Chân tướng thay đổi bất ngờ, Nhϊếp Hành Phong mời Tô Dương quay về phòng khách ngồi xuống, hỏi anh ta, những người khác cũng đi theo, không kịp chờ đợi muốn biết đoạn sau, ngay cả Sơ Cửu cũng không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, thành thạo sửa xong cửa, mang theo Tố Vấn cùng đi nghe chuyện, ngược lại là bản thân người kể chuyện có phần không rõ tình huống, nhìn ánh mắt tha thiết của mọi người, anh ta nói: "Lúc tôi vừa mới hoạt động, là đang làm ở đài truyền hình, phụ trách một vài tiết mục phỏng vấn và soạn thảo, lúc đó phong trào thần quái đột nhiên thịnh hành, trong đài liền mượn cơ hội ghi hình tiết mục đặc biệt đàm luận chuyện kỳ quái đô thị, nội dung do tôi chấp bút, trong đó tiết mục chủ đạo chính là vụ án Tạ Ký, vì thế tôi đã phỏng vấn không ít người liên quan, gồm cả bản thân Tạ Bảo Khôn, kịch bản chính là được làm như vậy."
"Kịch bản?" Trương Huyền giật mình hỏi: "Lẽ nào đây không phải là chuyện thật?"
"Là thật, nhưng nếu không làm thêm chút nghệ thuật, thì nó chỉ là vụ án tâm thần đơn điệu, nên dựa vào yêu cầu của cấp trên, tôi đã sửa đổi phần sau khi Tạ Bảo Khôn bị bắt, nhưng nửa phần trước của chương trình đều là thật, tổ kịch còn cố ý lấy cảnh ở Tạ gia, bài trí lại quan tài bên trong một phen, có điều về sau có người nói nơi đó không sạch sẽ, nên sau khi ghi hình xong, đạo cụ đều không ai lấy, ném thẳng lại nơi đó."
Thảo nào tơ lụa bên trong quan cữu xem ra còn mới, thì ra năm đó tổ làm phim để lại, Trương Huyền bừng tỉnh, lại nghe Tô Dương nói tiếp: "Tạ Bảo Khôn có tiền sử bệnh tâm thần ẩn tính, phẫu thuật thất bại và bị ép rời khỏi cương vị công tác thúc đẩy bệnh tình ông ta phát tác, ông ta có vọng tưởng bị hại nghiêm trọng, lại thêm hoàn cảnh bản thân tiệm quan tài cũng rất bết bát, nên ông ta coi tất cả mọi người trở thành kẻ địch, tự cho là gϊếŧ hết họ, mới có thể bảo vệ người nhà."
Nói đến đây, Tô Dương nhìn Tạ Phi, anh ta vốn không hiểu hành động cùng ý nghĩ kiểu này, nhưng vừa rồi sau khi thấy biểu hiện khác thường của Tạ Phi, anh ta nghĩ lúc Tạ Bảo Khôn phát tác bệnh tình, có lẽ chính là bộ dạng kia.
"Quá trình ở giữa giống như trong tiết mục diễn, sau đó Tạ Bảo Khôn bị bắt, bởi tinh thần của ông ta có vấn đề, không thể chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, nên bị nhốt vào bệnh viện tâm thần, nhốt hơn ba mươi năm, giờ ông ta hẳn cũng xấp xỉ sáu mươi rồi, mấy năm trước lúc tôi gặp ông ta, tình thần ông ta còn rất tốt, nhìn qua cực kỳ trẻ tuổi."
Nếu mong đợi của mọi người lúc trước lớn bao nhiêu, thì giờ thất vọng nhiều bấy nhiêu, chuyện kể xong, không những không đặc sắc như mong đợi, ngược lại vô cùng đơn điệu buồn chán, yên tĩnh rất lâu, sau khi phát hiện không có đoạn sau, Trương Huyền kêu lên đầu tiên.
"Thế là hết rồi? Đây coi là chuyện ma gì chứ? Tùy tiện lấy một vụ tôi tra còn thú vị hơn cái này nhiều lắm."
"Vừa rồi tôi đã nói, đây chỉ là một vụ án tâm thần, khán giả ai muốn xem lịch sử phát tác của bệnh nhân tâm thần chứ?"
"Vậy ông ta chạy trốn trên đường áp giải, còn dùng chỉ phẫu thuật treo cổ trong nhà mình, những cái đó đều là giả?"
Tô Dương gật đầu: "Đều là do tôi viết, lúc đó tỷ suất người xem khá cao, cấp trên còn tán thưởng tôi có sáng ý trời cho đấy."
"Anh là có trời cho, còn chúng tôi đều sắp bị anh hại chết!"
Cũng bởi cái sáng ý này của Tô Dương, dẫn đến chân tướng của toàn bộ sự kiện bị thần quái che đi. Tin tức họ tra được đều từ tiết mục thần quái kia phát triển ra, có thể tưởng tượng được bên trong có bao nhiêu độ chân thật. Nếu mọi việc đều như Tô Dương nói, thì tất cả suy đoán trước đây của họ đều là sai lầm. Chủ tịch nói đúng, đêm đó trong tiệm quan tài kẻ dùng chỉ phẫu thuật tấn công cậu không phải quỷ hồn, mà là người, cảnh sát thường phục bị gϊếŧ chết treo trên lan can cũng không phải ác quỷ gây ra, mà là có người xem tiết mục thần quái, dựa theo tình tiết trong chương trình gϊếŧ người!
"Khi đó tôi vừa vào nghề, là người mới so với gạo mới thì còn mới hơn, cấp trên nói gì tôi đều làm như thế, tôi cũng biết như vậy là sai, nhưng họ nói cũng đâu phải tin tức thời sự, tiết mục thần quái kiểu này chẳng ai truy cứu ngọn ngàng cả, nên tôi liền viết bậy một trận..." Bị ánh mắt của mọi người khiển trách, chính Tô Dương cũng cảm thấy rất không đúng, lắp bắp giải thích.
"Xem lại một chút, người này có phải Tạ Bảo Khôn không?"
