe khẽ.

Theo tiếng cười của anh, mặt của Hoa Lê dần đỏ bừng. Anh ném điếu thuốc vào thùng rác cạnh chiếc giường, bàn tay đặt sau lưng cô bỗng dùng sức, cứ thế cần cổ của cô vừa vặn đưa đến trước miệng anh. Nụ hôn của anh không thô lỗ nhưng cũng không dịu dàng. Thậm chí anh không cần lên giường, chỉ ngồi trên sô pha thế thôi mà Hoa Lê đã bị anh trêu chọc làm cho mất hồn.

Vỗ nhẹ vào lưng cô, Kinh Phục Châu lười nhác lên tiếng: “Đi lấy cái bao mang vào cho tôi.”

Vào những lúc thế này mà giọng của anh vẫn khá lạnh như thường ngày, rõ ràng là đối với chuyện này, thậm chí đối với người ngồi trên người mình lúc này, chẳng qua chỉ là chơi đùa. Nhưng Hoa Lê không thể nói gì, chút ấm ức trong lòng cũng bị cô đè nén, đứng dậy kéo ngăn tủ ra. Kinh Phục Châu đưa mắt nhìn khuôn mặt cô, vẻ mất mát trong mắt cô khá rõ ràng, khiến người ta mất hứng.

“Không thích?” Kinh Phục Châu vịn vai Hoa Lê, đè cô xuống. Hoa Lê cắn môi, ra sức lắc đầu. “Không…”

Anh không hỏi nữa, chỉ chuyên tâm làm việc. Sô pha khá nhỏ, rất nhiều lần chân của Hoa Lê bị đập vào tay vịn, cô cũng không phân biệt được đau đớn hay vui sướиɠ đã khiến mình khóc nghẹn ngào. Kinh Phục Châu làm như không nghe thấy, động tác ngày càng mạnh mẽ.

Hai mươi phút sau, anh bế cô đặt lên giường. Cô khóc thút thít, tâm lý thương hương tiếc ngọc của Kinh Phục Châu bỗng trỗi dậy. Hoặc có lẽ cô còn quá nhỏ, khiến anh động lòng trắc ẩn.

Anh chỉ làm một lần, đắp chăn cho cô rồi xoay người vào nhà tắm. Tiếng nước chảy vang lên, Hoa Lê nằm trong chăn bỗng ngừng khóc, bỗng nhiên cảm nhận được chút khác thường.

Anh đối với cô, dường như có chút gì đó khác với người khác.

Có điều chút hy vọng mong manh ấy đã hoàn toàn tan nát khi Kinh Phục Châu bước ra ngoài. Anh vừa mặc quần áo vừa lơ đãng nhìn cô. “Em nói mình tên gì ấy nhỉ?”

“Hoa Lê ạ.” Cô nghe thấy giọng nói rất khẽ của mình. “Hoa Lê trong một nhánh hoa lê ép hải đường.”

Anh ta không lên tiếng, cửa phòng mở ra rồi đóng lại, cô biết anh ta đã đi rồi.

Cô làm anh ta mất hứng, cho nên anh ta bỏ đi. Anh ta đi rồi, dường như không bao giờ trở lại.