Ông Xã Chuẩn Sói Ca

Chương 286: Ăn "dễ thương" mà lớn lên?

Cô đã nằm trong vòng tay hắn rồi, hắn sao có thể buông tay?

Hắn giữ cho cô ngồi ngay ngắn, nhìn vào đôi mắt to tròn long lanh ánh nước, có chút ý lệ ấy… biết rằng bản thân vừa xong không nên ra tay mạnh như vậy, hắn dịu giọng hỏi:

– Vẫn còn đau?

– Không cần anh quản!

Đan Nghi đáp lại đầy uất ức.

Lục Thượng Hàn giơ tay ra giúp cô lau vết lệ:

– Nhóc vô lương tâm, đến bao giờ thì em mới có thể nhớ đặt anh ở vị trí số một vậy?

– Tại sao em phải đặt anh ở vị trí số một? Em không phải người thích tự ngược, anh đánh em vậy mà còn muốn em đặt anh ở vị trí số một?

Lục Thượng Hàn hạ thấp giọng nói:

– Xin lỗi, lần sau anh sẽ không vậy nữa!

Giọng nói long trọng, thái độ chân thành.

Đan Nghi cũng chỉ là hờn dỗi chút thôi, không ngờ hắn lại xin lỗi một cách long trọng tới thế.

Cô quay người, hừ hừ, cô không muốn dễ dàng tha cho hắn.

Nhưng dáng vẻ giận dỗi của cô lại vô cùng dễ thương, đôi môi mọng nước khẽ cong lên thật dễ khiến người khác muốn phạm tội. Đôi mắt to tròn lại hàm chứa nét phong tình, khiến lòng người ngứa ngáy khó chịu.

Nghĩ vậy, Lục Thượng Hàn nâng đầu cô lên một chút, rồi đặt lên môi cô một nụ hôn say đắm.

Trời ạ, cô thật sự quá ngọt ngào và mềm mại. Đây không rõ đã là lần thứ bao nhiêu hắn hôn cô, vậy nhưng hắn vẫn không tài nào tin được nụ hôn có thể mĩ hảo, tuyệt vời tới vậy.

Cô tựa như ăn ” dễ thương ” mà lớn lên vậy, khả ái đến mức mỗi lần hắn đều dễ dàng mất kiềm chế.

Đan Nghi bị nụ hôn bá đạo của hắn vỗ về, hừm hừm vài tiếng rồi cả người mềm nhũn mà ngả vào hắn.

Lục Thượng Hàn giờ mới buông cô ra:

– Vốn dĩ muốn cùng em đi ăn tối, còn mua cả vé xem phim, định rủ em đi xem. Ai ngờ em chạy mất dạng. Em còn nói em không vô tâm sao?

– Ai bắt anh không nói sớm, em đã hẹn An Kỳ từ trước rồi.

Đan Nghi không phục, chu mỏ đáp lại nhưng thần sắc đã dịu hơn nhiều, trong lời nói giờ chủ yếu là sự nũng nịu.

Lục Thượng Hàn véo nhẹ vào mông cô:

– Vì anh bận việc rất quan trọng nên mới không kịp nói với em.

– Có Lục Chính ở đó,anh chắc chắn phải biết là em đang đi cùng An Kỳ chứ. Đến dấm chua của An Kỳ mà anh cũng định ăn sao?

Lục Thượng Hàn ra tay mạnh hơn:

– Chính vì không muốn em bị mất mặt với bạn bè, chứ không anh đã ra mặt mang em về lâu rồi.

Sự tức giận của Đan Nghi cuối cùng đã được giải tỏa hết, Lục Thượng Hàn vẫn luôn luôn tôn trọng quyền tự do của cô, vậy nên dù biết cô đi cùng An Kỳ nhưng hắn thà ngồi một mình trong phòng đợi cô chứ không cố tình xuất hiện đưa cô đi.

Bởi vì hắn hiểu, yêu một cô gái thì cần phải giành sự tôn trọng và cả khoảng trời tự do cho người ấy.

Cô không phải thuộc quyền sở hữu của hắn, hắn muốn yêu cô dựa trên nền tảng là sự tôn trọng lẫn nhau.

Điểm này đối với Đan Nghi mà nói là điểm vô cùng đáng quý.

Đan Nghi biết hắn đã đợi cô rất lâu nên hỏa khí mới mạnh vậy, cô hiểu:

– Được rồi, là em sai, lần sau sẽ không tắt điện thoại để tránh anh nữa.

– Cái gì?

Hàng lông mày sắc nét của Lục Thượng Hàn nhướn lên, khuôn mặt xuất hiện biểu cảm không nộ tự uy.

Đan Nghi cũng kịp nhận ra bản thân nói sai liền vội sửa:

– Ý em là, lần sau nhất định sẽ xạc pin điện thoại cẩn thận, quyết không để điện thoại bị tắt nguồn nữa.

Thần thái của Lục Thượng Hàn không vì thế mà bớt giận, trầm giọng nói:

– Lúc đầu em nói như nào?