Giang Sơn Tống Đế

Quyển 4 - Chương 117: Ái muội

Tương Tuấn chủ động

tiến lên

hành lễ: “Thần

bái kiến Thái

thượng quan gia.”

Triệu Cấu đánh giá Trương Tuấn

từ

trên xuống dưới,

hừ

một

tiếng

cũng không

thèm đáp

lại,

cứ

như vậy

nghênh

ngang

rời đi.

Triệu Viện liền

theo sát Triệu Cấu,

tuy nói y

hiện

tại là Hoàng đế,

nhưng chữ ‘hiếu

thuận’ khôngthể

bỏ,

đặc

biệt là ở

trước mặt mọi người.

Tiêu Sơn cùng mấy người Trương Tuấn cũng

theo sau Triệu Viện,

nghênh đón Triệu Cấu về phủ nha Kiến Khang.

Trương Tuấn quay đầu nói với Tiêu Sơn: “Lần này Tiêu

tướng quân đi lại khó khăn,

như

thế nào không về

thẳng,

ngược lại chạy đến Lâm An?”

Tiêu Sơn

liền

nói

ra

lý do

của

mình với Trương Tuấn,

hắn biết



mình

làm

như vậy

rất không

hợp quycủ,

chỉ

có điều sự

tình



nặng



nhẹ*,

chư

tướng đều

tập

trung

tại Kiến Khang,

thiếu đi

một

mìnhmình

cũng không

có quá

nhiều quan

hệ,

hơn

nữa

hắn

tin

tưởng

thời điểm Trương Tuấn

an bài đạichiến,

căn bản sẽ không

an bài

mình vào đó —— phỏng

chừng

thời điểm đối phương

an bài

tácchiến,

xem

mình

như

người

chết

mà đối đãi.

(*Nguyên văn là

轻重缓急 Khinh trọng hoãn cấp: Thành ngữ chỉ nặng nhẹ, trong các loại tình hướng luôn tồn tại chủ yếu và thứ yếu, mọi chuyện đều theo trình tự trước sau.)

Một đoàn

người đi vào phủ

nha Kiến Khang,

nơi

này đã sớm

có đông đảo quan viên đứng

chờ,

bởi vì phủ

nha

nhỏ

hẹp,

chỗ đứng

của

nha dịch

lúc

này đã bị đám đại

thần

chiếm

cứ,

mọi

người

nhìn

thấy Triệu Cấu

cùng Tiêu Sơn đồng

thời

trở về,

đều

lấy

làm kinh

hãi,

nhao

nhao

hành

lễ với Triệu Cấu.

Triệu Cấu vừa

thấy

cảnh

này,

liền biết

mọi

người đang

trong

lúc bàn

luận

chiến

tranh,

nhưng phần đông đại

thần ở đây

cũng không dùng địa vị bản

thân*,

chỉ

nói vài

lời

chung

chung,

căn bản khôngthảo

luận bất kỳ vấn đề

chính sự gì.

(*不以自己为尊?)

Bởi vì

hiện

tại Triệu Cấu đã đến,

vốn định

cùng Tiêu Sơn

nói đôi

lời

thầm kín

cũng không





hội,

y dẫn Triệu Cấu vào

hậu viện,

sắp xếp đồ ăn

thức uống

cùng sinh

hoạt

hàng

ngày

của Triệu Cấu,

Triệu Cấu

lại

lôi kéo y

hàn

huyên

mấy

câu.

Thời

điểm

hai cha con Triệu Viện ở

hậu viện,

phủ nha Kiến Khang nhưng

lại là một

tình

huống khác.

Trương Tuấn

bởi vì Hoàng đế không có ở đây,

có một số chuyện không

tiện xử lý

tại phủ nha,liền dẫn mọi người đến phủ Đô Đốc của mình,

thăng đường làm việc.

Đồng

tri Xu Mật Viện – Trương Đảo

mở

lời đầu

tiên: “Đô Đốc,

tin

tức

mới

nhận được

hôm

nay,

Hoàn Nhan Lượng dẫn binh

tới

thượng du Thái Thạch Ki

của Kiến Khang,

cưỡng ép vượt sông.”

Trương Tuấn nhẹ gật đầu,

nói: “Không cần lo lắng,

bổn quan đã phái Thành Mẫn dẫn đầu

binh mã đóng giữ ở đó,

sẽ không có sai sót.

Nhưng mà có một chuyện khác,

hôm nay không

thể không làm

theo quân pháp!”

Tất

cả

mọi

người

mờ

mịt

nhìn

nhau,

không biết



chuyện gì,

Trương Tuấn

nói: “Từ xưa đến

nay,

quânlệnh

như

núi,

thưởng phạt phân

minh.

Tiêu

tướng quân

ra

ngoài

lần

này,

phá

hủy

chiến

hạm

người Kim,

đáng được

thưởng!”

Tiêu Sơn

nói: “Đều



tướng sĩ phục

tùng

mệnh

lệnh,

anh dũng gϊếŧ địch,

mới

có đại

thắng

hồ Hồng Trạch.

Cầu Đô Đốc ban

thưởng

cho

một

ngàn binh sĩ đồng

hành

cùng

mạt

tướng.”