Nhϊếp Hành Phong đưa ảnh chụp trong di động cho Tô Dương xem, đó là ảnh Tô Dương chụp vội, nên muốn hỏi anh ta người chụp lúc đó có phải Tạ Bảo Khôn hay không, anh ta không trả lời được, cau mày nhìn hồi lâu cũng không thể khẳng định.
"Hình như là... lại không giống lắm... Gặp nhiều năm trước rồi, tôi không nhớ được."
Dù sao hồi đó lúc nói chuyện Tạ Bảo Khôn mặc đồng phục bệnh nhân, tình thần cũng khá khẩn trương, mà người trong hình cử chỉ bình thường, rất khó liên tưởng đến nhau, nhưng Tạ Phi ở bên cạnh nhìn thấy ảnh chụp, sắc mặt lập tức thay đổi, đoạt lấy điện thoại, bởi vì căng thẳng, tay run rẩy không ngừng, kêu lên: "Đây là ông chủ Tạ, là ông ta mời tôi tới đuổi quỷ!"
Đáp án trong dự liệu, Nhϊếp Hành Phong hỏi Tô Dương: "Có phải Tạ Bảo Khôn bị nhốt trong bệnh viện tâm thần Hoài Sơn không?"
Tô Dương lần thứ hai kinh hãi, hỏi lại: "Sao anh biết?"
Nhϊếp Hành Phong không đáp, giương mắt nhìn Tạ Phi, Tạ Phi bừng tỉnh đại ngộ, trong nháy mắt những chuyện trải qua lướt nhanh trong đầu hắn, dường như đã hiểu, nói: "Sư bá chính là bị nhốt trong bệnh viện Hoài Sơn."
Hắn vừa nói ra, mọi người đều tỉnh táo lại, Trương Huyền kêu lên: "Lập tức gọi điện thoại cho bệnh viện Hoài Sơn, xem xem Tạ Bảo Khôn có còn ở đấy không?"
Ngân Bạch chạy đi gọi điện thoại, hắn tự báo là cảnh sát, nói là điều tra một vài vụ án liên quan đến bệnh nhân tâm thần, hỏi phía bệnh viện có đầu mối cung cấp không, đối phương lập tức bị dọa, cuống cả lên nói cho hắn biết có một bệnh nhân tên là Tạ Bảo Khôn hơn một tháng trước đã đi ra ngoài, họ đã báo cảnh sát, nhưng vẫn chưa có tin tức gì, còn nói đầu óc Tạ Bảo Khôn rất nhạy bén, lúc bệnh tình phát tác khá bạo lực, là phần tử vô cùng nguy hiểm, nếu bắt được ông ta, nhất định phải đối xử cẩn thận.
Điện thoại mở loa ngoài, mọi người đều nghe được, Ngân Bạch sau khi ngắt trò chuyện, quay đầu nhìn mọi người, tình hình hiện tại ngoài dự liệu của mọi người, nhất thời không ai nói gì, mãi đến khi Tạ Phi tự lẩm bẩm phá tan yên tĩnh.
"Tạ Bảo Khôn còn sống, vậy tôi là ai?"
"Còn phải hỏi sao? Cái tên ngu ngốc này bị người ta đùa giỡn, thảm án Tạ gia xảy ra hơn ba mươi năm trước, cậu bây giờ mới hơn hai mươi tuổi, cho dù Tạ Bảo Khôn chết rồi, muốn luân hồi cũng không đến lượt cậu đi?"
Trương Huyền càng nói càng tức, nghĩ trong thời gian này bị người khác nắm mũi dẫn đi, cậu giận quá hóa cười.
Kỳ thực cả sự kiện cũng không phức tạp, quan niệm ấn tượng đầu tiên là đúng đã lu mờ phán đoán của họ, nếu Tạ Bảo Khôn còn sống, mọi chuyện đều trở nên đơn giản, có người lợi dụng Tạ Bảo Khôn dẫn Tạ Phi mắc câu, trong căn nhà vốn tụ tập sát khí oán niệm rất lớn, lại thêm có người cố ý sắp xếp, dưới sự mê hoặc của phệ hồn kính, Tạ Phi liền thuận lợi xuyên vào ký ức người khác, nếu không phải hắn giữa chừng giao phệ hồn kính cho Chung Khôi, lại thêm đám người Chung Khôi đi lạc vào, hồn phách của hắn sợ rằng đã sớm bị lũ ác quỷ này đoạt đi rồi.
Tạ Phi cũng nghĩ đến điểm này, sắc mặt nhất thời trắng bệch, run giọng hỏi: "Tôi cùng Tạ Bảo Khôn không oán không thù, sao ông ta lại muốn hại tôi?"
"Đúng vậy, ông ta căn bản không quen cậu, sao phải hại cậu?" Trương Huyền cười nhạt: "Hại cậu đương nhiên là người cho cậu phệ hồn kính."
"Không phải, sư muội sẽ không hại tôi."
Trương Yên Hoa đối xử thế nào với Tạ Phi, Trương Huyền không thể nào biết được, nhưng cậu nghĩ nếu là Trương Tuyết Sơn, mọi việc đều có thể phù hợp, thâm chí cậu nghi ngờ ác quỷ tấn công Kiều lúc trước cũng xuất phát từ tay Trương Tuyết Sơn, bởi vì thủ đoạn của hai sự kiện này quá giống nhau, lũ ác quỷ đều mê hoặc thần trí họ, đều không muốn gϊếŧ họ, mà là tốn hết tâm tư muốn kéo hồn phách họ ra, bởi vì một người chết đi, quỷ sai sẽ đến thu hồn, nhưng nếu tẩu xá hoàn hồn, vậy thì hoàn toàn khác.
"Không đúng, không đúng." Tạ Phi ra sức lắc đầu, phủ nhận: "Sư muội nói cái gương này lấy được lúc sư bá đuổi yêu, bởi vì ông ấy chưa dùng tới, mới tặng cho tôi, tất cả đều là trùng hợp."
"Đúng vậy." Ngân Bạch ở một bên ngắm nghía con rắn nhỏ trên ngón tay, nói: "Nếu giải thích như thế có thể khiến ngươi dễ chịu hơn chút, ngươi có thể cho rằng nó chính là sự thực."
