Tại Sao Ta Còn Chưa Tiến Lãnh Cung?!

Chương 32

Hứa Nặc mời vào cửa A Ly đã chạy vội tới.

"Công tử người là cái dạng gì đây? Người vừa đi đâu? Sao bây giờ mới về?" A Ly liên tiếp đặt câu hỏi cùng với đôi mắt long lanh nước khiến Hứa Nặc có chút mông lung, nhưng cũng chỉ trong chốc lát.

"Ta không sao, trong cung ta có thể có chuyện gì sao? Hơn nữa nội cung nhiều thị vệ như vậy cũng không vô dụng đâu." Hứa Nặc kiên nhẫn trấn an nàng, tuy rằng A Ly có ồn ào một chút, nhưng đều nghĩ cho mình, điều này khiến nội tâm Hứa Nặc ấm áp.

A Ly nghe xong lời này mới cảm thấy mình lo lắng vô ích, bất quá vẫn mạnh miệng nói:

"Công tử, người lần sau có đi ra ngoài phải nói với chúng tôi một tiếng, nếu không sẽ thực sự hù chết chúng tôi!"

"Được được!" Hứa Nặc từng cái đáp ứng.

Giằng co rất lâu sau Hứa Nặc mới có thể đi ngủ. Chỉ là vào lúc đêm dài vắng người một thân một mình nằm trên giường, trước mắt Hứa Nặc không tự chủ xuất hiện ánh mắt lạnh như băng ban ngày của Thẩm Dập Luân, đâm Hứa Nặc đến toàn thân rét run, thế là y càng bọc bản thân lại kỹ hơn, vẫn khoog ngăn được cảm giác giá buốt tỏa ra. Tuy rằng biết rõ này không phải chủ ý của Thẩm Dập Luân, thế nhưng không biết vì sao cứ nghĩ đến loại ánh mắt đó của Thẩm Dập Luân nhìn mình, trong lòng Hứa Nặc liền khổ sở.

Buộc bản thân không nghĩ những chuyện nhỏ nhặt này nữa, Hứa Nặc bắt đầu suy nghĩ tình cảnh của Thẩm Dập Luân với mình. Y có thể xác định Thẩm Dập Luân hẳn là bị khống chế hoặc mất trí nhớ các loại, chỉ là không biết cuối cùng có thể... hay không có khả năng khôi phục lại...

Không, hắn nhất định phải dùng cách ào đó cứu Thẩm Dập Luân ra! Hứa Nặc cho là mình không phải vì Thẩm Dập Luân, mà là vì cuộc sống sau này của mình, lý do thật chân thực, aiz, trong lòng mọi người hiểu là được rồi.

Sáng sớm hôm sau Hứa Nặc tỉnh dậy, ăn sáng xong chạy tới thư phòng suy nghĩ.

Loại chuyện này một mình y làm không nổi, bởi vậy y cần một chỗ dựa vững chãi. Trong lòng y đề xuất mấy người, đầu tiên là Thẩm Dập Thanh, quan hệ của hắn ta và Thẩm Dập Luân rất tốt, nếu biết chuyện này chắc chắn hắn ta sẽ giúp đỡ. Hơn nữa hắn ta thân là một vương gia, các loại đặc quyền còn không ít, như vậy cũng có một chút lợi ích cho việc thực hiện.

Tiếp theo chính là Trương Hòa, với tư cách là thái giám đã chiếu cố Thẩm Dập Luân vài chục năm, Trương Hòa hẳn là trung thành với Thẩm Dập Luân, Thẩm Dập Luân cũng sẽ không đem người hai lòng đặt bên mình, điểm này Hứa Nặc vẫn luôn tin tưởng Thẩm Dập Luân.

(Haha, bé Nặc tính kế giật chồng ròi:3)

Còn những thứ khác, sẽ phải phiền bọn Ninh thục phi rồi...

Không đợi Hứa Nặc nghĩ kỹ, đã nghe thấy bên ngoài nhao nhao ồn ào vô cùng náo nhiệt. Hứa Nặc đứng dậy đi ra xem tình huống bên ngoài, đi ra mới phát hiện Phượng Nghi cung của mình đã bị cấm quân bao vây!

"Các ngươi làm cái gì vậy hả!" Hứa Nặc cao giọng quát.

Mọi người nghe xong vội ngừng động tác, A Ly liền vội vàng chạy tới thuật rõ tình huống cho Hứa Nặc.

"Công tử, nô tỳ cũng không biết vì sao mới sáng sớm bọn họ đã xông tới, nói là phụng mệnh hoàng thượng bao vây Phượng Nghi cung."

Hứa Nặc khó hiểu, Thẩm Dập Luân điên cái gì chứ!