Trương Tuấn gật đầu,

lúc này liền

hạ

ban

thưởng,

toàn

bộ

binh sĩ đi lần này được chuyển

thành quân sĩ

hựu dụng*,

bổng lộc

tăng gấp đôi,

sau đó lập

tức chuyển đề

tài,

khẩu khí lạnh lùng: “Nhưng sau khi Tiêu Sơn

hoàn

thành nhiệm vụ,

lại không lập

tức

trở về,

ngược lại một đường du sơn ngoạn

thủy,

dạo chơi xung quanh,

xem quân kỷ quốc gia như không có,

cách

thời gian quy định

trở về đã muộn

trọn vẹn

hai mươi ngày.

An nguy của quốc gia,

tướng sĩ ở

tiền

tuyến ra sức chém gϊếŧ,

hắn

thân là Tống chế phủ Kiến Khang,

lại chỉ chú ý

bản

thân vui chơi,

thật sự là đáng giận đến cực điểm.

Chiếu

theo quân pháp,

phạt năm mươi gậy để răn đe!”

(*Một chức vị.)

Lời

này vừa

nói

ra,

Tiêu Sơn sững sờ,

chúng

thần ở đây

cũng đều

ngạc

nhiên,

lúc

này đã

có vệ binh(*cảnh vệ)

phủ Đô Đốc

của Trương Tấn

muốn dẫn Tiêu Sơn

ra

ngoài

thực

hiện

hình phạt,

bị Sử Hạo đi qua quát bảo

ngưng

lại: “Chuyện

còn

chưa



ràng,

đã dùng

hình pháp

linh

tinh,

không khỏi khiếncho

thần

tử

thất vọng,

chúng

tướng sĩ không phục!

Tiêu Sơn,

đem

chuyện

hồ Hồng Trạch,

nói

cho

rõràng!

Như vậy

mới không



người

thừa

cơ oan uổng

ngươi

lợi dụng việc

công

trả

thù

riêng,

lão phu bẩm báo Bệ

hạ,

trả

lại

công bằng

cho

ngươi!”

Tiêu

Sơn hướng

về phía mọi người, nói rõ

từng

cái

một,

từ chính mình đại chiến giữa hồ, sau đó

như thế nào đơn

độc

chạy

ra khỏi Kim doanh, vòng qua Sơn Đông, nhận được tin tức

người Kim

sắp

vượt

biển

xuôi

Nam,

rồi tại sao lại

chạy

về Lâm An, Sử

Hạo gật đầu nói: “Thì ra

là chạy về

báo

tin,

cũng

không

phải

như

lời Trương

đô đốc nói một

đường du

sơn ngoạn

thủy,

chuyện này cứ

như vậy, không

thể tùy ý

dùng

hình.”

Nhưng Trương Tuấn

căn bản không

thuận

theo không buông

tha,

tiến

lên

một bước,

nhìn

thẳng Tiêu Sơn: “Tiêu

tướng quân,ngươi dám

trả

lời

ta

mấy

câu

hỏi sau đây không?

Ngày đó

cùng

ngươitrở về

còn



năm

người,



cái gì không để bọn

họ đi báo

tin?

Chạy

trở về báo

tin,

một đi

một đến

chỉcần

mười

ngày

là đủ,

vì sao

lại ở

trọn vẹn

hai

mươi

ngày?

Thái

thượng

hoàng vốn

tại Lâm An,

ngươi

rồilại đưa đến Kiến Khang,

khiến

cho

hãm sâu vào

cạm bẫy,

lại



mục đích gì?

Chúng

ta ở

tiền

tuyết gϊếŧ địch,

bị

thương bị

chết vô số,

nhưng

ngươi

rồi

lại

trốn

tránh giao

chiến,

cố

tình ở

lại,

không

làm

theo quân pháp,

lấy gì kẻ dưới phục

tùng?

Ngươi

tới,

mang xuống đánh

năm

mươi gậy,

răn đe!”

Vệ

binh phủ Đô Đốc của Trương Tuấn

thấy Trương Tuấn

tức giận,

không do dự nữa,

tiến lênhành lễ với Tiêu Sơn: “Tiêu

thống chế,

xin đắc

tội!”

Nói xong liền muốn đi qua giữ

tay Tiêu Sơn.

Tiêu Sơn

trừng

những vệ binh kia,

cả

người

tỏa

ra sát khí,

những vệ binh kia

hơi dừng bước,

Tiêu Sơn quay đầu

nhìn Trương Tuấn,

điềm

nhiên

nói: “Ta

chính



mệnh quan

triều đình,



tướng

tứ phẩm,

nếu

như

muốn dụng

hình,

Bệ

hạ

còn ở Kiến Khang,

muốn quân pháp

nghiêm

minh

cũng phải khởi bẩm Bệ

hạ,

ngươi





thể

tự

mình

cho đánh

mệnh quan

triều đình.”

Trương Tuấn vỗ

bàn một cái,

bỗng nhiên dựng lên: “Ngươi cho rằng có quan gia phù

hộ,

là cóthể vô pháp vô

thiên sao?

Bản quan

tiếp nhận Hoàng mệnh Đô đốc chư quân,

nếu không nghehiệu lệnh,

vẫn có

thể

tiền

trảm

hậu

tấu!

Ngươi coi rẻ quan

trên,

không phục quản giáo,

tội

thêm một

bậc!

Người

tới,

kéo đi ra ngoài một

trăm

trượng!”

Sử Hạo

cùng

những

người

còn

lại

cuống quít bước

lên

ngăn

cản,

đều khuyên

nhủ: “Đô Đốc bớt giận,Tiêu Sơn vừa

lập đại

công,

liền

muốn phạt gậy,

không khỏi dao động quân

tâm.”