Tạ Phi không nói gì, nhớ lại dáng vẻ do dự lúc Trương Yên Hoa đưa cái gương cho mình, tim của hắn lạnh quá nửa, bất kể phủ nhận thế nào, nội tâm hắn đều rõ chân tướng hơn bất cứ ai — còn cho rằng trải qua một loạt gian khó, sư muội sẽ để mắt đến mình, nhưng hóa ra đều là hắn tự mình đa tình, sư muội chủ động liên lạc với hắn chỉ là nhìn trúng thân phận hắn, muốn lợi dụng hắn để đạt được mục đích mà thôi.
"Phệ hồn kính là thần khí, không thể lấy được dễ dàng như vậy." Sơ Cửu nói cho hắn biết: "Cô ta cố ý tặng thứ này cho người khác, ngay từ đầu đã không có thiện ý."
"Anh đang nói sư muội tôi sao?" Đôi mắt mơ hồ, Tạ Phi chua chát hỏi.
"Còn cả người đưa cái gương cho Trương Tuyết Sơn kia nữa, khí tràng phệ hồn kính quá tà, không phải ai cũng có thể khống chế nó." Sơ Cửu liếc nhìn Chung Khôi: "Càng không phải bất cứ ai cũng có thể mượn khí tràng nó để tự cứu mình."
Chung Khôi hơi động tâm, nhưng bây giờ không phải lúc lo lắng đến vấn đề của mình, vội hỏi: "Nếu Trương Tuyết Sơn giả điên, sao ông ta muốn hại sư điệt của mình? Nếu ông ta muốn báo thù, hẳn là tìm Trương Huyền và Chủ tịch chứ nhỉ? Sao ông ta lại lợi dụng Tạ Bảo Khôn?"
"Đúng vậy đúng vậy." Tô Dương không biết vụ của Tạ Phi, anh ta khá quan tâm đến vụ án cảnh sát tuần tra, hỏi: "Các anh nói Trương Tuyết Sơn ở tổ đặc biệt à? Vì sao ông ta phải lợi dụng Tạ Bảo Khôn gϊếŧ cảnh sát tuần tra?"
Vấn đề thứ nhất Trương Huyền đoán được bảy, tám phần, vấn đề thứ hai cậu tạm thời chưa nghĩ thông, muốn nghe ý kiến của Nhϊếp Hành Phong một chút, quay đầu mới phát hiện anh không ở đây, Nhϊếp Hành Phong rời đi trong thời khắc mấu chốt này, nhất định là phát hiện ra nội tình gì rồi, quả nhiên, chưa bao lâu, Nhϊếp Hành Phong đã từ sát vách vội vã đi tới, trong tay còn cầm điện thoại di động.
"Tôi vừa gọi điện thoại cho Ngụy Viêm, xác nhận với anh ta vài chuyện." Nhìn mọi người trong phòng khách đồng loạt rơi ánh mắt lên người mình, Nhϊếp Hành Phong nói: "Tôi nghĩ, toàn bộ quá trình sự kiện đều có thể hợp lý hóa."
"Là thế nào? Chủ tịch mau nói, đừng thừa nước đυ.c thả câu."
Nhϊếp Hành Phong liếc mắt nhìn Trương Huyền, ý bảo cậu đừng nóng vội, nói: "Cả chuyện này có liên quan đến Trương Tuyết Sơn hay không còn đợi điều tra, nhưng Tạ Phi bị ác quỷ quấy rầy là do Tạ Bảo Khôn ra tay, điều này không thể nghi ngờ. Tạ Bảo Khôn không hiểu pháp thuật, tinh thần thất thường, nhưng đồng thời ông ta lại là một người khá thông minh, khi có người dẫn dắt ông ta tái hiện lại quá trình thảm án gϊếŧ cả nhà, tôi nghĩ ông ta sẽ rất cam tâm tình nguyện phối hợp — bởi vì ông ta muốn gặp người nhà của mình, chỉ cần trở lại quá khứ, ông ta có thể nhìn thấy người làm cùng những thân nhân trước kia, mà Tạ Phi trong mắt ông ta, lại là chính ông ta, nên ông ta mới cảnh cáo Tạ Phi bảo cậu ấy cẩn thận, đừng để ác quỷ hại."
Nhớ tới vẻ mặt lúc Tạ Bảo Khôn nói chuyện với mình, Tạ Phi như có điều suy nghĩ, hắn cảm giác được Tạ Bảo Khôn không có ác ý với mình, ngược lại ông ta tỏ ra khá lo lắng, nên hắn mới bị lừa, chưa từng nghĩ toàn bộ sự kiện từ đầu đến cuối đều là một cái bẫy.
"Thì ra kẻ đi gạt người kia cũng là một quân cờ bị lợi dụng." Trương Huyền than thở.
"Không sai, hơn nữa còn là một quân cờ vô dùng có ích." Nhϊếp Hành Phong nói tiếp: "Bệnh viện tâm thần phát hiện Tạ Bảo Khôn trốn mất, nhất định sẽ báo cảnh sát đầu tiên, nhưng lúc đó vừa xảy ra vụ án Tiêu gia, cảnh sát đặt toàn bộ trọng điểm vào chỗ đó, đối với án một bệnh nhân tâm thần đi lạc hoàn toàn không để ý đến, cho Tạ Bảo Khôn được trọn vẹn thời gian hoàn thành nhiệm vụ đồng bọn giao cho ông ta."
"Nhiệm vụ hoàn thành thuận lơi, Tạ Bảo Không không còn giá trị tồn tại nữa, vì vậy đồng bọn của ông ta báo cảnh sát nói ra chỗ ông ta giấu mình, đây là Ngụy Viêm giúp tôi nghe được, Tạ Bảo Khôn sau khi bắt được từng bị tống giam, lúc cảnh sát chuẩn bị liên lạc với bệnh viện đưa ông ta trở lại, có người cầm lệnh điều động đưa ông ta đi, sau đó Tạ Bảo Khôn lại mất tích một cách kỳ bí."
"Rất giống với tình tiết trong kịch bản của tôi." Nghe đến đó, Tô Dương nhịn không được nói.
