Edit: Tiểu Mộng
Đêm khuya, các cung điện đều đã tắt đèn, nhưng có một đôi thúy sắc nhãn đồng lại vẫn mở thật to, lấp lánh trong bóng tối.
Từ sau khi rời khỏi đây, suốt buổi chiều Đông Đan Cửu Trọng không quay về Càn Thanh cung, Đông Đan Lung nằm trên giường nhìn cung điện to lớn nhưng trống vắng, trằn trọc không sao ngủ được, con ngươi đảo a đảo, cuối cùng không tự chủ được lại nhìn tới đại môn.
Cũng không biết đã nhìn bao nhiêu lần, bên ngoài rốt cục có động tĩnh. Trước tiên là một trận hỗn loạn truyền tới, rồi bên ngoài sáng lên ánh đèn ***g nhàn nhạt cùng với bóng người lắc lư.
“Hoàng thượng, thỉnh cẩn thận cước bộ!”
“Trẫm không có say, không cần các ngươi đỡ… Tránh ra! Tránh ra! Trẫm tự mình đi…”
“Hoàng Thượng, cái đó là chậu hoa!”
“Ôi chao! Hoàng thượng, bên trái! Bên trái mới đúng!”
Trải qua một hồi hô to gọi nhỏ, một thân ảnh lảo đảo rốt cục tiến vào tẩm cung, mà giống như sợ ai đó biết mình không ngủ được, giống như đang đợi hắn về, Đông Đan Lung vội vàng nhắm chặt mắt giả bộ ngủ.
Khoảng giường bên cạnh bị một trọng lượng ép xuống, mùi rượu nồng đậm xông vào mũi khiến Đông Đan Lung khó chịu nhíu mày, theo đó, một hơi thở nặng nề mà nóng rực chậm rãi tới gần, phả lên vùng cổ mẫn cảm, ngón tay cũng đồng dạng nóng bỏng rơi trên gương mặt y, nhẹ nhàng mơn trớn.
Đông Đan Lung khẩn trương tới mức cả người căng cứng, bởi vì đã nhắm hai mắt, nên càng cảm nhận rõ ánh mắt Đông Đan Cửu Trọng vẫn dán trên người y không dời, loại cảm giác cực nóng này giống như muốn thiêu đốt luôn y, không chỉ vậy, nguồn nhiệt lại càng ngày càng tới gần, một cái rồi một cái hôn rơi trên trán y, trên gương mặt, xuống cổ…
Đông Đan Lung nghe rõ ràng âm thanh môi Đông Đan Cửu Trọng hút da thịt, hai má nhất thời đỏ bừng như lửa, đang muốn mở mắt ra khiển trách hắn một hồi, Đông Đan Cửu Trọng bỗng ghé vào tai y nói:
“Phụ vương, hài nhi biết người không có ngủ trước.”
Hoảng sợ, Đông Đan Lung theo phản
xạ định mở to mắt, nhưng Đông Đan Cửu Trọng đã vung tay lên, chắn trước mí mắt y.
“Phụ vương, người đừng mở mắt! Nếu không, lá gan nho nhỏ muốn mượn hơi rượu này đều bay hết cả!” (_ __|||||)
Nghe được ngữ khí giống như cầu xin của hắn, Đông Đan Lung chần chờ hồi lâu, vẫn là nhắm mi mắt lại.
Bàn tay Đông Đan Cửu Trọng chậm rãi dời đi, rơi xuống vai y, “Hài nhi… có chuyện muốn nói với phụ vương, kì thực hẳn người đã đoán được, nhưng hài nhi vẫn muốn chính miệng được nói một lần.”
Đông Đan Cửu Trọng chợt dừng lại, Đông Đan Lung cảm giác được bàn tay đặt trên vai mình thế nhưng lại run run, không khỏi thở dài một hơi, khẽ nói:
“Nếu ta đã biết, ngươi cần gì phải nói?”