Trương Tuấn cười lạnh một

tiếng: “Lập công vốn Đô Đốc đã

ban

thưởng,

có công nhất định cóthưởng,



thưởng cũng phải phạt!

Nếu như người nào cũng giống

hắn không xem quân kỷ

(*kỷ luật nhài binh)

ra gì,

kẻ dưới làm sao phục

tùng?”

Mọi

người

còn đang khuyên

nhủ,

Tiêu Sơn

nhìn

chằm

chằm Trương Tuấn: “Trương đô đốc

thật

là uy phong,

đã

như vậy,

Tiêu Sơn bằng

lòng

chịu phạt!”

Binh sĩ

tiến lên,

áp giải Tiêu Sơn ra ngoài,

trong quân doanh

bên ngoài phủ Đô Đốc,

triệu

tập chư quân,

muốn ở

trước mặt mọi người xử phạt

thị uy.

Triệu Viện đang

trong phòng

thu xếp cho Triệu Cấu,

bỗng nhìn

thấy Sử Hạo vội vàng chạy

tới,bất giác đứng dậy

hỏi: “Sử

tướng có việc gì gấp?”

Sử Hạo

nhìn Triệu Cấu bên

cạnh Triệu Viện,

biết



nói

ra

những

lời

này sẽ khiến

cho Triệu Cấu

nắm được sơ

hở

thừa

cơ phát

tác,

nhưng

chuyện quá khẩn

cấp,

nếu

như Tiêu Sơn

thật sự bị đánh

trăm gậy,

chỉ sợ

ngay

cả

tính

mạng

cũng không

còn.

Ông

cắn

răng,

nói: “Bệ

hạ,

không

tốt,

Trương đô đốctrách

cứ Tiêu

tướng quân về

trễ,

nói

làm

trái quân kỷ,

phạt

một

trăm gậy.”

Trái

tim Triệu Viện siết

chặt,

không

chút

nghĩ

ngợi

liền đi về phía quân doanh.

Sử Hạo

theo sau Triệu Viện,

lại bị Triệu Cấu gọi

lại.

Triệu Cấu ý vị

thâm

trường

nói với Sử Hạo: “Rốt

cuộc





chuyện gì,

Sửtướng

nói



từng

cái,

cho

lão

hủ

nghe

một

chút.”

Thời

điểm

Triệu

Viện

còn

chưa

đến doanh

trại,

dọc

đường

đi cũng gặp được năm sáu người chạy tới

báo

tin,

có nhiều người

là thuộc hạ của

Tiêu

Sơn,

cũng

có nhiều

binh

sĩ bình thường,

còn

có đại thần trong triều.

Lúc trước

y vừa

nghe

nói,

vẫn

cảm thấy chuyện

này

không

nghiêm trọng như vậy, nhưng dọc đường đi càng lúc

càng

gặp

nhiều

người chạy đến

đây

báo tin, cả trái tim

đều

đã treo lên, y

một đường

vội vã, tiến vào quân doanh, chỉ thấy bên trong đã

bu đầy người,

những

binh

sĩ kia đều giận dữ

nhìn

chằm

chằm

vào một chỗ được bu

kín,

còn có hơn

hai

trăm

binh

sĩ cũng bị

trói

lại,

quỳ

giữa

nắng

trời

gay gắt. Mọi người thấy Triệu

Viện

đã đến, đều nhao nhao tránh ra

một

con đường,

Triệu Viện vội

bước

qua,

cuối

đường, là

một

người

nằm

trên

ghế dài, trên người

trống

trơn, máu

thịt

chồng chéo.

Đứng

hai bên

trái phải

người

nọ

là vệ binh,

tay

nâng gậy phạt,

ra vẻ

còn

muốn đánh.

Triệu Viện đi qua đưa

tay ngăn

trước người Tiêu Sơn,

cả giận nói: “Đây là có chuyện gì?”

Y một

bên quát

hỏi,

một

bên cúi đầu nhìn Tiêu Sơn,

chỉ

thấy môi Tiêu Sơn cũng

bị cắn nát rồi,

mũ sắt

hắn đội lúc

trước cũng

bị

tháo xuống,

tóc

tản ra,

phần lớn là

tóc ngắn,

cũng không che được khuôn mặt của

hắn.

Mặt Tiêu Sơn

trắng

bệch,

lông mày nhíu cùng một chỗ,

đang căm

tức nhìn Trương Tuấn đứng cách đó không xa.

Trương Tuấn

thấy Triệu Viện đến chất vấn,

mặt không đổi sắc,

đi qua

hành lễ với Triệu Viện: “Bệhạ!”

Triệu Viện đã

muốn

tức điên

rồi,

nói không

chút khách khí: “Trương Tuấn,

sao

lại

thế

này?”

Trương Tuấn nói: “Thống chế phủ Kiến Khang,

trên đường đi cố ý kéo dài

thời gian,

xem quân lệnh như đùa,

thần là đang

thi

hành quân pháp,

mong Bệ

hạ lùi về phía sau!”

Triệu Viện

chỉ vào

hơn

hai

trăm binh sĩ bị

trói bên

cạnh,

lạnh

lùng

nói: “Vậy

những

người

này

thì sao?Lại



chuyện gì?

Trương

tướng,

ngươi

làm việc

cũng không

nên quá phận!”

Trương Tuấn

thản nhiên nói: “Những người này là

thuộc

hạ của Tiêu Sơn,

không ngừng ngăn cản,

ý đồ nhiễu loạn

thần chấp

hành quân pháp,

bắt lại răn đe,

tiểu

trừng đại giới!”