"Không phải giống với kịch bản của anh, mà những người đó căn bản là xem kịch bản của anh từ đó nảy ra linh cảm."
Lệnh điều động là ai phê chuẩn Ngụy Viêm chưa nói, khả năng anh ta thực sự không biết, cũng có thể biết mà không dám nói thật, tiếp theo đều là Nhϊếp Hành Phong căn cứ vào tin tức anh ta cung cấp để suy đoán — người trong tổ đặc biệt vô tình nghe thấy chuyện của Tạ Bảo Khôn, tình trạng tinh thần của Tạ Bảo Khôn cùng thân phận của ông ta vô cùng có lợi cho họ, nên họ đưa ông ta đi, trong lúc trò chuyện với ông ta, dùng một vài cớ để ông ta tin rằng người muốn hại ông ta ở trong bệnh viện, vì vậy Tạ Bảo Khôn liền đúng như họ mong đợi, bình tĩnh lẻn vào bệnh viện gϊếŧ người.
Tạ Bảo Khôn là bác sĩ, ông ta rất rõ cảnh vật tổng thể của bệnh viện, có thể thuần thục sử dụng dao phẫu thuật, nhưng người tổ đặc biệt có thể cũng không ngờ bệnh nhân tâm thần có cố chấp đặc hữu thuộc về ông ta, đó chính là bảng tên ông ta đeo trên áo blouse trắng, cũng bị Tô Dương chụp phải.
"Nếu nói vậy, toàn bộ sự kiện đều có thể được liên kết lại, nhưng người bị ngược sát ở Tạ gia lại là chuyện gì?" Nghe đến mức tim cũng treo ngược cả lên, Trương Huyền truy hỏi tiếp.
"Không phải Ngụy Viêm đã nói rồi sao? Người kia là thành viên tổ đặc biệt, có thể chính y phục trách liên lạc với Tạ Bảo Khôn, chuyện thành công, để xóa hậu họa, y hẹn Tạ Bảo Khôn gặp mặt ở Tạ gia, muốn gϊếŧ chết ông ta, lại không ngờ rằng bị Ta Bảo Khôn gϊếŧ, lúc này kịch bản của Tô Dương lần thứ hai phát huy tác dụng, bệnh tình Tạ Bảo Không phát tác, coi tiết mục thần quái từng xem thành ký ức của mình, sau khi gϊếŧ người xong liền theo những gì diễn ra trong tiết mục treo thi thể lên, đó không phải là nghi thức tôn giáo hay cảnh cáo gì, mà là đơn thuần mô phỏng theo."
"Nói đi nói lại, người kia là tôi hại chết!?" Sự thật này khiến Tô Dương rất bị đả kích, lắp bắp nói: "Tôi chỉ là viết tiểu thuyết, không ngờ sẽ có người mô phỏng theo..."
"Chuyện này không liên quan đến anh, cho dù anh không viết, Tạ Bảo Khôn vẫn gϊếŧ người như thế."
"Vậy sau khi ông ta gϊếŧ người đã đi đâu?"
"Không hề đi đâu cả, nơi đồng bọn cung cấp cho ông ta đã bị cảnh sát niêm phong, nên đối với Tạ Bảo Khôn, không có chỗ nào an toàn hơn nhà mình, diện tích tiệm quan tài rất lớn, ông ta lại hiễu rõ địa hình xung quanh, muốn trốn rất đơn giản."
Ánh mắt quét qua vết siết trên cổ Trương Huyền, Nhϊếp Hành Phong nói tiếp: "Nhưng ông ta rất nhanh đã phát hiện có người ngoài ra vào, ông ta nhất định rất ghét chỗ của mình bị người ngoài can dự, đêm đó ông ta bèn dùng chỉ phẫu thuật giống vậy tấn công chúng tôi, chỉ phẫu thuật hẳn là ông ta thuận lợi từ bệnh viện mang ra ngoài, là một bác sĩ ngoại khoa, ông ta chắc chắn ôm cảm giác đặc thù đối với chỉ phẫu thuật."
"Khó trách đạo bùa của em không thấy hiệu quả, thì ra không phải đạo thuật của em có vấn đề, mà do lão kia căn bản là người." Trương Huyền gật đầu nói: "Lão ta bình thường chắc chắn có luyện tập hàng ngày, sức lực lớn đến lạ thường, cảnh sát bị lão gϊếŧ chết cũng không kỳ quái, hôm qua bóng người lén lút ở Tạ gia nói không chừng cũng là lão."
"Không hiểu." Chung Khôi giơ tay đặt câu hỏi: "Nếu quả thật như vậy, mọi người chúng ta đều tới tiệm quan tài, đều bị ác quỷ tấn công, vì sao quỷ không tấn công Tạ Bảo Khôn, trái lại để ông ta có thể an toàn náu mình? Lẽ nào quỷ cũng bắt nạt kẻ yếu sao?"
"Những ác quỷ này bị người khác dùng tà thuật ép buộc gọi tới, mục đích của chúng vốn cũng không phải là đối phó với Tạ Bảo Khôn, về phần những con quỷ bị Tạ Bảo Khôn gϊếŧ mà không thể luân hồi kia, lúc gặp ác quỷ, chúng tự bảo vệ mình còn không xuể, nào có tinh lực đi đối phó Tạ Bảo Khôn, mà vợ con Tạ Bảo Khôn..."
Nhớ một màn nhìn thấy đêm đó, Nhϊếp Hành Phong dừng lời, quay đầu nhìn về phía Tạ Phi, nghĩ thầm thần trí của hắn bị mê hoặc, vừa nhìn thấy hai mẹ con hiện thân, liền cho là họ tới lấy mạng, nhưng chân tướng có thực sự như vậy không? Họ vẫn luôn quanh quẩn ở nơi bị gϊếŧ không thể luân hồi, có lẽ không phải xuất phát từ căm ghét và thù hận, mà là...
"Leng keng..."
Tiếng chuông cửa truyền đến, cắt ngang suy tư của Nhϊếp Hành Phong, thấy tất cả mọi người nghe đến xuất thần, anh nói: Kỳ thực tất cả đều là suy đoán của tôi."
