*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đông vực gần biển, một thị trấn lớn được xây dựng lên không thua kém gì một toà đại thành, nơi đây phồn hoa tấp nập thương buôn mua bán, là một thị trấn náo nhiệt có thể tìm mua đến những kì trân dị vật quái lạ.
Giang Đông trấn là một cổ trấn có từ xa xưa tới nay, là một độc lập cổ trấn không thuộc bất cứ thế lực nào của đông vực môn phái.
Hôm nay Giang Đông trấn có điều thất thường, mặc dù không toạ lạc không quá gần biển nhưng quanh năm có đủ gió để đưa cái mặn mà của hơi biển mang vào nơi đây. Trên bầu trời không có lấy một đám mây, cả một mảnh chỉ còn lại một màu xanh biếc như đại dương tĩnh lặng ôm ấp đại địa bên dưới. Cũng lúc ngay lúc này, đại dương động, một vệt sáng loé ra kéo dài một đường trên bầu trời xanh biếc không nhiễm một vết nhơ đó, ngươi dân thấy dị tượng này đều ra ngoài tìm hiểu, vốn đã náo nhiệt thị trấn liền huyên náo không thôi.
Cùng lúc đó, Trần gia Thanh Hương cư, người người chạy tới chạy lui tấp nập bộn bề, Trần gia gia chủ Trần Đại Sơn đứng ngồi không yên bên ngoài cửa.
Một tiếng con nít oa oa khóc làm tất cả dừng lại tất cả mọi hoạt động, Trần Đại Sơn nghe đến đây hai mắt bừng sáng, không đợi cho phép đã động thân mà vào.
" Đã sinh rồi sao." Vừa vào đến bên trong, một thiếu phụ ôm lấy hài tử đứng trước mặt hắn, nhìn đến hài tử này Trần Đại Sơn trong mắt ngập tràn hạnh phúc.
" Chúc mừng gia chủ, là một vị thiếu gia, Trần gia đã có người nối nghiệp." Thiếu phụ ôm lấy hài tử đưa đến Trần Đại Sơn bên này, lúc này hắn mới có thể thấy rõ tiểu tử này, mặc dù là trẻ mới sinh nhưng ngũ quan của đứa trẻ này đặc biệt rõ ràng, da lại trắng như sữa, đôi mắt cố mở nhưng không được, bất quá Trần Đại Sơn có thể thấy rõ một đạo lam quang như màu sắc bầu trời phía trên hôm nay.
" Con ta, con trai của ta." Trần Đại Sơn vui mừng ôm lấy tiểu hài tử vừa mới sinh, nhìn hắn thô bạo như vậy khiến thiếu phụ kế bên muốn thót tim ra ngoài.
" Phu quân ngươi đây là muốn gϊếŧ con mình sao." Một giọng nói yếu ớt từ trên giường phát ra, mặc dù có điểm thoát lực miễn cưỡng nhưng có thể nghe đến chủ nhân của thanh âm này là một đại mỹ nữ.
" Nguyệt nhi ngươi xem đây là con của chúng ta, hắn chính là tương lai của gia tộc." Trần Đại Sơn âu yếm ôm lấy con của mình chạy đến bên cạnh mỹ nữ vừa mới hạ sinh mệt mõi.
" Đưa ta xem." Mỹ nữ Nguyệt nhi thúc dục Trần Đại Sơn, ôm vào lòng đứa con vất vã vừa mới sinh ra, Nguyệt nhi trong lòng có một loại hạnh phúc không sao tả siết.
" Ngươi định đặt tên đứa bé là gì." Nguyệt nhi ôn nhu sờ má tiểu hài tử, ngước mặt lên nhìn trượng phu của mình hỏi.
" Tên sao." Nghe đến đây Trần Đại Sơn trầm ngâm một lát, một đạo ý niệm xẹt qua, nhìn chăm chú hài tử trong lòng phu nhân của mình.
" Trời sinh dị tượng một sắc lam, ta lại nhìn đến một đạo lam quang trong đôi mắt nó, nếu đã như vậy chúng ta gọi tiểu tử này tên Trần Lam đi, người thấy thế nào."
" Trần Lam, Trần Lam." Mỹ nữ Nguyệt nhi vui sướиɠ nghe đến tên này, nàng không hiểu sao có một loại tự hào khi nghe đến danh tự Trần Lam.
~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~~•~•~•~•~
Thời gian vô tình trôi qua rất nhanh, mới đây Trần Lam đã được năm tuổi.
Một góc tiểu đình viện, một tiểu hài tử da trắng như sứ đang ngồi lũi thũi một mình, đôi mắt lam xinh đẹp đượm lên vẽ u buồn, tiểu hài tử này chính là Trần Lam, Trần gia thiếu chủ.
Còn nhớ một ngày trước, Trần gia đặc biệt trắc linh căn cho chúng hài tử đồng lứa, vốn Trần Lam được đặt lên rất nhiều kì vọng, thân là thiếu chủ lại công thêm việc lúc mới sinh trời sinh dị tượng nên lúc nào Trần gia cũng xem hắn chắc chắn là một thiên tài. Nhưng tất cả chỉ là suy đoán của họ, ngày hôm qua Trần Lam từ một vị thiếu chủ thiên tài liền trở thành một trò cười cho thiên hạ, khắp nơi bắt đầu đồn đoán rằng, Trần Lam Trần gia thiếu chủ chính là phế vật, vốn tính cách nhu nhược mềm yếu thì không nói, nay lại là không có linh căn phế vật, người như vậy không thích hợp ở trong một tu chân thế gia, huống chi là một thiếu chủ địa vị.
~•~•~•~•~•~•~~•~•~•~•~•~•~•~•~~•~•~
Mười lăm tuổi năm ấy, Trần Lam đã trỗ mã tuấn tú, bởi vì có sự bảo vệ của phụ thân mình nên những năm qua hắn không bị đuổi ra khỏi gia tộc.
Trần gia phía sau có một sơn lâm, đây là hắn yêu thích nơi, và cũng là nơi mà thay đổi vận mệnh của hắn.
" Di, tại sao lại có một con mèo ở đây." Trần Lam một đường quen thuộc đi vào sơn lâm, bất trợt nhìn thấy trên đường một con mèo đang nằm bất tỉnh, một thân hắc bạch mao lông không khác gì một con mèo thường.
Trần Lam ôm lấy nó lên, dò xét không thấy thương thế nhưng lại hôn mê bất tĩnh, hắn cho rằng tiểu miêu chính là kiệt sức mà ngất, bèn ôm lấy nó chạy về gia viện của mình.
Trần Lam vận mệnh thay đổi cũng trong một khắc này, hắn không biết rằng trong lòng mình đang ôm tiểu miêu chính là một đại cơ duyên của hắn, một con tiểu miêu có thể dẫn dắt hắn đi lêи đỉиɦ phong, thành tựu Lam Thố Hồn Đế danh trấn tu chân giới.
Tg: ngoại truyện???????????? chúc mừng truyện được 4k bình chọn. " tung bông" "tung hoa"