(*小惩大诫 – Tiểu trừng đại giới. Trừng: nghiêm phạt; Giới: cảnh cáo, khuyến cáo. Ý nghĩa: có khuyết điểm nhỏ lập tức khiển trách, vì được giáo huấn mà không gây nên sai lầm nghiêm trọng.)

Triệu Viện quát: “Thả

hết cho

trẫm!

Trẫm đang

tại Kiến Khang,

dùng đại

hình,

lại dám làm sau lưng

trẫm,

Trương

tướng lá gan ngươi cũng quá lớn…”

Trương Tuấn nói: “Thần là lo lắng Bệ

hạ

thiên vị Tiêu Sơn,

không khỏi có chút không công

bằng.Thần đánh một

trận Giang Bắc,

đều

bởi vì Tiêu Sơn không

tức

thời đi đến,

khiến cho không

thểtiêu diệt Hoàn Nhan Lượng,

theo luật của

triều đình

ta,

làm

trái chiếu

ba ngày không xuất

binh,

chém!

Thần nhớ

tới Tiêu Sơn lần này có công,

cố ý giảm nhẹ,

đánh mộttrăm gậy!”

Triệu Viện vừa định mở miệng mắng Trương Tuấn một

trận,

rồi vào lúc này,

trong đám người lạitruyền ra một giọng nói: “Uy phong của Trương

tướng không kém năm đó a!

Lớn

tuổi như vậy rồi,

hỏa khí vẫn là lớn như vậy,

chẳng lẽ lại muốn

thêm một Khúc Đoan

bị chém

trước

trận sao?”

Trương Tuấn

thấy có người nhắc

tới chuyện xưa,

vừa muốn phát

tác,

nhìn về phía người nói chuyện,

nhưng không ngờ người này không phải ai khác,

chính là Triệu Cấu.

Trương Tuấn có

thể cùng

bất luận kẻ nào ngang ngược,

nhưng lại không

thể dùng sức mạnh với vị Thái

thượng

hoàng đã

thoái vị này,

chỉ đành nói: “Thái

thượng quan gia

tới khi nào?”

Triệu Cấu

cười

ha

hả

hai

tiếng: “Trái

chiếu ba

ngày không xuất binh

nên

chém

cũng không sai,

nhưnglão

hủ

lại không biết

lúc

nào Quan gia đưa xuống

cho Tiêu Sơn

một

chiếu

thư

như vậy

a?

Trươngtướng đừng

nói



ngươi giả

mạo

chỉ dụ

của vua

nha?”

Trương Tuấn nghẹn một

bụng đầy

hỏa,

nếu như Triệu Cấu là Hoàng đế,

ngược lại có

thể nói lại ông

ta

hai câu,

cũng có

thể lấy được

tiếng

thơm khuyên

bảo vua.

Nhưng

bây giờ ông

ta là Tháithượng

hoàng,

bất kính với Thái

thượng

hoàng,

cho dù ở phương diện gì cũng không

thể nói lại được.

Trương Tuấn đành phải nói: “Thần không dám,

nhưng Tiêu Sơn quả

thật làm chậm

trễ

thời gian,bệ

hạ ở đây,

để Bệ

hạ đích

thân định đoạt,

Thái

thượng quan gia đã một đường mệt mỏi,

vẫn làtrở về nghỉ ngơi đi!”

Triệu Cấu bị Trương Tuấn

nói

như vậy,

lập

tức

mắng: “Trương Tuấn,

ngươi dám

nói

chuyện

như vậy với

lão

hủ!

Năm đó Phú Bình

thất bại,

sau

lại binh biến

(*quân

nổi

loạn)

Hoài Tây,

hôm

nay

người Kimngay

tại Giang Bắc,

ngươi

loạn dùng

hình phạt,

rốt

cuộc



mục đích gì?”

Nói xong,

liền

chuyểnhướng sang Triệu Viện,

nói: “Bệ

hạ đừng

tin y

nói bừa,

cái gì đánh bại quân Kim

chiến

thắng kẻ địch,

căn bản

chính



lấy

tiếng

tăm quốc gia xem

như ân

huệ,

chính



tự

mình dát vàng

lên

mặt!

Bệ

hạnếu không

trục xuất

tên

tặc

này,

quân

tâm khó bình!”

(*không yên)

Trương Tuấn chưa

bao giờ

bị Triệu Cấu

thẳng

thừng không cho chút mặt mũi nào như vậy,

nhấtthời cả mặt đỏ

bừng,

lập

tức cả giận nói: “Nếu như Thái

thượng quan gia đã nói

thế,

thần vô năng không đức,

cam nguyện nhường lại cho

hiền

tài.”

Triệu Viện sắp

bị Triệu Cấu cùng Trương Tuấn khiến cho phiền chết rồi,

y vừa cúi đầu liền nhìnthấy Tiêu Sơn đã

hôn mê rồi,

không muốn để ý

tới

hai người nữa,

nói với Tả Hữu: “Nâng Tiêutướng quân

trở về,

truyền

thái y!”

Mọi

người vội bước qua,

ba

chân bốn

cẳng

nâng Tiêu Sơn

trở về,

lại đi gỡ

trói

cho

hơn

hai

trăm binh sĩ kia,

một đống

người vây quanh Tiêu Sơn,

đưa vào

trong phòng.