"Vậy để chứng thực suy đoán rất đơn giản thôi." Trương Huyền kêu lên đầu tiên: "Nếu Tạ Bảo Khôn khả năng còn trốn trong tiệm quan tài, vậy chúng ta tới bắt lão ra không phải được rồi sao? Thông qua lão tìm hiểu ngọn nguồn, bất kể là người hại Tạ Phi, hay là người hại cảnh sát tuần tra, chúng ta đều có thể biết được là ai."
"Leng keng leng keng!"
Không ai đáp lại Trương Huyền, ngược lại tiếng chuông cửa tiếng nọ nối tiếp tiếng kia, Trương Huyền đang nói đến cao hứng, tức giận kêu lên: "Hamburger đi mở cửa, nếu người tới là bọn chào hàng, trực tiếp đập ngất."
Hamburger mang theo cây búa lĩnh mệnh bay đi, không đợi nó đến gần, chợt nghe rầm một tiếng thật lớn, cả cửa chính nghiêng đổ vào trong, nó thiếu chút nữa bị đè lên, thấy vài cảnh sát đứng ở cửa, nó lập tức vung cánh lách người, cây búa nhỏ dưới pháp lực bị ném đi.
Cửa chính quá dày, dẫn đến sau khi sập xuống liền bốc lên một tầng bụi bặm, thấy cảnh tượng hoành tráng trước mắt này, Trương Huyền trợn mắt há mồm, quay đầu hỏi Sơ Cửu: "Đây là kết quả hai giờ sửa cửa của anh?"
"Tôi không am hiểu lắm về nghề thợ mộc." Người sau không để ý chút nào trả lời: "Nếu cậu không ngại, tôi có thể sửa lại lần nữa xem sao."
Anh chỉ am hiểu tán tỉnh thôi phải không!?
Nếu không phải thấy cảnh sát đứng ở chỗ xa, Trương Huyền nhất định sẽ kháy khỉa. Mà đối mặt với tình huống này, mấy người kia hiển nhiên còn giật mình hơn cả cậu, cả buổi cũng không ai nhúc nhích, cuối cùng vẫn là Trương Huyền mở miệng trước, thấy dẫn đầu là Ngụy Viêm, cậu có dự cảm xấu, đi tới đánh đòn phủ đầu.
"Các anh phá hỏng cửa nhà tôi, đền tiền!"
Cơ trên mặt Ngụy Viêm co giật hai cái, tiếp xúc chưa lâu, anh ta đã lĩnh giáo đầy đủ thói hư tật xấu của Trương Huyền, hai bên đều rất phiền phức, thế là anh ta quyết định chuyện không liên quan đến mình, để họ trực tiếp giao đấu.
Như anh ta mong muốn, cảnh sát hình sự phía sau anh ta đi tới trước mặt Trương Huyền, hỏi: "Anh chính là Trương Huyền?"
"Phải." Trương Huyền trên dưới quan sát y, khí tràng người đàn ông rất bất thiện, liền nói thẳng: "Lôi kéo làm quen vẫn phải trả tiền."
Đối phương không để ý đến tranh luận của cậu, mở thứ cầm trong tay, bày ra trước mặt cậu, lại là lệnh bắt.
"Trương Huyền, cảnh sát nghi ngờ anh liên quan đến một số án mưu sát, đây là văn kiện bắt giữ anh, anh bây giờ có thể giữ im lặng..."
"Song mọi điều anh nói sẽ trở thành lời khai tại tòa."
Nghe cảnh sát nói, Trương Huyền rất nhanh đã khôi phục bộ dạng cà lơ phất phơ, còn rất thân thiết nói nốt lời y, lại quan sát lệnh bắt trong tay y, hỏi: "Tiên sinh, anh từ studio nào tới? Lời thoại này cũng quá đại chúng rồi, lệnh bắt giữ nhìn qua rất giống thật đấy, làm ở đâu? Giới thiệu chút đi, lần sau tôi cũng tới ủng hộ."
"Nghiêm túc một chút!"
Cảnh sát trầm mặt quát lên, lấy còng muốn còng tay cậu lại, bị Trương Huyền lắc mình tránh được, ánh mắt chuyển sang Ngụy Viêm: "Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
Không ngờ cháy nhà hàng xóm, lửa vẫn lan sang mình, ánh mắt Ngụy Viêm liếc sang một bên, đáp: "Chuyện là Trương tiên sinh anh bị nghi ngờ dính líu đến vụ mưu sát, bị tạm giam hình sự."
Người này bình thường không phải rất ghê gớm sao? Thời khắc mấu chốt lại giả chết với cậu, Trương Huyền đang muốn hỏi lại, liền thấy Nhϊếp Hành Phong ở đối diện nháy mắt với mình, cậu bèn đổi giọng giữa chừng: "Được rồi, đi thì đi, tôi cũng muốn biết tôi dính líu đến hành động mưu sát nào."
Chỉ là còng tay cuối cùng cũng không còng lại, đây đều xuất phát từ ám hiệu của Ngụy Viêm, có thể là thấy Trương Huyền hợp tác, mấy cảnh sát cũng không muốn thêm chuyện lôi thôi, mục đích họ tới chủ yếu là tìm chứng cứ, chứ không phải bắt người.
Trương Huyền bị họ đưa đến xe cảnh sát, thấy mọi người đều đi theo ra ngoài, cậu tựa lên cửa sổ, cười hì hì nói: "Mấy người đều rất rảnh rỗi sao? Việc ai người nấy làm đi, tôi đi kiếm cơm ăn, chẳng mấy chốc sẽ về."
"Tôi sẽ mời luật sư lập tức tới." Nhϊếp Hành Phong liếc mấy cảnh sát một cái: "Nhớ phải phối hợp với cảnh sát thẩm vấn cho tốt."
"Yên tâm đi, Chủ tịch." Trương Huyền nói xong, lại hăng hái bừng bừng hỏi cảnh sát ngồi bên cạnh: "Hôm nay các anh ăn cơm hộp gì thế? Gần đây tôi ăn cơm sườn nướng hơi bị nhiều, đổi sang cơm cá chình thế nào? Nghe nói cơm cá chình của A Bảo Ký tương đối khá."