Đông Đan Cửu Trọng im lặng thật lâu sau, rốt cục vẫn mở miệng:
“Hài nhi yêu phụ vương!”
Tuy rằng đã
sớm
liệu trước, nhưng khi chính tai nghe thấy, Đông Đan Lung vẫn nhịn không được kinh sợ, hít một ngụm lương khí, mở choàng hai mắt.
Đông Đan Cửu Trọng rũ đầu, ngưng mắt nhìn Đông Đan Lung. Trong điện không thắp đèn, nhỉ có ánh trăng nhàn nhạt từ bên ngoài, đối diện thật lâu sau, Đông Đan Lung rút cục nhịn không được quay mặt đi.
Đông Đan Cửu Trọng thở dài, “Hài nhi hiểu, ngày mai hài nhi sẽ đưa phụ vương xuất cung.”
Khẽ giật mình, Đông Đan Lung nhịn không được nâng mắt nhìn Đông Đan Cửu Trọng, chỉ thấy hắn lộ ra nét cười sầu thảm, đứng dậy đi đến thảng y
(ghế nằm, ghế dựa bla bla)
bên cạnh, cứ như vậy cuộn mình mà ngủ. Nhìn thân ảnh đáng thương hề hề nằm co rúm trên thảng y, Đông Đan Lung trong lòng trăm loại tư vị khó có thể nói rõ, nhưng không hề dễ chịu hơn.
Cứ như vậy, một đêm vô miên
(không ngủ)
cho tới bình minh….
—————————–
Sáng ngày hôm sau, rửa mặt chải đầu xong xuôi, Đông Đan Cửu Trọng quả nhiên đưa Đông Đan Lung xuất cung, không có gióng trống khua chiêng, chỉ là một chiếc xe ngựa bình thường lướt trên đường lớn. Dương quang tươi sáng chiếu trên mặt đường bằng đá xám, hai bên trái phải cứ cách một trượng lại trồng một gốc tùng.
Nhìn người người qua lại như mắc cửi, cùng âm thanh rộn rã đã xa cách nhiều năm, Đông Đan Lung nguyên bản mừng rỡ vô cùng, nhưng khi thấy nhi tử ngồi im lặng tiều tụy bên cạnh lại thế nào cũng không vui lên được, đôi mắt tuy rằng nhìn quang cảnh bên ngoài xe ngựa, trong lòng sớm đã rối như tơ vò.
Xe ngựa dừng lại trước một gian đại trạch cuối con đường, nhìn thấy trên đại môn treo bức hoành có mấy chữ lớn “Hòa Thạc vương phủ” sơn son thếp vàng,
nháy mắt
tim
Đông Đan Lung như
ngừng đập.
Chúng phó tì ra đại môn nghênh tiếp, Đông Đan Cửu Trọng ôm Đông Đan Lung đi xuyên qua. Bên trong phủ bài trí giống hệt trong trí nhớ của y, ngay cả cổ ngoạn thư họa cũng còn nguyên như cũ. Đông Đan Cửu Trọng trước tiên mang Đông Đan Lung tới phòng ngủ của y khi xưa, tiểu thính trước phòng bày bài vị của Hòa Thạc vương phi, bên cạnh là vài món y phục cùng trang sức. Đông Đan Lung liếc mắt liền nhận ra đó đều là những vật khi xưa thê tử yêu thích, hốc mắt không khỏi đỏ lên.
Đứng trước bài vị cho y khóc hồi lâu, Đông Đan Cửu Trọng mới đưa tay lên muốn thay y lau nước mắt. Đầu ngón tay xoa xoa khóe mắt, Đông Đan Lung chợt co rúm người lại, ngẩng đầu lên, đã thấy trên mặt Đông Đan Cửu Trọng có chút tổn thương, y muốn giải thích, nhưng lại không biết phải mở miệng thế nào. Đông Đan Cửu Trọng cũng không tiếp tục nhìn, chỉ yên lặng ôm y ra ngoài.