"Nương nương, lão nô cũng không hiểu ý chỉ của hoàng thượng, chỉ là tối qua sau khi Nhu phi nương nương trở về, hoàng thượng sáng nay đã hạ chỉ."

Hứa Nặc nghe xong cũng không xuất hiện biến hóa gì trên mặt, quay đầu thản nhiên nói:

"Bổn cung đã biết, nếu là ý chỉ của hoàng thượng, vậy các ngươi làm theo là được."

"Công tử!" A Ly tức giận không thôi, nhưng công tử đã nói như vậy thì nàng cũng không có biện pháp phản đối, bất quá trong lòng càng thêm chán ghét Nhu phi kia.

Trương Hòa cũng biết bây giờ nói gì cũng không được, bởi vậy phất tay lệnh cấm quân bao vây nới này, ông cũng phụng chỉ không rời chỗ này nửa tấc.

Hứa Nặc đi vào tiểu thư phòng suy nghĩ dụng ý trong lần hành động này của Thẩm Dập Luân. Chẳng lẽ là Tô Ninh nói gì sao? Hay là Thẩm Dập Luân không thích mình?

...

Hứa Nặc gạt bỏ đáp án này!

Tóm lại là bây giờ phải nhanh làm rõ tình huống này, Hứa Nặc đau đầu suy nghĩ.

Lúc này người đau đầu còn có Thẩm Dập Thanh, bởi vì hoàng huynh hắn ta chẳng biết tại sao lại hạ một ý chỉ mà hắn ta không tài nào hiểu nổi "Không được nhập cũng", đúng vậy, không gọi hắn ta không được phép nhập cũng? Đây là ý gì vậy hả? Hắn ta cũng nên vào cung vấn an mẫu hậu mà?! Hoàng huynh gĩ cái gì đây, thật sự đoán không ra. Bất quá... hoàng huynh nói chắc có lý do O(≧▽≦)O.

...

Đúng vậy, hoàng huynh nhất định không giải thích! Cho nên hắn ta căn bản không xoắn xuýt bao lâu liền đi thưởng thức thi từ ca phú. Ừm, hắn ta chính là tao nhã như vậy đấy!

Thẩm Dập Luân cũng rất đau đầu! Hắn mới một thời gian không gặp người kia, cư nhiên đã học được thông đồng với người khác! Thật tức mà! Tối trọng yếu chính là người kia còn là đệ đệ của hắn! Xin phép cho hắn biểu lộ một chút bi thương!

Nhưng mà, mờ ám chà xát tay nở một nụ cười, Thẩm Dập Luân vừa nghĩ tới chuyện hôm nay liền vô cùng hưng phấn, sớm phải như vậy, bằng không thì y sẽ đi ra ngoài câu dẫn người. Dù sao cũng là thê tử của mình mà, chẳng lẽ không nên tuân theo tam tòng tứ đức sao? Chờ chuyện này qua đi hắn nhất định phải giáo huấn y một trận, khiến y nói mình ta sai rồi... khóc... nói... ở dưới thân mình.

Khụ, Thẩm Dập Luân cảm thấy mặt có chút nóng lên, đều do tiểu yêu tinh này, Thẩm Dập Luân ngứa tâm nghĩ thầm.

"Hoàng thượng!" Tô Ninh từ cửa bước vào. Thẩm Dập Luân ngay lập tức thay đổi một bộ mặt ôn nhu đa tình.

"Ái phi sao đến sớm vậy?"

Lúc này Hứa • tiểu yêu tinh • Nặc đã bỏ đi suy nghĩ, còn đang A Ly ở bên an ủi, y đã nghĩ thông suốt, nếu như Thẩm Dập Luân giam lỏng mình như vậy, vậy y khẳng định cái gì cũng không làm được. Ngươi cho rằng các thị vệ này đều vô dụng như vậy sao? Ngươi muốn ra liền ra? Bọn họ đều là người đã qua khóa huấn luyện chuyên nghiệp, nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ hoàng thượng cùng phi tần, hơi thất trách một chút thì trong một phút có thể rơi đầu ngay!

Vì vậy Hứa Nặc quyết định trải qua một quãng thời gian sống ngồi ăn chờ chết. Những chuyện khác, sau này rồi tính đi, cổ nhân không phải nói thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng(*) sao!

(*)thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng: cả câu là "Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, xe đến chân núi ắt có đường. ", có ý là khi người đang gặp bế tắc, không biết giải quyết vấn đề như thế nào, vậy sẽ thuận theo tự nhiên, chuyện gì đến rồi sẽ đến, không thể gấp được.

Hứa Nặc cũng không biết, quả thật có chuyện lớn sắp xảy ra.