Vẻ mặt nghiêm túc của cảnh sát kia có phần sụp đổ, hiển nhiên anh ta đã đánh giá thấp trình độ giở trò vô lại của Trương Huyền, một câu cũng không nói, đóng cửa xe lại, ra lệnh đồng nghiệp lái xe.
Trương Huyền hình như lại lẩm bẩm gì nữa, có điều xe cảnh sát đã lái ra ngoài, mọi người không nghe được, nhìn xe chạy xa, Chung Khôi gấp gáp hỏi Nhϊếp Hành Phong: "Sao họ lại bắt Trương Huyền?"
Nhϊếp Hành Phong lắc đầu không đáp, lệnh bắt giữ nhất định đã sớm đưa xuống, nhưng lúc vừa rồi anh nói chuyện với Ngụy Viêm, Ngụy Viêm lại không đề cập tới, có thể thấy được nội tình chuyện này Ngụy Viêm quá nửa cũng không rõ ràng lắm, anh ta chỉ là quân cờ bị người khác cố ý đẩy lên trước.
Anh bảo Hamburger trước tiên đi nghe ngóng tình hình, lại gọi điện thoại cho luật sư bảo anh ta lập tức tới cục cảnh sát, phía Tạ gia Ngân Bạch tự động xung phong tới kiểm tra, Nhϊếp Hành Phong đồng ý, dặn họ đừng kinh động đến cảnh sát tuần tra nơi đó, bằng không Trương Huyền lại phải mang thêm một tội danh.
Đột nhiên xảy ra tình huống ngoài ý muốn, Tố Vấn vốn định ở lại hỗ trợ, bị Sơ Cửu lôi đi, nói: "Chuyện nhỏ nhặt thế này họ rất dễ giải quyết."
"Nhưng chuyện ở Tạ gia vẫn chưa kết thúc..."
"Đó là vấn đề giữa Tạ Phi và Trương Tuyết Sơn."
Nghe thấy đối thoại của họ, Tạ Phi nói với Nhϊếp Hành Phong: "Tôi tới bệnh viện Hoài Sơn."
Nhϊếp Hành Phong biết Tạ Phi nóng lòng muốn biết rõ nội tình, không ngăn cản hắn, chỉ dặn dò hắn cẩn thận Trương Tuyết Sơn, Tạ Phi cười lạnh nói: "Tôi tự mình biết mình, sẽ chú ý."
Sau khi phát hiện việc mình bị quấy nhiễu từ đầu đến cuối chỉ là một trò hề, hắn cởi bỏ tâm ma, những bóng quỷ kia hoàn toàn không thấy nữa, cũng có nghĩa chân tướng thực sự là thế, điều này khiến hắn càng tức giận, ngoài nỗi phẫn uất vì bị trêu đùa, còn có thất vọng, thất vọng vì sư muội lừa dối hắn.
Mọi người đều đi khỏi, trong nhà chỉ còn Chung Khôi và Tô Dương, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, nhìn qua nhìn lại cả buổi, Tô Dương dè dặt hỏi: "Cậu nói, ngọn nguồn của tất cả sự việc có phải đều vì kịch bản tôi viết hay không?"
"Không, tôi nghĩ ngọn nguồn của tất cả đều đến từ lòng người." Thưởng thức nội tình cả vụ việc, Chung Khôi lặng lẽ nói.
Mỗi người đều có thể viết ra kịch bản thuộc về mình, không liên quan đến chân tướng và ký ức, chỉ là thứ đơn thuần có lợi cho mình, y nghĩ, kịch bản này mới thực sự chi phối ngọn nguồn của chân tướng.
Vậy thì, y có nên mở ra kịch bản ký ức thuộc về mình hay không đây?
...
VĨ THANH
Taxi dừng lại trước cửa khách sạn Khánh Thái, Chung Khôi từ trên xe bước xuống, ngẩng đầu nhìn về phía biển hiệu của khách sạn phía bên trên, màu sắc của biển hiệu và tường ngoài đều rất mới, nhưng y nghe nói khách sạn này kỳ thực đã có lịch sử nửa thế kỷ.
Có ấn tượng sao?
Đứng trước cửa khách sạn, y không thể cho mình câu trả lời vừa ý, phệ hồn kính kỳ thực cũng không có tác dụng chiếu yêu, nó chỉ biết mê hoặc lòng người, nên cảm giác mơ hồ quen thuộc kia y không biết có thực sự tồn tại không, hay chỉ là vọng tưởng chiếc gương mang lại cho y. Nhưng không hề nghi ngờ, lòng hiếu kỳ chiếm thế thượng phong, trong tiềm thức có người nói cho y biết, tới nơi này, có thể tìm được đoạn ký ức đứt gãy bị che giấu của y.
Một chiếc xe lái qua, dừng ở bên cạnh y, thấy người xuống xe, Chung Khôi ngây ngẩn cả người, vội vàng tiến lên đón, ngạc nhiên gọi: "Mã tiên sinh, trùng hợp vậy, anh tới gặp khách hàng sao?"
Trên vai Mã Linh Xu có một con sóc trắng nhỏ đang nằm, hôm nay hắn mặc một bộ quần áo bình thường, kiểu dáng rất đơn giản, nhưng mặc lên người hắn lại có kiểu ý vị khác, mấy ngày không gặp, hắn lại nhuộm tóc về màu đen, nhìn quen kiểu tóc vàng khói, cảm giác mộc mạc này ngược lại khiến Chung Khôi cảm thấy không quen, hỏi: "Mã tiên sinh sao anh lại nhuộm tóc?"
Mã Linh Xu không để ý đến y, mà giống y, ngẩng đầu nhìn biển hiệu khách sạn một chút, sau đó cất bước đi vào. Chung Khôi gãi gãi đầu, không biết mình lại làm sai ở đâu, chọc ông chủ không vui, vội vã theo sau, gọi tiếp: "Mã tiên sinh!"
Vẫn không trả lời, Mã Linh Xu đi tới trước cửa xoay, Chung Khôi đi theo bên cạnh hắn đang muốn đi vào, đột nhiên cảm thấy sai sai — y nhớ cửa xoay màu vàng, chứ không phải được trang trí bằng chất liệu gỗ kiểu này.