Bên này Triệu Cấu cùng Trương Tuấn vẫn đang dây dưa không ngớt,

người này

thì nói muốn

từ quan,

người kia

thì nói ngươi đã sớm nên cút đi,

Triệu Viện nói với Triệu Cấu: “Thái

thượng quan gia về nghỉ ngơi

trước đi!

Chuyện này

trẫm sẽ xử lý.”

Triệu Cấu

thấy Trương Tuấn

tháo

mũ quan

rồi,

liền

nói không

ngừng: “Tiêu Sơn

ngàn dặm

trở về báo

tin

cho

lão

hủ,

lại

một đường

hộ

tống

lão

hủ đến Kiến Khang,

lại không dưng bị khiển

trách.

Nếunhư Quan gia vẫn ủy

nhiệm Trương Tuấn,

vậy

lão

hủ sẽ sang sông,

tiến vào quân Kim,

sớm đi

cho gọn!

Đỡ

cho

tương

lai

thành phá bị

người bắt đi,

không

còn

mặt

mũi!”

Trương Tuấn còn muốn nói gì nữa,

Triệu Viện đã lớn

tiếng quát: “Trương

tướng,

ngươi phải vutrẫm vào

tội

bất

hiếu,

mới

bằng lòng

bỏ qua sao?”

Để cái mũ này chụp xuống đầu*,

Trương Tuấn cũng gánh không nổi,

đành phải quay người rời đi.

(*Chỗ này ý chỉ tội danh từ trên

trời rơi xuống.)

Triệu Viện nhíu mày nhìn Triệu Cấu: “Cha,

trở về đi,

trước mặt chúng

thần náo

thành cái dạng này,

rất

hay sao?”

Triệu Cấu

cũng không

nói

thêm

lời

nào

nữa,

chỉ

nói: “Con đưa

lão

hủ

trở về!”

Triệu Viện gật đầu,

đồng

hành cùng Triệu Cấu,

dọc đường đi Triệu Cấu không ngừng khuyên nhủ: “Viện Viện,

lão

hủ nghe nói vượt sông

tác chiến

thu được

tiểu

thắng,

chính là

thời cơ

tốt nhất để nghị

hòa.”

Triệu Viện: “Hoàn Nhan Lượng như

hổ rình mồi,

người Kim cùng Đại Tống

ta có

huyết

hải

thâm cừu.

Trẫm không

thể cùng kẻ địch nắm

tay nói lời vui đùa!”

Triệu Cấu

nói: “Con xem Trương Tuấn,

cứ

như vậy

thì đánh

thế

nào?

Hôm

nay giáo

huấn Tiêu Sơncòn

chưa đủ sao?

Đây

chẳng qua

là bắt đầu,

theo

lão

hủ

thấy,

thấy được

rồi

thì

thu

tay*,

chớ quá

mức,đỡ

cho

tương

lai

ngay

cả

nơi sống yên ổn

cũng không

có!

Người

này độ

nhẫn

nhịn



hạn,

chỉ biết đuổitheo danh

lộ,

quan viên

chủ

chiến

người

nào

cũng vậy,

nếu

con vẫn

chấp

mê không

hối

hận,

tương

lainhất định

hối

tiếc không kịp!”

(*Nguyên văn Kiến

hảo

tựu

thu (见好就收):

thấy được rồi

thì

thu

tay | chỉ làm việc có chừng mực,

dừng

tay đúng lúc (nghĩa

tốt)

Triệu Viện

cũng không đáp

lại,

thấy đã đến phủ

nha Kiến Khang,

liền

nói: “Cha về

trước đi,

trẫm đinhìn Tiêu Sơn

một

chút,

miễn

cho

hắn khó

chịu

trong

lòng!”

Triệu Cấu

cười

ha

hả

hai

tiếng,

cố

tình

nói

cho Triệu Viện

nghe: “Cứ

tiếp

tục

như vậy,

chính

là dù

cómười Tiêu Sơn,

cũng

mất không

còn!”

Triệu Viện mắt điếc

tai ngơ,

dẫn

theo

hai

thái giám đi

thẳng đến chỗ Tiêu Sơn.

Nơi ở

của Tiêu Sơn,

trong

ngoài phòng đều

tụ

tập

một đống binh sĩ,

nhìn

thấy Triệu Viện đến,

đềunhao

nhao giữ

chặt Triệu Viện

rơi

lệ

nói: “Bệ

hạ,

Tiêu

tướng quân bị đánh

thật oan uổng!”

“Bệ

hạ phải làm chủ cho

bọn

thần a!”

“Chúng

thần gắng sức chiến đấu với người Kim,

trở về rồi lại được cái đãi ngộ này,

thật sự là khiến cho lòng người lạnh lẽo!”

“Bệ

hạ không

thể

tha cho lão

thất phu* kia!”

(*cách xưng hô tôn kính.)

Triệu Viện phất phất

tay,

lệnh cho mọi người lui ra,

đi vào phòng Tiêu Sơn.

Chỉ

thấy Tiêu Sơn

hai

mắt khép

hờ,

trên

người đắp

một

tầng

chăn

mỏng,

kéo xuống

tận

hông,

vết

máutrên

người đã sớm được

rửa sạch,

trên

lưng

rồi

lại đầy vết xanh

tím.

Ba bốn

thái y vây bên

ngườihắn,

xem

mạch xem

mạch,

kê đơn

thuốc kê đơn

thuốc,

còn

có đang bôi

thuốc

cho

hắn.

Triệu Viện khẽ

thở dài một cái,

hỏi: “Thế nào rồi?”

