Ông Xã Chuẩn Sói Ca

Chương 162: Thiếu phu nhân

- Chỉ là không biết tiểu thư đây tên họ là gì, tránh để tôi cứ tiểu thư, tiểu thư mà gọi, thật không phải phép.

Phường thúc cười đáp lại.

Đan Nghi đang định trả lời thì Lục Thượng Hàn đã nói trước:

- Cô ấy không phải tiểu thư gì cả, chú cũng không cần biết cô ấy họ gì, cứ gọi thiếu phu nhân là được!

- Thì ra là thiếu phu nhân.

Phường thúc có vẻ như cũng khá là bất ngờ.

- Thật chẳng ngờ, thiếu gia đã kết hôn rồi!

Vừa cảm than vừa đi xuống chuẩn bị mang đồ ăn lên.

Nghe Lục Thượng Hàn giới thiệu thân phận của mình như vậy, Đan Nghi không khỏi đỏ mặt.

Thật sự thì hai người đã kết hôn từ lâu, cái gì cần phát sinh thì cũng đã phát sinh rồi, cái gì chưa nên làm thì cũng làm rồi.

Nhưng hai người vẫn luôn giữ bí mật việc đã kết hôn, cơ bản là không một người ngoài nào biết mối quan hệ thật của hai người, Đan Nghi cũng chưa bao giờ nghĩ tới cái danh xưng thiếu phu nhân này.

.... rất nhanh, Phường thúc đã mang đồ ăn lên.

Những món này không phải đồ thường gặp, nhưng Đan Nghi cũng không phải chưa ăn qua bao giờ...

Nhưng đồ ăn do Phường thúc chế biến lại có hương vị rất khác, thanh nhã vừa miệng... thật khó mà tưởng tượng, tiệm ăn nhỏ bé như này mà có thể làm ra món đồ ăn ngon đến thế.

Đan Nghi thật sự đã rất đói, bưng bát cơm ăn rất ngon lành... Lục Thượng Hàn đã ăn bữa tối rồi nên chỉ là ngồi cùng cô cho vui thôi.

Bản thân hắn chỉ ăn có một, hai miếng nhỏ, thời gian còn lại thì đều ngồi gắp đồ ăn cho Đan Nghi, giúp cô gỡ xương cá vân vân......

Rất nhanh, Đan Nghi

đã ăn no bụng, trên mặt ánh lên nét cười tươi tắn:

- Anh sao lại phát hiện ra được quán ăn này vậy? Đồ ăn thật ngon.

- Phường thúc, từ sau thiếu phu nhân đến thì chú tiếp đón chu đáo nhé!

Lục Thượng Hàn cất tiếng dặn dò.

Phường thúc vội nhận lời.

- Tất nhiên rồi, thiếu phu nhân thích đồ ăn tôi làm thì đó chính là niềm vinh hạnh của tôi mà!

Trong lời nói cử chỉ, Phường thức và Lục Thượng Hàn đều hoàn toàn coi Đan Nghi là người trong gia đình, Đan Nghi thấy trong lòng thật sự rất ấm áp.

- Chúng ta đi thôi!

Lục Thượng Hàn nắm lấy tay Đan Nghi,nghiêng đầu,nhìn nơi khóe miệng cô vẫn còn dính hạt cơm, cúi xuống,lướt qua làn môi cô...

Đan Nghi ngơ người giây lát... Phường thúc thì khẽ cười rồi quay người đi.

Hai người tay nắm tay bước trên con phố vắng, vốn tưởng hắn sẽ đưa cô về lại Đan gia, không ngờ hắn lại đưa cô vòng tới trước một cánh cửa lớn.

Nơi này thoáng nhìn thì thấy rất bình thường, không gì khác lạ... nhưng Lục Thượng Hàn đưa cô vào trong thì cô mới phát hiện ra....

Cánh cửa lớn bên ngoài bình thường là vậy, nhưng bên trong thì lại vô cùng rộng lớn, được bày trí theo phong cách cổ xưa và toát ra sự hào hoa, tiện nghi,sang trọng khó tả hết.

- Chúng ta đã kết hôn rồi,suốt ngày ở khách sạn thì cũng không hay! Sau này chúng ta sẽ ở tại đây!

Đan Nghi cùng hắn bước vào trong, càng đi vào sâu càng thấy rộng lớn, căn nhà cao ba tầng, cách bài trí bên trong khiến Đan Nghi bất ngờ.

Đây hầu như đều theo sở thích, phong cách

của Đan Nghi mà trang trí thành.... bất kể là màu sắc hay cách bài trí.... về cơ bản đều theo đúng phong cách trong căn phòng riêng của cô.

Đan Nghi tuy xuất thân hào môn, nhưng cũng không khỏi bị kinh ngạc trước cách bài trí, trang hoàng của căn nhà này...

Lục Thượng Hàn đưa cô đi thăm quan vài gian phòng, tất cả các cánh cửa, bao gồm cả cửa lớn đều sử dụng vân tay để mở.... vân tay của Đan Nghi cũng sớm đã được đưa vào hệ thống để sử dụng, chỉ cần cô giơ tay ra ấn vào, thì tất cả mọi cánh cửa đều sẽ mở được hết.

Ngôi vị chủ nhân của cô không cần nói gì khác thì cũng đã được công bố.

Về tới phòng khách, những người giúp việc đã đứng đông đủ thành hàng chỉnh tề:

- Thiếu phu nhân!

Đan Nghi khẽ gật đầu.

- Mọi người đi làm việc đi!

Lục Thượng Hàn cho bọn họ lui xuống....