Hoa viên của vương phủ cũng không hoang phế, nhưng hoa cỏ trong vườn đều đã khác xưa, có lẽ đều là từ nơi khác mang đến trồng, chỉ còn lại hòn giả sơn cùng cây đa già vẫn như trước. Trên cây vẫn còn cái đu năm đó Đông Đan Lung tự tay làm cho Đông Đan Cửu Trọng. Đông Đan Cửu Trọng cẩn thận đặt y lên đu, một tay đỡ thắt lưng, một tay nhẹ nhàng đẩy dây thừng.
Đong đưa đong đưa, gió nhẹ lướt qua hai má, thổi tung mái tóc, cũng gợi nhớ lại những năm tháng đã qua…
Khi đó, mỗi ngày đẹp trời, Trọng nhi lại làm nũng, muốn ta cùng hắn chơi đu, ta chính là dùng tư thế này đỡ Trọng nhi. Vương phi sẽ ngồi trong đình bóc quít, sau đó bê khay tới, từng ngụm từng ngụm uy hai phụ tử, tiếng cười vui tràn ngập khắp nơi…
Đu dây chợt ngừng đong đưa, Đông Đan Lung cũng từ trong trí nhớ tỉnh táo lại, mở hai mắt, chậm rãi nhìn quanh hoa viên một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Đông Đan Cửu Trọng.
“Trọng nhi, ngươi không phải muốn đưa ta về, mà là muốn ta biết, hết thảy đã cùng dĩ vãng bất đồng?”
Đông Đan Cửu Trọng không nói.
Lại nhìn quanh bốn phía, Đông Đan Lung thì thầm:
“Hoa đào vẫn như trước, người xưa đã chẳng còn.”
Vương phi đã mất, Trọng nhi đã trưởng thành, ngay cả ta cũng đã thay đổi, cho dù cảnh trí có mô phỏng quá khứ, thủy chung cũng không thể trở về như xưa…
Chớp chớp hàng mi thật dài, Đông Đan Lung nhẹ giọng hỏi:
“Trọng nhi, nói cho ta biết, nếu ta kiên trì không trở về cung, ngươi sẽ làm thế nào?… Sẽ giống Đông Đan Quế sao?”
“Hài nhi không dám!” Đông Đan Cửu Trọng khuỵu hai gối quì sụp xuống, “ba” một tiếng thật mạnh.
“Ngươi còn chưa trả lời ta.”
“Nhi thần không thể mất đi phụ vương!” Đông Đan Cửu Trọng vẫn như cũ tránh nặng tìm nhẹ.
Ngồi trên đu dây, Đông Đan Lung lẳng lặng nhìn hắn, đột nhiên hiểu ra rất nhiều điều. Đông Đan Cửu Trọng hai gối quì trên mặt đất, nhìn như rất sợ hãi, thế nhưng tay phải vẫn không quên giữ lấy cổ tay y, phòng ngừa y ngã khỏi đu.
Đứa trẻ nho nhỏ đã trưởng thành, đã cao lớn hơn ta, đã cường tráng hơn ta, đã thông minh hơn ta, thậm chí còn học cách dụng tâm cơ ngay cả khi ta chưa phát hiện. Khi cần, hắn hẳn còn tàn nhẫn hơn Đông Đan Quế đi? Dù sao, Đông Đan Quế cũng đã trở thành bại tướng dưới tay hắn…
Chính Đông Đan Lung cũng không hiểu nổi mình đang có thứ cảm giác gì. Kiêu ngạo? Buồn bực? Sợ hãi? Thất vọng? Hết thảy trộn lẫn với nhau, nhìn Đông Đan Cửu Trọng rũ đầu xuống, đều tan chảy thành một tiếng thở dài.
“Đứng lên đi… Bên dưới đều là cát, đầu gối không đau sao?”