Thái

y tiến lên

đáp:

“Đều

là chút vết thương

ngoài

da,

cũng

không

động

đến

gân cốt, tĩnh dưỡng

nửa tháng

liền

khỏi!”

Triệu Viện nhẹ gật đầu,

nói: “Đã

biết,

các ngươi lui xuống đi!

Trẫm có lời muốn nói với Tiêutướng quân.”

Thái

y nối

đuôi

nhau

mà ra, trong phòng

chỉ còn lại hai

người Triệu Viện và

Tiêu

Sơn.

Triệu Viện nhẹ

nhàng nâng chăn Tiêu Sơn

lên, nhìn

thấy

từ cổ đến

mông, không có

chỗ

nào lành lặn, mông đều đã

nở hoa rồi.

Tay Triệu

Viện

khẽ chạm vào miệng vết thương

của Tiêu Sơn, Tiêu Sơn nhắm mắt lại

rùng

mình

một

cái.

Triệu Viện nói: “Đừng giả

bộ

hôn mê nữa,

nhanh mở mắt ra!”

Tiêu Sơn

liền

mở

mắt,

cười

nói: “Như

thế

nào Bệ

hạ biết

ta giả bộ?”

Triệu Viện

cũng không

trả

lời,

u ám

nhìn Tiêu Sơn,

một

lát sau

mới

hỏi: “Còn đau không?”

Tiêu Sơn

liên

tục gật đầu,

vẻ

mặt khoa

trương: “Đau

muốn

chết!”

Triệu Viện

cắn

chặt

môi

mình,

lạinghe Tiêu Sơn

cười





nói: “Nhưng



ngươi giúp

ta bôi

thuốc,

liền

hết đau.”

Triệu Viện đưa

tay vuốt

tóc Tiêu Sơn: “A Miêu,

ủy khuất ngươi rồi.

Chuyện này,

Trẫm sẽ không để yên như vậy.”

Tiêu Sơn

nhíu

mày,

giữ

chặt

tay Triệu Viện: “Chuyện

này

cứ

mặc kệ đi đã,

trước khi

ta xuất phát,ngươi đã

nói

nếu

như

ta

thắng

lợi

trở về,

sẽ ban

thưởng

thật

hậu

a,

nói

chuyện giữ

lời không đó?”

Triệu Viện

thấy Tiêu Sơn vẫn còn sức nói giỡn,

chỉ cảm

thấy lòng đau như cắt,

y liên

tục gật đầu: “Ngươi muốn gì,

cứ việc nói ra,

ta sẽ không keo kiệt!”

Tiêu

Sơn kéo tay Triệu Viện đưa đến

bên

môi mình:

“Hôn

một cái!”

Mặt Triệu Viện ửng

hồng,

nhưng vẫn

cúi

người xuống,



trên

môi Tiêu Sơn

nhẹ

nhàng

hôn

một

cái.Tiêu Sơn bĩu

môi: “Cái

này

mà Bệ

hạ

nói

hậu

hĩnh đây sao?

Quân vô



ngôn

a!”

(*vua k

nói

chơi.)

Triệu Viện



chút xấu

hổ,

đưa

tay xuống vỗ

cái

mông

nở

hoa

của Tiêu Sơn

một

cái: “Cái

này đủ

nặngchưa?”

Tiêu

Sơn đau đến rên

lên,

lực

tay Triệu

Viện

không

nhẹ,

hắn

có chút không cam lòng: “Cái này gọi là

ban thưởng?”

Triệu Viện

trừng Tiêu Sơn: “Lôi đình vũ lộ giai

thị quân ân*,

nếu như ngại không đủ nặng,



thểthêm mấy cái nữa!”

(*Lôi đình = thịnh nộ, vũ lộ = ân huệ, đều là ân huệ của vua ban cho.)

Tiêu Sơn ôm eo Triệu Viện

hu

hu

hai

tiếng: “Bệ

hạ,

thần biết sai

rồi…”

Thời

điểm

Triệu

Viện

đến

đây,

trong

lòng

vừa

phẫn

nộ, lại vừa lo

lắng,

nhưng bị

Tiêu

Sơn đùa giỡn trêu chọc một trận, khổ sở

trong

lòng

cũng

vơi

bớt mấy phần, khẽ nói: “Đừng động,

nằm yên đi, ta

bôi thuốc

cho ngươi!”

Tiêu Sơn

liền gối

lên

chân Triệu Viện,

Triệu Viện

lấy

thuốc bôi

từ bên bàn qua,

móc

ra

một đống bôilên vết

thương

của Tiêu Sơn,

y dùng

lực

rất

nhẹ,

nhưng vẫn



thể

cảm giác được

mỗi

lần đυ.ng vàomiệng vết

thương

của đối phương,

tay đang ôm eo

mình

lại không

tự

chủ được

mà siết

chặt.

Triệu Viện

thấp giọng nói: “Ta không quản ngươi,

nhưng có người khiến ngươi

bị đánh gậy,

về sau không dám nữa đi?”

Tiêu

Sơn không

trả lời, một lúc sau

mới

nói:

“Ngươi đừng khổ

sở,

kỳ thật những người

kia xuống

tay đều có

chừng mực, không đau lắm.”

Triệu Viện ừ một

tiếng

thật

thấp,

phát

hiện

bàn

tay đang ôm eo mình có chút không

thành

thật mà

bắt đầu sờ loạn,

liền nói: “Thành

thật một chút,

đã

bị đánh như

thế này rồi,

còn muốn gì nữa?”