Quay đầu lại lần nữa, y thấy xe Mã Linh Xu lái cũng rất cổ xưa, không phải chỉ màu sắc, mà là kiểu xe khá cũ, giống như xe cổ điển vài thập niên trước.
"Mã tiên sinh anh đổi xe à? Rất có cá tính đấy, quần áo kiểu tóc của anh cũng thay đổi, là kiểu dáng mới thịnh hành năm nay sao? Vậy tôi phải nắm vững dạng thiết kế mới được... Con thú cưng này cũng thật đáng yêu, dáng dấp thật giống Tố Vấn..."
Chung Khôi càng nói càng nhỏ giọng, bởi vì con vật nhỏ ngẩng đầu lên nhìn y, khiến y chú ý thấy thực ra không phải là sóc, mà là sói non, mắt sói bị phủ một tầng vảy mỏng, nếu không kia hẳn là màu xanh sẫm xinh đẹp, bởi không nhìn rõ lắm, nó rất khẩn trương bám lấy vai Mã Linh Xu, hơn nữa lông toàn thân xù bông, rất dễ bị ngộ nhận là thú cưng vô hại.
Đây kỳ thực chính là Tố Vấn nhỏ đi mấy vòng đúng không?
Sói con càng nhìn càng thấy đáng yêu, Chung Khôi nhịn không được đưa tay ra sờ, lại sờ vào một khoảng không, tay xuyên qua thân thể của họ, y mới chợt hiểu ra — Mã Linh Xu không phải cố ý phớt lờ y, mà là trong mắt hắn, mình hoàn toàn không tồn tại.
Không phải chứ? Lẽ nào y lại chạy vào không gian kỳ quái rồi?
Chung Khôi vội vàng sờ túi, phệ hồn kính đã sớm bị Trương Huyền cầm đi,nên không phải cái gương có vấn đề, lại ngẩng đầu nhìn Mã Linh Xu, thấy hắn rất khác bình thường.
Cảm giác Mã Linh Xu cho y vẫn luôn là sự tao nhã hoa lệ, giờ lại thêm phần trầm tĩnh, người trước nếu ví von như một bức tranh hiện đại, thì giờ phút này hắn tựa như một cuộn tranh thủy mặc, đi theo hắn, Chung Khôi cảm thấy mình dường như cũng đi vào trong cuốn họa ấy, màu sắc mờ nhạt, chỉ lưu lại hai màu trắng đen đơn giản, một bộ phim cũ trong trí nhớ đang từ từ chiếu lên, bắt đầu kể lại chuyện cũ đã phủ bụi nhiều năm.
Mã Linh Xu sau khi đi vào khách sạn, không lên lầu, mà chuyển tới nơi cho khách nghỉ ngơi, người phục vụ nhìn thấy, đi tới nhắc nhở hắn ở đây không được mang theo thú cưng, bị hắn tiện tay búng một cái, thần trí như bị mê hoặc, không nói thêm nữa, ngoan ngoãn đi ra ngoài.
"Mã tiên sinh, chiêu này của anh quá xuất sắc, dạy tôi một chút thế nào, tôi lại ký thêm hợp đồng làm công miễn phí cho anh mười năm nữa có được không?"
Chung Khôi bị pháp thuật nhỏ Mã Linh Xu tùy ý làm ra hấp dẫn, không khỏi thản nhiên mê mẩn, biết rõ hắn không nghe thấy mình nói chuyện, vẫn không nhịn được phát biểu lời cảm thán, rất chân chó một mạch theo hắn đến gian nghỉ ngơi.
Có người đã sớm ngồi ở đó, thấy Mã Linh Xu, hắn đứng lên, bên hông người đàn ông treo một thanh giản* ngắn màu vàng kim, theo động tác của hắn lấp lánh ánh vàng, trong lòng hắn ôm một bọc rất lớn. Chung Khôi đến gần mới phát hiện đó là bọc tã, đứa trẻ bên trong nhìn qua còn rất nhỏ, bị quấn chặt kín, trên cổ đeo một khóa bạc sống lâu trăm tuổi, nhắm hai mắt đang ngủ say.
(*Giản: binh khí cổ)
Người đàn ông cao lớn, tướng mạo thô kệch, trên đầu còn buộc khăn vuông, khiến mặt hắn càng có vẻ dài hơn, nếu không phải hắn đang ôm trẻ con mà là xà mâu, Chung Khôi nhất định buột miệng thốt ra — Chú Mã!"
"Sao không đi lên?" Mã Linh Xu chào hỏi hắn.
Mặt Ngựa cúi đầu nhìn đứa trẻ trong tã lót: "Tôi còn chưa nghĩ ra có nên làm vậy hay không."
"Lằng nhằng cũng không giống tác phong của ông." Mã Linh Xu duỗi đầu ngón tay chạm đến gò má đứa bé, lại giương mắt nhìn người đàn ông, nói: "Nó rất đáng yêu, thành thật mà nói nó thật là con ruột của ông sao?"
"Con trai giống bà xã tôi, có vấn đề gì à?"
Tiếng Mặt Ngựa quá vang, đứa trẻ bị đánh thức, thấy có người lạ, nó cười khanh khách, lộ ra má lúm đồng tiền hai bên, lúc Mã Linh Xu chọc nó thì bị một bàn tay be bé nắm lấy, mắt mở thật to, nhìn chằm chằm hắn.
Động tác khá mau lẹ, khiến hai người lớn kinh ngạc, Mã Linh Xu than thở: "Linh cốt đều bị bóp nát rồi mà vẫn lanh lợi như thế, xem ra nó trời sinh sống bằng nghề này, nếu ông không nhẫn tâm, không bằng giao cho tôi mang theo?"
"Mang theo như sói con à?" Mặt Ngựa cười nhạt: "Còn không bằng đưa cho anh vợ tôi."
"Nó tên Tố Vấn, không phải sói con." Mã Linh Xu hình như rất thích đứa bé con kia, mặc nó cầm tay, cũng không rút về: "Nói cho ông biết, tôi thực sự rất có kinh nghiệm trông trẻ, nhìn con trai ông nhất định không nghịch ngợm bằng đồ đệ của tôi, tương lai cũng sẽ không chọc cho tôi một đao."