Dù hắn có sai lầm, có tàn nhẫn, có đáng sợ, cũng vẫn là đứa nhỏ của mình …
Không ai nhìn thấy, giây phút Đông Đan Lung mở miệng, trên gương mặt cúi gằm của Đông Đan Cửu Trọng, khóe môi đã câu lên.
Đu dây lại đong đưa, Đông Đan Lung nhắm hờ mi mắt, cảm nhận từng làn gió nhẹ mát rượi thổi tới, nhẹ giọng:
“Trước kia là ta đẩy đu dây cho ngươi, hiện tại đã đảo ngược.”
“Hài nhi nguyện ý cả đời đều đẩy đu cho phụ vương.” Đông Đan Cửu Trọng thâm tình nhìn Đông Đan Lung, miệng thốt ra lời ngọt như mật.
“Nhân sinh thất thập cổ lai hi, phụ vương ba mươi sáu, một đời này đã sắp hoàn, nhưng một đời của ngươi vẫn còn rất dài.”
Đông Đan Cửu Trọng ôn nhu: “Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số; Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ? Hơn nữa, ta tin phụ vương nhất định sẽ sống tới trăm tuổi!”
( Thước kiều tiên – Tần Quan
Phiên âm
Tiêm vân lộng xảo
Phi tinh truyền hận
Ngân Hán điều điều ám độ
Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng
Tiện thắng khước nhân gian vô số
Nhu tình tự thủy
Giai kì như mộng
Nhẫn cố thước kiều quy lộ!
Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì
Hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ?
Dịch nghĩa:
Mây nhỏ khoe màu
Sao bay truyền hận
Sông Ngân vời vợi, người thầm vượt qua
Gió vàng sương ngọc một khi gặp nhau
Hơn hẳn bao lần ở cõi nhân gian
Nhu tình như nước
Hẹn đẹp như mơ
Không nỡ nhìn lối về là cây cầu Ô thước
Tình này nếu như đã mãi lâu dài
Há cứ phải gặp nhau sớm sớm chiều chiều
Nghe được lời hắn, gương mặt Đông Đan Lung chợt đỏ bừng. Y không thể tĩnh tâm hưởng thụ thanh phong được nữa, đôi mắt vừa mới hé mở thành một lục tuyến, liền thấy gương mặt Đông Đan Cửu Trọng như được phóng đại vài lần. Môi kề môi, đầu lưỡi hắn linh hoạt luồn vào khoang miệng khẽ nhếch lên vì kinh ngạc của Đông Đan Lung, đùa lưỡi chiếc lưỡi bên trong. Cánh môi bị mυ'ŧ tới không có một khe hở, một loại khí tức cùng thóa dịch không phải của y không ngừng quán tiến cổ họng.
Tới khi được buông ra, hai gò má trắng như tuyết của Đông Đan Lung đã nhiễm hồng, cả người tê dại vô lực ngã vào lòng Đông Đan Cửu Trọng.
Đông Đan Cửu Trọng ôm lấy y, hạ xuống trán một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, ôn nhu nói:
“Phụ vương, chúng ta hồi cung đi!”
Vẫn còn thở dốc, Đông Đan Lung chỉ có thể giương một đôi thúy mâu mờ mịt thủy quang nhìn Đông Đan Cửu Trọng, mà Đông Đan Cửu Trọng cũng đang nhìn y, ánh mắt ôn nhu như nước,
“Phụ vương, đêm nay hài nhi có thể ngủ cùng người không?”
Mơ mơ màng màng, Đông Đan Lung thế nhưng lại gật đầu, đợi đến khi y tỉnh táo lại, đã thấy trên gương mặt Đông Đan Cửu Trọng lộ ra hân hoan thần sắc.
(tự kí giấy bán thân =))))))
Nhìn hắn tươi cười sáng lạn, lộ ra hàm răng trắng noãn, trong đầu Đông Đan Lung chợt hiện lên bộ dáng khi hắn vẫn còn là một tiểu hài tử, mỗi khi được mình khen ngợi đều lộ ra thần sắc thiên chân
(ngây thơ, hồn nhiên). Trong lòng chợt nổi lên một mạt cảm động, y rốt cục không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ngả đầu vào lòng Đông Đan Cửu Trọng.