Tiêu Sơn

ngẩng đầu

nhìn Triệu Viện,

trong

lúc Triệu Viện dùng vẻ

mặt

chuyên

chú bôi

thuốc

chomình,

rồi

hình

như không đành

lòng

nhìn

loại

thảm

cảnh

này,

dùng

răng

cắn

môi.

Tiêu

Sơn cười nói: “Ngươi

đang

sờ ta…

vì cái gì

ta không thể sờ

ngươi?” Một bên nói, một

bên

cách

quần

áo, chậm rãi đưa tay

xuống.

Triệu Viện



chút

tức giận: “Dừng

tay!”

Tiêu

Sơn cũng không

dừng

tay,

ngược

lại

là được đằng chân lại muốn lên

đằng

đầu,

càng

lúc

càng

xuống

thấp, nhỏ

giọng nói: “Bệ

hạ,

ngươi

làm

việc

không

chuyên tâm a!

Đã có

phản

ứng.…”

Triệu Viện muốn đứng dậy,

nhưng khẽ động Tiêu Sơn liền kêu đến khoa

trương,

chỉ có

thể ngồi yên,

một

bên chịu đựng Tiêu Sơn quấy rối,

một

bên

bôi

thuốc cho đối phương.

Chờ đến khi

mông

cũng được

thoa xong

rồi,

Triệu Viện

thật sự

nhịn không được,

dùng sức đánhmột

cái

lên

mông Tiêu Sơn

cho

hả giận,

lần

này Tiêu Sơn không kêu

ra

tiếng,

chỉ

lăng

lăng

nhìn Triệu Viện.

Triệu Viện nói: “Xem ra ngươi không có việc gì rồi,

ta đi

trước!”

Tiêu

Sơn chợt kéo Triệu Viện qua, mình nhấc người

qua:

“Có việc...”

Triệu Viện nhắm mắt,

Tiêu Sơn chậm rãi kéo

tay y đặt lên chỗ đã muốn cương lên của mình,

môi ghé đến

bên

tai Triệu Viện: “Bệ

hạ là

tới an ủi

ta a?

Cũng không

thể chỉ làm một nửa liền đi…”

Mặt Triệu Viện ửng

hồng,

tay

của y đã

chạm đến

chỗ phấn khởi bừng bừng

của đối phương,

cũng không dám

mở

mắt,

lúc

này đang

là ban

ngày,

tuy

rằng

cửa sổ đã đóng,

nhưng ánh sáng

cũng không yếu.

Tiêu Sơn

thấy Triệu Viện khép

hờ

hai

mắt,

trên

mặt đỏ

hồng,

môi khẽ

nhếch,

trong

lòng

chỉ

cảm

thấyngứa

ngáy khó

nhịn,

ỷ vào gan

to

liền

nói: “Đây

chính

là do

ngươi

làm

ra,

không

thể không quản

a!”

Giọng Triệu Viện

nhỏ đến

mức không

nghe

thấy: “Ngươi…

trên

lưng

ngươi

một

chỗ

cũng không

lànhlặn,

cử động

cũng khó khăn,

đừng suy

nghĩ

lung

tung

nữa!”

Tiêu Sơn

ngậm vành

tai Triệu Viện,

bắt đầu

nhẹ

nhàng

hôn

môi kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Ta

thích được

ngươi sờ…”



thể Triệu Viện khẽ

run,

hơi



mắt,

trong

mắt đong đầy

hơi

nước,

Tiêu Sơn

nhìn

thấy

cảnh ấy

liềnmuốn đè y xuống,

tùy ý

làm bậy

một phen.

Triệu Viện

cố gắng gạt

ra

tay Tiêu Sơn đang

có ý đồ xâm

nhập vào quần áo

của

mình,



chút khó xử: “Không…

không được…

lát

nữa

ta

còn phải

cưỡi

ngựa…”

Tiêu

Sơn a

một

tiếng, buông Triệu Viện,

bản thân nằm úp

sấp

trên

giường, nghiêng

đầu

đi, loại cảm giác từng giây từng phát sẽ

muốn

nổ tung,

nhưng

lại

phải

từng

giây

từng

phút

nhẫn

nhịn,

thật

sự rất không dễ chịu, chỉ có

thể cố gắng đè

lại,

không

nhìn

Triệu Viện sẽ

khiến

mình

cảm

thấy

dễ chịu một chút.

Triệu Viện

cho

rằng Tiêu Sơn

tức giận,

y gọi Tiêu Sơn

một

tiếng,

đối phương không để ý

tới y.

Triệu Viện nói: “Ngươi…

nếu không

ta giúp ngươi…”

Tiêu

Sơn giật mình một cái, hoàn toàn không tin vào tai

mình, hắn

quay

đầu

nhìn

Triệu

Viện, cả

cổ Triệu Viện cũng đỏ lừ,

khẽ

cắn môi, tay đưa xuống phía dưới của Tiêu Sơn.

Khoảnh khắc được đối phương

cầm

chặt,

Tiêu Sơn

nhịn không được



rên

rỉ

một

tiếng đầy

thoảimái,

đối phương

rất

có kỹ xảo,

khẽ xoa

nắn đảo quanh,

so với

tự

mình

làm

còn

thoải

mái

hơn.

Tiêu

Sơn hơi cong người lên, để tay

Triệu Viện dễ

động

hơn một chút, hai chân hắn gần

như

là giạng ở

trên

người Triệu Viện, mà chỉ

cần

vừa cúi đầu, là

có thể nhìn thấy đôi mắt

trong suốt của

Triệu Viện đang nhìn thẳng mình.

