Đan Nghi nắm lấy đôi bàn tay khô gầy của ông ngoại, nhẹ nhàng nói:
- Ông à,ông cố gắng nghỉ ngơi, giữ gìn sức khỏe nhé, cháu mọi việc đều ổn, ông đừng lo lắng!
Đan lão gia cố gắng để mở mắt ra nhưng vô ích....
Ông mấp máy môi nhưng cũng không nói nổi thành lời....
Nhìn ông, vốn
là một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy một thời mà giờ thành ra thế này, Đan Nghi thật sự thấy đau lòng...
Cô cố cười thành tiếng:
- Ông ngoại, cháu được nghỉ hè rồi, thời gian này cháu sẽ ở bên ông nhiều hơn, ông có vui không?
Đan lão gia không nói được
, ông dùng đầu ngón tay,gõ nhẹ, rất nhẹ vào thành giường....
Ông đang nằm trên một chiếc giường kiểu cũ
, thành giường được làm bằng gỗ, thế nên gõ vào sẽ tạo ra tiếng động.
Đan Nghi chăm chú lắng nghe, phát hiện ra tiếng gõ ấy không phải vô nghĩa...
Đan Nghi chợt nhớ ra,ông ngoại khi còn trẻ có học về một thứ có tên Morse code ( Mã morse hay còn gọi là Mooc - xơ) một loại mã hóa kí tự dùng để truyền các thông tin điện báo trong những năm 1878 - 1967...
Dựa theo độ ngắn dài khác nhau của thanh âm, tần suất không giống nhau thì có thể biểu đạt những ý nghĩa khác nhau.
Vì những người khác chả mấy ai hiểu nên Đan Nghi cũng đã rất lâu rồi không sử dụng.
Đan Nghi cố gắng để hiểu những gì ông ngoại muốn diễn đạt.... phát hiện ra mấy tiếng khi nãy ông gõ có nghĩa là " Đứa trẻ ngoan "
Đan Nghi quá vui mừng, vì biết rằng ông ngoại không thể nhìn, không thể nói, nhưng thần trí ông vẫn còn minh mẫn.
Cô lập tức cũng dùng Morse code để đáp lại:
" Ông ngoại, thật tốt quá,ông vẫn có thể biểu đạt được suy nghĩ, thật tốt quá!"
" Cháu ngoại yêu quý của ta, ta không thể chăm lo cho cháu, cháu phải tự lo cho bản thân, nghe chưa?"
Ông ngoại gõ từng tiếng rất chậm, rất chậm nhưng vẫn diễn đạt rất chuẩn và rõ ràng.
Đan Nghi kích động đến phát khóc, quá là tuyệt vời,
bác sĩ lúc trước đã chẩn đoán, ông ngoại mắc phải chứng bệnh suy nhược thần kinh vẫn hay gặp ở người già, có rất nhiều thứ ông nghe mà không hiểu được nữa...
Nhưng thật không ngờ, tư duy của ông ngoại vẫn minh mẫn tới vậy.
Nhưng dù có là như vậy thì Đan Nghi cũng không thể mang chuyện của ba cô để nói lại với ông.
Cô tiếp tục chầm chậm gõ:
- Ông ngoại, ông yên tâm nghỉ ngơi, cháu lớn rồi, cháu tự biết chăm sóc cho bản thân, ông đừng lo ".
Trên khuôn mặt gầy gò, nhăn nhúm của ông ngoại...dường như có ánh lên nét cười vui....
Đan Nghi rất mừng, rất vui, nói chuyện thêm với ông vài câu, đến khi ông mệt ngủ thϊếp đi thì cô mới nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Niềm vui chiếm trọn trái tim Đan Nghi....
Vừa bước xuống lầu, cô gặp ngay Trần Hải Minh.
- Đan Nghi, con về rồi à?
Nụ cười thân thiết nở trên môi ông ta, đúng chuẩn một người cha hiền từ...
Một chút thoáng qua, Đan Nghi đã có suy nghĩ rằng những gì ghi trên tập tài liệu mà Lục Thượng Hàn đưa cho cô là
có vấn đề....
Nhưng bất luận thế nào, từ giờ về sau cô sẽ không bao giờ tin vào những gì mà người khác thể hiện trên mặt nữa.... chân tướng thế nào, cô sẽ tự mình phán đoán, chỉ đợi một ngày mọi việc được phơi bày.
Đan Nghi cười ngoan hiền:
- Ba, con vốn định cùng bạn đi làm thêm để rèn luyện bản thân. Nhưng con thấy quá khó khăn, mệt mỏi, con chịu không nổi nên lại đành về nhà. Ba không trách con chứ?
- Sao lại trách con chứ?
Trần Hải Minh, vẻ mặt đầy sự chân thành.
- Nhà chúng ta lớn thế này, lại sợ không nuôi nổi con sao? Hahaha...
Trần Hải Minh vẫn giữ nét đường hoàng, phóng khoáng như từ trước đến giờ.... khiến Đan Nghi có chút ngây người...
Nhưng ngay lúc đó,một giọng nữ dịu dàng cất lên:
- Trần thúc,đây chính là chị Đan Nghi sao ạ?
Đan Nghi bị giọng nói đó thu hút,thuận theo hướng tiếng nói phát ra, chỉ thấy một cô gái trẻ tầm tuổi mình, dáng người cao gầy, nhìn có vẻ rất ngoan hiền đứng ở dưới lầu...
Đan Nghi rất nhanh mà nhận ra, cô ta chính là cô gái được nói đến trong tập tài liệu - Trần Ngọc Tâm.