—————————————
“A…a…”
Phù dung kim trướng buông xuống, dưới ánh nến đỏ lay động, một thanh âm kiều suyễn rêи ɾỉ như khóc như ngâm, khiến đám thái giám thị hầu trong Càn Thanh cung nghe được đều mặt đỏ tới mang tai.
Trên long sàng to lớn, hai đạo thân hình trần trụi gắt gao giao triền, tứ chi mảnh khảnh vô lực nằm sấp trên giường, hai bắp đùi trắng nõn được mở ra hết cỡ, chỉ thấy hai cánh tuyết khâu nhếch lên thừa nhận công kích từ phía sau. Thắt lưng dẻo dai không ngừng đong đưa, đại thủ mạnh mẽ hữu lực vỗ vỗ cánh mông kiều nộn, đồng thời, cự vật đỏ thẫm tinh tráng không ngừng tiến xuất, mỗi lẫn đều sáp tới nơi sâu nhất, cùng với bộ lông thô ráp nơi hệ rễ khiến lôi khẩu một mảnh sưng đỏ.
“A…ân…” Đông Đan Lung đứt quãng rêи ɾỉ, gương mặt chôn ở gối đầu đã hấp đầy nước mắt, “Trọng nhi… ngô… Trọng nhi…”
Tiếng nức nở vụn vặt rốt cuộc khiến người trên thân ngừng lại, hai tay bị lôi kéo, thân mình vẫn giữ nguyên tư thế kết hợp bị lật lại, “A ~~~”
Mị thịt mẫn cảm cùng khí quan thô tráng ma sát một vòng, mãnh liệt đau đớn hòa lẫn kɧoáı ©ảʍ khiến phân thân nơi hạ phúc một trận run rẩy, lập tức bắn ra.
“Phụ vương, người lại bắn, thực thoải mái sao?” Đông Đan Cửu Trọng cười khẽ, đưa tay gạt mấy sợi tóc mướt mồ hôi trên hai má y.
Gương mặt diễm lệ như thiên tiên của Đông Đan Lung tràn ngập diễm sắc, thúy mâu mơ màng, hai cánh môi đỏ mọng không ngừng thốt ra tiếng nức nở.Lau đi lệ châu nơi khóe mắt y, Đông Đan Cửu Trọng cúi người hôn lên cặp môi căng mọng, mà Đông Đan Lung cũng e lệ ngửa đầu hưởng ứng theo.
Lưỡi cùng lưỡi dây dưa thật lâu, thẳng đến khi rời nhau, đôi môi của Đông Đan Lung càng hồng tới mê người.
Đầu lưỡi nóng ẩm dọc theo khóe môi, lướt qua cổ, lướt tới đâu da thịt trơn nhẵn như tơ lụa đều không nhịn được run rẩy. Tiếp theo, Đông Đan Cửu Trọng đặt môi lên ***g ngực đã ửng lên một màu hồng mê người, luân phiên liếʍ, hút hai khỏa nhũ tiêm đã sớm đứng thẳng, khiến chúng đều ướt sũng như ngâm nước…
Lúc sau, hắn vươn hai tay đồng thời kẹp lấy hai bên nhũ châu, chậm rãi xoa nắn, kɧoáı ©ảʍ dần lan ra, khiến Đông Đan Lung không tự chủ được cong người giống như hưởng ứng theo ngón tay của Đông Đan Cửu Trọng. Tính khí vừa mới xuất một lần lại dựng đứng lên, mật nước không ngừng rỉ ra nơi linh khẩu, dọc xuống lướt qua hai khỏa ngọc cầu cùng nụ hoa vẫn đang hàm chứa cự vật. Mật nước lạnh lẽo chậm rãi chảy qua, nụ hoa mấp máy truyền tới một cỗ cảm giác cơ khát.
