Gặp Anh Yêu Anh Là Định Mệnh

Chương 11

Từ phòng tắm bước ra, mái tóc vẫn còn nhỏ những giọt nước li ti xuống sàn làm ước đẫm cả hai vạt áo của cô. Vương vai một cái thật thoải mái, cuối cùng cũng được nghĩ ngơi rồi, phải ngủ một giấc thật ngon mới được.

__ "Rầm.... Tô Tử Tình, tối hôm nay cô đã giở trò gì với Tiểu Vi hả?" Còn chưa kịp ngồi lên giường thì cánh cửa đã "rầm" một tiếng sau đó là tiếng nói nói vang lên và sau đó nữa chính là Lãnh Mạc cùng với đôi mắt sắc lạnh của mình mà nhìn vào cô. Một chút cảm tình của cô đối với hắn trong bữa tiệc tối nay bây giờ đã hoàn toàn sụp đổ.

__ "Đây là phòng tôi" Cô nhìn hắn với ánh mắt đầy khó chịu mà mệt mỏi nói với hắn một câu không kiên nhẫn. Lãnh Mạc thấy cô không trả lời mà nói tới một câu không liên quan gì trong đôi mắt của hắn vốn đã lạnh bầy giờ càng lạnh hơn nữa.

__ "Hahaha... phòng cô? phòng cô thì sao? cô nên nhớ đây là nhà tôi, kể từ khi cô bước vào ngồi nhà này đã không có phòng nào là của cô cả, cũng không có bất cứ thứ gì thuộc về cô... À không, phải nói là chỉ có sự ti tiện, hèn hạ, độc ác mới thuộc về cô. Tốt nhất cô đừng làm cho tôi tức giận."

Hắn cười nhìn cô nói một cách khinh thường, hắn bước đến gần cô, đưa đôi tay to lớn kia nắm cằm của cô lên, đôi mắt làm người ta sợ sệt kia đang chiếu thẳng vào cô.

__ "Trong bữa tiệc, cô đã nói gì với Tiểu Vi? cô đã làm gì con bé hả...? Loại phụ nữ ghê tởm như cô mà cũng xứng nhắc đến tên của cô ấy sao? Còn tạt nước lên mặt Tiểu Vi, Tôi nói cho cô biết, tốt nhất cô nên ngoan ngoãn sống trong cái nhà này nếu không.... Tôi không ngại vứt cô ra ngoài đường cho chó gặm đâu." Hắn nhìn cô, rích ra từng chữ, khuôn mặt ác quỷ không có cảm xúc của hắn vậy mà khi nhắc đến "cô ấy" thật đáng sợ, có tức giận, có đau khổ, hắn nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

__ "Tôi không có, tin hay không tùy anh." Cô nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt của cô vẫn lạnh nhạt như cũ mà nói. Cô biết chắc chắn là Lý gì Vi đó đã nói gì đó sai sự thật về sự việc trong bữa tiệc rồi, cô cũng lười giải thích còn việc hắn có tin lời cô hay không thì tùy hắn thôi dù sao cũng không liên quan gì đến cô. Hắn cười lạnh, buông cằm cô ra hắn lập tức đưa tay xuống cổ cô, ép mạnh cô vào tường.

__ "Tin hay không thì tùy? haha.. cô trước mặt tôi còn giả bộ thanh cao? Thật là khiến tôi thấy buồn nôn đó cô biết không? thật ghê tởm." Càng nói hắn càng mạnh tay hơn, chỉ cần hắn mạnh tay thêm chút nữa thôi có lẽ tim của cô sẽ ngừng đập mất.

__ "Buông.... buông tôi ra... tôi... tôi nói... cho anh biết... anh thật sự... thật sự rất.... khụ khụ.... rất ngu ngốc." Chịu đựng đau đớn ở hai bên vai, cùng cái xiết tay ở cô của hắn, cô khó chịu mà nói, giọng nói thều thào, đôi mắt cô vẫn thờ ơ mà nhìn hắn. Không phải hắn lạnh lùng, thông minh lắm sao vậy mà khi nhắc đến cô gái tên Kiều gì gì đó lại trở nên kích động và ngu ngốc như vậy. Cuối cùng cũng chỉ là một con người bốc đồng, yếu đuối trước tình yêu mà thôi.

__ "Buông cô ra? hahha... nực cười, cô đang ra lệnh cho tôi? Chửi tôi ngu ngốc sao? Tôi thật sự rất tò mò.... ai cho cô cái gan lớn nhử vậy? Đau sao? có khó chịu không? Tôi nói cho cô biết những chuyện năm đó cô gây ra cho tôi nó còn đau khổ, khó chịu hơn gấp ngàn lần những đau đớn mà cô đang nhận. Buông ra sao? Cô có tư cách gì mà ra lệnh cho tôi? Loại phụ nữ tâm địa ác độc như cô đáng ra không nên sống trên đời mới đúng, thật ghê tởm..." Nói xong hắn ta ném cô sang một bên, xem cô như rác rưởi mà ném đi.