“Viện Viện,

ngươi

thật

tốt!”

Tại

thời điểm đối phương giúp

hắn

thủ da^ʍ,

Tiêu Sơn ôm Triệu Viện,

đè xuống giường,

không ngừng

hôn y,

“Hiện

tại

ta phải cảm ơn Trương đô đốc rồi!”

Tiêu Sơn

rút

ra bàn

tay Triệu Viện đang

nắm,

thò xuống dưới

cởϊ qυầи Triệu Viện,

dương v*t

của đối phương

nảy

ra

ngoài,

vật

của

hai

người dán

chặt

lại với

nhau,

Tiêu Sơn đưa

tay

nắm song song

cảhai

cái,

di động

lên xuống.

Triệu Viện đưa

tay vòng qua cổ Tiêu Sơn,

không ngừng

thở dốc.

Tay Tiêu Sơn cầm lửa nóng,trong lúc vật kia cùng chính mình ma sát,

ngay cả mạch máu phía

trên đều có

thể cảm nhận được

Môi

lưỡi

hai

người quấn quýt,

chất

lỏng

rỉ

ra khiến

cho vùng giữa

hai

chân dính dấp,

Tiêu Sơn độtnhiên

tăng

tốc,

hai

người đồng

thời bắn

ra,

dịch

trắng

hòa

lẫn vào

nhau,

tuy

hai



một.

Chờ đến khi

hai

người

lau sạch

hạ

thân,

Triệu Viện phát

hiện vết

thương

trên

người Tiêu Sơn

lại vỡra,

còn



máu

tràn

ra bên

ngoài.

Lại phải giúp

hắn bôi dược

lại,

bôi được

một

nửa đã bị Tiêu Sơn giữ

chặt,

đối phương

lại

cứng

rồi.

Triệu Viện nhíu mày:”Ngươi đã

bị

thương

thành như vậy,

một lần còn chưa đủ?”

Tiêu

Sơn dùng sức gật đầu: “Chỉ cần

là ngươi,

cho

dù bao nhiêu lần, cũng không thỏa mãn. Viện Viện... giúp ta

một chút,

khó chịu...”

Vì vậy sau khi vết

thương vỡ ra

ba

bốn lần nữa,

rốt cuộc Tiêu Sơn cũng đàng

hoàng lại,

nhưngthời điểm Triệu Viện giúp

hắn

bôi

thuốc lên mông,

hắn vẫn run run rẩy rẩy mà đứng lên.

Mặt Triệu Viện

như đưa đám: “Vừa

rồi

thái y giúp

ngươi bôi

thuốc,



trước

mặt

nhiều

người

ngươicũng

như vậy?”

Tiêu

Sơn cũng không

biết

mình

lấy tinh lực từ

đâu

ra, rõ ràng trước đó

đã cảm thấy khí lực

hao

hết,

nhưng

chỉ

cần đối phương

đυ.ng

một cái, hắn liền khó có

thể kiềm chế mà

huyết mạch sôi

trào.

Triệu Viện nói: “Không

thể giúp ngươi nữa,

bằng không ngày mai

bệnh nặng không dậy nổi!”

Tiêu

Sơn có chút không cam lòng, sờ

Triệu Viện, đối phương rất yên tĩnh, không có dấu

hiệu

ngẩng đầu. Hắn

chỉ

có thể bỏ

qua,

cũng

không

thể

lôi kéo Triệu Viện thủ da^ʍ cho

mình, ruy

rằng

tư vị này

so với chính mình làm còn muốn tuyệt hơn gấp

trăm

lần,

nhưng một

lần

làm nhiều

quá,

chỉ sợ về

sau đòi hỏi lại

không thể

đạt

được

thỏa

mãn.

Tiêu

Sơn chôn mình vào giữa giường,

gối

đầu lên tay mình, khống chế bản thân không kéo Triệu Viện nữa.

Triệu Viện liền kéo chăn mỏng đắp cho Tiêu Sơn,

lại giúp

hắn chải gọn lại

tóc.

Bởi vì đầu Tiêu Sơn đã

cạo

một

lần,

qua

một

tháng

chỉ



thể dài

thêm

một

thốn,

bản

thân Tiêu Sơncảm

thấy không

có gì,

kiếp

trước

hắn vẫn

là để kiểu

tóc

này,

nhưng Triệu Viện

rồi

lại



chút khổ sở,ôm đầu Tiêu Sơn,

nhẹ

nhàng

hôn

hôn

lên đám

tóc

ngắn

ngủn: “A Miêu,

đừng

lo

lắng,

sẽ

mọc dài

thôi.”

Tiêu Sơn

nhịn

lại

nhịn

nhưng

cuối

cùng vẫn không

nhịn được,

hắn kéo

tay Triệu Viện

nhét xuống

cằmmình,

dùng

làm gối đầu,

nghiêng đầu

nhìn Triệu Viện: “Đêm

nay ở

chỗ

này bồi

ta được không?”

Triệu Viện nhìn ánh mặt

trời ngoài cửa,

y đến là vào giữa

trưa,

hiện

tại đã xế chiều,

trong lòng có chút xoắn xuýt,

sau một lúc mới nói: “Ta còn có chuyện,

đã chậm

trễ rất nhiều

thời gian rồi…”

Sắc

mặt Tiêu Sơn



chút ảm đạm,

cũng không

ngăn

cản,

gật đầu

nói: “Được!”