“Ngô…” Đông Đan Lung mơ màng thốt ra một tiếng kiều ngâm, nụ hoa chợt co rút.
“Muốn?” Đông Đan Cửu Trọng cười hỏi, chỉ thấy gương mặt xinh đẹp của Đông Đan Lung càng thêm hồng khiến hắn nhìn tới mê muội, nâng hai chân y đặt lên vai, tiếp tục đĩnh động.
“A… ân… a…~~~~” Mỗi một lần trừu động đều tràn ngập lực lượng, Đông Đan Lung có thể cảm giác được sung huyết mị thịt trong cơ thể đang bị kéo căng tới cực hạn, mỗi phân mỗi tấc đều tương thϊếp không một khe hở.
“Trọng nhi…ân…A!” Vòng eo mảnh khảnh không ngừng vặn vẹo, kɧoáı ©ảʍ giống như muốn đem y thiêu đốt luôn, cũng không biết bị trừu sáp bao lâu, y thủy chung không nhịn được lại xuất ra.
Cũng không nhớ nổi phân thân đã bắn ra bao nhiêu trọc dịch lên cơ bụng rắn chắc của Đông Đan Cửu Trọng. Nhìn Đông Đan Lung bị yêu thương tới xụi lơ vô lực, dục hỏa trong cặp đồng tử thâm thúy của Đông Đan Cửu Trọng càng thêm mãnh liệt. Hắn nâng hai chân Đông Đan Lung lên thật cao, bắt đầu điên cuồng luật động, mỗi lần đều tiến đến nơi sâu nhất, như muốn dùng cự vật đâm thủng thân thể y.
Đông Đan Lung đã muốn kêu cũng kêu không nổi, chỉ tùy ý hắn mãnh lực va chạm, nhíu nhíu cặp mày xinh đẹp, thúy mâu đã một mảnh mơ hồ. Lệ châu cùng thóa dịch chảy ra từ khóe môi khiến gương mặt hoàn toàn ướt đẫm. Nhìn y trầm luân trong kɧoáı ©ảʍ dưới thân mình, Đông Đan Cửu Trọng rốt cục thỏa mãn, cự vật chôn nơi nụ hoa nháy mắt bùng nổ, dịch thể nóng bỏng phun trên mị thịt đã vô cùng mẫn cảm, khiến thân mình Đông Đan Lung lại một trận run rẩy.
Trước mắt tối sầm, Đông Đan Lung rốt cục mê man đi. Đợi đến đi tỉnh táo lại, Đông Đan Cửu Trọng đã nằm bên cạnh, đem y ủng trong ngực. Mi mắt chớp chớp một hồi, hé ra thúy mâu, vừa lúc Đông Đan Cửu Trọng khom mình hôn nhẹ lên trán y.
“Phụ vương.”
Trên tiểu kỉ đặt cạnh giường vắt mấy chiếc bố khăn, thân mình giống như đã được tẩy rửa sạch sẽ, nhưng nơi sâu nhất giữa hai chân vẫn truyền tới cảm giác dinh dính. Y không khỏe di di đùi, liền cảm thấy xương cốt toàn thân phát ra thanh âm, giống như muốn nứt vỡ, nhưng trọng yếu hơn là, dường như nụ hoa đang chảy ra một ít chất lỏng ấm áp.
Không phải là…?
Nghi hoặc nhìn Đông Đan Cửu Trọng, còn chưa kịp hỏi, hắn đã nắm tay Đông Đan Lung giành trước:
“Chỉ một đêm thôi!”
Đông Đan Lung ngay tức khắc liền biết Đông Đan Cửu Trọng quả không có lộng đi dịch thể trong người y, nhất thời đỏ mặt.
“Không muốn!”
