Ông Xã Chuẩn Sói Ca

Chương 311: Gọi mặt to hợp hơn

Nhưng hiện tại, thân phận của cô không cho phép cô được nói như vậy, thế nên cô mới mượn danh cô người yêu không tồn tại mà nhắc nhở Cảnh Lạc Bình.

Bị Đan Nghi quan tâm vậy, tâm trạng Cảnh Lạc Bình cũng trở nên vui vẻ hơn nhiều.

Anh nở nụ cười với Đan Nghi:

– Anh biết mà!

– Anh biết? Em thấy anh gì cũng không biết ấy?

Nhìn bộ dạng như sắp nhảy vào biển lửa của hắn thì không khỏi có chút bực mình.

Vì anh là bạn của cô và Linda lại là một tiểu tam nên cô mới quản chuyện này.

Cảnh Lạc Bình nhìn thoáng qua Đan Nghi chút rồi thu lại ánh nhìn rồi chuyên tâm ghi số điện thoại.

Những nữ sinh xung quanh thì dùng ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa đố kị mà nhìn từng nét bút của Cảnh Lạc Bình.

Viết xong, anh nói với Linda:

– Những vấn đề cơ bản mà em muốn hỏi không nằm trong lĩnh vực giảng dạy của tôi, tôi không giúp được cho em. Đây là số điện thoại của giáo viên có chuyên môn bồi dưỡng học sinh yếu kiến thức cơ bản. Hi vọng em sớm liên lạc với họ để mau chóng nâng cao thành tích học tập.

Nói xong anh đưa trang giấy cho Linda.

Linda lập tức hóa đá.

Cô ta vốn tưởng với nhan sắc của mình thì bất luận thế nào Cảnh Lạc Bình cũng không thể kháng cự được. Ai ngờ Cảnh Lạc Bình lại xuất ra chiêu này?

Trên khuôn mắt vốn mang nét khêu gợi của Linda giờ lập tức sầm sì.

– Hahahaha….

Đám nữ sinh xung quanh bật cười lớn tiếng.

Những tiếng cưới giễu cợt khiến Linda rất mất mặt, sắc mặt trắng bệch.

Đan Nghi cũng nhịn không nổi cười, cô nói mà, Cảnh Lạc Bình không thể không có phẩm vị như vậy được, thì ra anh ấy chỉ là trêu đùa Linda chút thôi.

Không ngờ Cảnh Lạc Bình cũng phúc hắc tới thế.

Bị tất cả mọi người chế giễu vậy, rồi lại thấy Đan Nghi cười vui vậy, Linda lập tức nổi giận:

– Đan Nghi, cô thật lắm chuyện, cô quản trời quản đất lại còn quản luôn chuyện của tôi ư? Cô thật đáng khinh.

– Tôi đáng khinh tới đâu thì cũng không đến mức mời thầy giáo đến phòng riêng để phụ đạo đâu.

Đan Nghi làm mặt cười chế giễu ả.

Lập tức đám nữ sinh xung quanh cũng bàn luận sôi nổi:

– Đúng vậy, Đan Nghi sao có thể làm ra việc đáng khinh ấy? Đan Nghi từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh thầy Cảnh, đâu cần như cô ta, dùng mọi cách để lôi kéo thầy Cảnh vậy chứ?

– Mọi người nhìn cô ta kẻ mắt kìa, tô son đỏ chót kia nữa, rồi lại đôi giày cao lêu khêu kia nữa, đây mà là đồ mặc đi học ư? Không biết cô ta coi trường học của chúng ta là gì nữa?

Nhiều nữ sinh lớn tiếng chất vấn.

– Lại còn gọi là Linda nữa, tôi thấy nên gọi cô ta là mặt to thì hợp hơn ấy.

Môt giọng nói quen thuộc vang lên, là An Kỳ.

– Thật là mặt to đến mức không biết trời cao đất dày!

An Kỳ và Cảnh Hối chính là có năng lực nói một câu đúng tâm như vậy.

Linda bị nói đến mức không thể phản bác nổi, tức giận quay người chạy lao ra ngoài.

Mọi người đứng sau chỉ chỉ trỏ trỏ một lát rồi cũng giải tán hết.

Cảnh Lạc Bình cười chất vấn Đan Nghi:

– Xem ra, em vẫn rất quan tâm việc anh chọn đối tượng đấy nhỉ?

– Thì dù sao.cũng không thể mắt trơ trơ nhìn anh nhảy vào biển lửa chứ?

Đan Nghi cười đáp lại.

Cảnh Lạc Bình dường như tâm trạng rất vui.

– Tấm lòng của em,anh lĩnh rồi!

– Thì anh là anh em tốt của em mà!

Đan Nghi cười tươi tắn.

Quả thật từ nhỏ cô đã cùng lớn lên với Cảnh Lạc Bình, Cảnh Hối, phần tình cảm này đâu thể dễ dàng bị xóa mờ.

Nụ cười trên môi Cảnh Lạc Bình tắt dần, thì ra cô coi mối quan hệ giữa hai người chỉ đơn giản là vậy.

An Kỳ nhìn Đan Nghi, tò mò hỏi:

– Con bé mặt to ấy sao mà là biển lửa thế?