__ "Khụ khụ... khụ..." Cả người cô đều vô lực nà té xuống, khó chịu, cô không ngừng ho khan. Hắn cúi xuống, nâng cằm cô lên, nhìn sâu vào đối mắt của cô.

__ "Tôi cảnh cáo cô đây là lần cuối cùng, tốt nhất đừng để cho tôi thấy những trò dơ bẩn của cô nữa, nghe rõ không? hừ..." Hừ lạnh một cái, hăn bước qua người cô mà đi ra ngoài, không phải là hắn ngu ngốc, hắn biết rõ tính cách của em họ mình. Hăn biết rắc rối ở bữa tiếc đó là do Tiểu Vi gây chuyện trước nhưng khi đưa Tiểu Vi về nhà, cô ấy đã nhắc đến Hạ Băng, những gì mà Tô Tử Tình nói ra đều là những câu nói sỉ nhục, xúc phạm Hạ Băng. Không phải hắn không biết em gái hắn nói dôi, hắn cũng không ngu ngốc đến mức tin vào lời nói đó nhưng chỉ cần nhắc đến cô ấy hắn sẽ không khống chế được mà kích động, tức giận và mất đi lý trí của mình.

Tử Tình ngồi lên, đưa ánh mắt nhìn ra phía cánh cửa đã đóng lại từ lâu. Lãnh Mạc_ thật ra hắn là con người thế nào đây? nhìn hắn thật mạnh mẽ, lạnh lùng, to lớn nhưng khi nhắc về người con gái đó hắn ta lại trở nên kích động như vậy, trở nên ngu ngốc như vậy đánh mất cả lý trí của mình. Hắn ta thật sự lạnh lùng như vẻ bề ngoài kia sao? ha... phải chăng khi ta lún sâu vào cái gọi là "tình yêu" đó sẽ trở nên yếu đuối như vậy sao? Dù là con trai hay là con gái thì chung quy trái tim của họ đều cô đơn mong muốn được chạm vào nhưng khi được chạm vào rồi nó sẽ trở nên thật mong manh, thật sễ vỡ.... Hắn ta thật sự rất yêu người con gái đó, yêu đến ngu ngốc, ngu ngốc giống như cô vậy....

Nằm trên chiếc giường, Tử Tình nhắm mắt lại. Cô thật sự rất mệt mỏi, ngủ một giấc khi tỉnh dậy những tia nắng buổi sáng sớm kia có lẽ sẽ làm cho cô thoải mái hơn. Ngày mai sẽ có chuyện gì xảy ra? Cuộc sống của cô như thế nào? cô không quan tâm đều cô cần làm bây giờ chỉ là ngủ thật ngon giấc mà thôi.

Trong căn phòng u ám với hai màu đen trắng, trên giường là Lãnh Mạc. Hắn nằm đó như cái xác không hồn, đưa mắt vào một khoảng không vô định mà chỉ toàn là màu đen.

__ "reng reng... reng..." tiếng chuông điên thoại vang lên.

__ "Alo" hắn ngồi dậy, lấy điện thoại, bắt đầu cuộc nói chuyện của mình.

__ "....."

__ "Đây là câu trả lời của ông? Tôi đưa tiền cho ông cũng không phải để cho ông lấy những thông tin rác rưỡi không có giá trị... ông hiểu không"

__ "..."

__ "Tôi không cần biết ông làm cách nào, nhất định phải tìm ra em gái tôi nếu không..m ông cũng không cần làm công việc này nữa." Cúp điện thoại, hắn tức giận ném xuống giường. Thật là một lũ vô dụng.... "em gái à... em đang ở đâu, có còn nhớ anh không?" chìm vào suy nghĩ thật lâu sau hắn mới tỉnh lại, nhắm mắt lại, một giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống trên gương mặt của hắn... Thật yếu đuối, bỏ đi lớp mật nạ lạnh lùng kia thì sâu trong đó cũng chỉ là con người yếu đuối của hắn ta mà thôi... đâu có ai giám nói mình không có những chuyện buồn? mình mạnh mẽ, không bao giờ rơi nước mắt hay buồn phiền chứ? con người đâu ai là hoàn hảo đâu... thế giới của bọn họ thật khó hiểu nhưng chỉ cần lún sâu vào bạn sẽ không bao giờ thoát ra được khỏi cái thế giới đầy khó hiểu đó.... Có lẽ ngày mai sẽ có câu trả lời cũng có thể là không nhưng rồi tất cả những bí mật của họ rồi sẽ được vén màn, rồi sẽ tới lúc mọi người sẽ bỏ lớp mặt nạ mà quay lại với con người thật của mình... tất cả đều không thể lường trước được.