“Đâu có sao mà… Phụ vương, sáng mai tẩy sạch là được rồi!” Đông Đan Cửu Trọng vừa nói vừa nhẹ nhàng cắn vành tai Đông Đan Lung, tay trái đã đặt trên thắt lưng mềm mại nhẹ nhàng ma sát, “Hài nhi rất muốn trong cơ thể phụ vương lưu trữ hương vị của mình… Được mà, được mà!”
Nghe Đông Đan Cửu Trọng nỉ non khẩn cầu, Đông Đan Lung vẫn luôn nhịn không được mềm lòng, cụp mi mắt quay đầu đi nơi khác. Đông Đan Cửu Trọng biết như vậy chẳng khác nào y đã đáp ứng, nhất thời cao hứng vô cùng, ôm y vào ***g ngực, một bên hôn hôn, một bên vỗ về hống y ngủ. Đầu ngón tay lặng lẽ rơi xuống song khâu, xoa nắn lôi khẩu ướt sũng. Đông Đan Lung tuy rằng ngượng ngùng nhưng đã quá mệt mỏi, giãy dụa vài cái liền thϊếp đi…
——————————————-
Sáng hôm sau, Đông Đan Cửu Trọng tâm trạng vô cùng tốt
(lại chả thế), thượng triều rồi, cùng Đông Đan Lung đến Ngự hoa viên dạo chơi, hắn còn cố ý tới mật thất trong nam thư phòng thăm cái kẻ đã bị hắn quên mất một thời gian.
Trong mật thất tối đen không nhìn rõ năm ngón tay, thế nhưng Đông Đan Cửu Trọng vẫn thuần thục ngồi vào ghế tựa đặt giữa mật thất.
“Thật lâu không tới thăm ngươi, ngươi có nhớ ta không?”
‘Kì thực không phải trẫm không nghĩ tới thăm ngươi, chính là gần đây thật sự bộn bề nhiều việc, chính sự trên triều cố nhiên nặng nề, nhưng việc tư cũng thật quá bận. Mẫu hậu tuần trước đã sinh một đôi long phượng thai ở quan ngoại, nàng thực may mắn, sau khi bị ngươi lãng phí nửa đời thanh xuân, còn có thể gặp gỡ chân ái. Kì thực ngoài ý muốn của ta nhất là Võ Thanh Sam thế nhưng thực sự yêu nàng, nhưng thôi, trẫm cũng vui mừng mà thành toàn cho họ.”
Thoạt nghe như trong bóng tối không có gì ngoài tiếng độc thoại của Đông Đan Cửu Trọng, nhưng vểnh tai lên vẫn nghe được ở nơi sâu nhất trong mật thất ẩn ẩn truyền đến tiếng hít thở.
“Đúng rồi, có việc này nhất định ngươi muốn biết!” Đông Đan Cửu Trọng cố ý dừng lại một lúc rồi mới nói tiếp, “Ngươi có biết hôm qua phụ vương đã đáp ứng trẫm vĩnh viễn ở lại trong cung? Có biết hôm qua, hôm kia, rồi hôm kia nữa, trẫm và phụ vương trên giường đã dùng tư thế gì thân thiết?”
Đông Đan Cửu Trọng cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ, mà phía trước cũng truyền đến tiếng hít thở ngày càng trầm trọng, cùng với tiếng xích sắt đinh đinh đang đang.
“Ngươi tựa hồ thực sự muốn biết đi!” Đông Đan Cửu Trọng mỉm cười, lắc đầu, “Bất ta, ta cũng không định cùng người khác chia sẻ ái nhân đâu! À, ngươi cũng có thể tưởng tượng, nhưng ngươi bất lực đã lâu như vậy, hẳn là rất khó để tưởng tượng đi?”
“Dát——-!” Lời còn chưa dứt, một phen gầm rú phẫn nộ đã vang lên.
Đông Đan Cửu Trọng cao hứng cười cười, chậm rãi đứng dậy, “Bao giờ nhớ trẫm sẽ lại tới thăm ngươi, nhưng ngươi cứ yên tâm, trẫm sẽ cho người đưa thực
vật
(đồ ăn)
tới, tuyệt đối sẽ không để ngươi đói chết!” Đi tới cạnh cửa, vừa khởi động cơ quan, hắn vừa quay đầu nói, “Trước khi đi ta cũng lặp lại một lần, trăm ngàn lần đừng thử tự sát, nếu không, ta sẽ tra tấn hài tử duy nhất của ngươi, Từ Ân đáng yêu, ta sẽ để trăm ngàn nam nhân làm hắn, rồi cắt từng mảnh từng mảnh thịt nhỏ trên người hắn xuống uy cẩu!”
Theo ánh sáng từ ngoài tiến vào, khuôn mặt ôn nhu tuấn tú của Đông Đan Cửu Trọng giờ đây thật âm trầm lạnh lẽo, nhưng ngay sau đó hắn lại cười lên: “Ngày đó ngươi chính là dùng lời này, ngữ khí này nói với phụ vương ta đi? Chỉ khác là tên người đã thay đổi, cái này, kêu là báo ứng!” Một chân đã bước ra khỏi mật thất, Đông Đan Cửu Trọng vẫn không nhịn được quay đầu lại, “Đông Đan Quế, kì thực chúng ta rất giống nhau, tính cách, thủ đoạn, thậm chí còn cùng yêu một người. Bất quá, ngươi quá mức tự cho mình là đúng, kẻ nhát gan ngay cả yêu cũng không dám mở miệng, thật đáng thương, phụ vương vẫn chỉ biết là ngươi hận y. Biết ta may mắn hơn ngươi chỗ nào không? Ta là hài nhi của y, vừa mới sinh ra, y đã yêu ta vô điều kiện, hơn nữa là càng ngày càng yêu!” Cười lớn, hắn rốt cục hoàn toàn rời khỏi mật thất, ra tới nam thư phòng.
—————————————–
Bước trên thủy tạ ở trung tâm Ngự hoa viên, vén lụa trắng bốn phía bao quanh lương đình, Đông Đan Lung một thân thúy bào đang nằm ngủ trên ghế, mái tóc đen thật dài vũ động theo gió, gương mặt gối lên ngọc chẩm so với bạch ngọc còn trắng hơn ba phần, mi như viễn sơn, sống mũi thanh tú, cánh môi không son mà hồng… Giang sơn như họa, nhưng trong mắt Đông Đan Cửu Trọng cũng không xinh đẹp bằng một phần nghìn y.
So với ngôi vị hoàng đế, đây mới là thứ hắn muốn có được nhất, ngày ngày khát khao!
Dưới ánh mắt nóng bỏng của Đông Đan Cửu Trọng, Đông Đan Lung tỉnh lại vừa, mở mắt liền thấy thần sắc mê muội
(thiếu điều rớt nước miếng…)
của hắn. Thúy mâu hiện lên vô thố quang mang, liền khép mắt giả bộ ngủ. Tiếc là Đông Đan Cửu Trọng đã sớm nhìn thấy y tỉnh lại, cũng không vạch trần, mỉm cười khom cười, dán mặt lên gương mặt mềm mại của y, nhẹ nhàng cọ cọ.
“Phụ vương, hài nhi thực yêu người, phụ vương, phụ vương..”
Tiếng nỉ non bên tai thẳng thắn như vậy, thâm tình như vậy, Đông Đan Lung rốt cục mở mắt nhìn chằm chằm đỉnh đầu của hắn. Sâu kín thở dài một hơi, cánh tay phải vẫn buông rũ bên người khó khăn nâng lên, dừng ở mép tóc Đông Đan Cửu Trọng, ôn nhu ôm hắn trước ngực, tựa như khi hắn vẫn còn là một hài tử.
Ánh nắng ấm áp xuyên qua tầng lụa mỏng, chiếu rọi hai thân ảnh kề sát…
Nhất sinh nhất đại nhất song nhân, thế gian đa sự, nan phân nan giải, cho đến khi tất cả cùng về với cát bụi…