"Đừng dùng cái tay bắt quỷ của ông sờ con tôi." Mặt Ngựa đẩy tay hắn ra, xoay người đi đến thang máy bên kia, Mã Linh Xu cũng không để ý, cười hì hì theo bên cạnh, hỏi: "Quyết định rồi?"
"Ừ..."
Thang máy đến, Chung Khôi theo họ đi vào, chợt nghe giọng Mặt Ngựa thật thấp nói: "Nó họ Chung, hy vọng cuộc đời sau này của nó không còn quan hệ gì với Mã gia nữa."
"Họ Trương thì sao? Cái tên Trương Khôi này cũng rất không tệ."
"Trương lão tam cái tên thần côn nhà ông, cách xa con tôi ra chút!"
Thấy Mã Linh Xu không ngừng trêu đứa bé, đứa bé không những không lờ đi, còn cảm thấy rất hứng thú nhìn tới nhìn lui theo hướng ngón tay hắn chuyển động, Mặt Ngựa nổi lên lòng cảnh giác, đạp một cước tới, Mã Linh Xu kịp thời tránh được, vẻ mặt vô tội nói: "Kỳ thực không phải tôi thích con trai ông, mà là nhớ tới tiểu đồ đệ nhà tôi, lúc còn bé nó cũng đáng yêu như thế."
"Mã tiên sinh, vì sao anh họ Trương?" Nhìn hai người nói cười trong thang máy, Chung Khôi lầm bầm nói.
Vì sao chú Mã và Mã Linh Xu lại quen thuộc đến vậy? Vì sao Tố Vấn còn nhỏ như thế? Chú Mã nói đứa bé trong tã là con ông ta, đứa bé họ Chung, lại thêm một chữ Khôi, đó không phải là tên y sao? Lẽ nào...
Nhìn gương mặt thuộc về Mặt Ngựa kia, Chung Khôi nhớ lại cảm giác quen thuộc khi lần đầu tiên gặp hắn, mình từ trên hỏa kỳ lân xuống, một chân đạp không vững, trực tiếp quỳ gối trước mặt hắn...
Cảnh vật trước mắt dần mơ hồ, Chung Khôi đưa tay chạm đến khóa bạc trên cổ đứa trẻ, y nhớ lúc còn rất nhỏ, có một lần nghịch ngợm lén lục lọi thư phòng của viện trưởng, từng thấy khóa bạc giống vậy, thời kỳ hơn hai mươi năm trước rất phổ biến trang sức đeo này, đứa trẻ lúc đầy tháng sẽ đeo khóa trường mệnh, một mặt viết sống lâu trăm tuổi, mặt còn lại là bình an phú quý.
Vì quá thích khóa bạc, y liền lén đeo lên cổ, ai ngờ bị viện trưởng phát hiện, nhốt y vào phòng tối, nói đυ.ng phải vật kia sẽ biến thành quỷ, lúc đó y còn rất khó hiểu, rõ ràng là khóa trường mệnh, sao lại biến thành quỷ?
Đến tầng, tiếng chuông cắt ngang suy tư của Chung Khôi, thấy đó là tầng y cùng đám người Ngân Bạch từng ở, cửa thang máy mở ra, Mã Linh Xu đi ra ngoài, Mặt Ngựa lại không đi theo, hắn cởi kim giản, cùng một cái hộp nhỏ giao cả cho Mã Linh Xu.
Giản hình đốt trúc màu vàng kim dài hai thước trên không trung quét qua một đường ánh sáng lấp lánh, đứa bé bị kinh động, mắt nhìn chằm chằm kim giản, vươn bàn tay nhỏ muốn sờ, bị Mã Linh Xu giành trước cầm lấy, lại dùng ngón tay bật nắp hộp ra, trong hộp đặt song song ba viên đạn, đầu đạn chẳng biết được thêm đạo pháp gì, cương khí ẩn hiện, linh khí bức người.
"Đây là đạn pháp thuật từng được Bắc Đế Âm Quân làm phép, bảo hộ bằng linh lực cõi âm, đủ có thể gϊếŧ cả thần lẫn quỷ, khiến chúng tôi vì hắn làm việc, hắn cũng phải bỏ ra chút chi phí mới được." Đối diện với ánh mắt Mã Linh Xu ném tới, Mặt Ngựa nhẹ giọng cười: "Nhưng mà chúng tôi không dùng được nhiều thế này, tặng ông, coi như lễ vật cuối cùng đi."
Đối với người tu đạo mà nói, đây là bùa hộ mạng quý giá nhất, nhưng hắn dễ dàng tặng người khác như vậy, có thể thấy được lần này hắn đã ôm tâm tư ắt phải chết.
Mã Linh Xu tu đạo đã lâu, sinh tử đã không coi trọng nữa, hỏi: "Người thân của mình, lẽ nào ngay cả gặp một lần cũng không à?"
"Gặp thì như thế nào?" Mặt Ngựa vẻ mặt bình tĩnh: "Bà xã tôi nói, dù sao cũng phải chia lìa, gặp chỉ thêm thương cảm."
"Người Chung gia ai cũng quyết tuyệt như thế." Mã Linh Xu thở dài, nhận lấy đứa bé, thấy Mặt Ngựa trở lại giữa thang máy, hắn hỏi: "Ông thực sự muốn quản chuyện kia?"
"Đây là ước định giữa chúng tôi là Âm Quân, chỉ cần kiếp nạn ở sân khấu kịch Hoa Cảng được loại trừ, khế ước giữa Mã gia và Âm Quân chấm dứt từ đó, vài mạng đổi lấy một phần tự do, đáng giá!"
Cảnh vật trước mắt ngày càng mơ hồ, rốt cuộc nước mắt rơi xuống, Chung Khôi đoán được kết cục, muốn quay lại thang máy theo Mặt Ngựa, cửa thang máy đã đóng lại trước mắt y.
Mã Linh Xu lại có vẻ rất bình tĩnh, ôm đứa bé đi về phía trước, đứa bé dường như cảm thấy đau thương khi chia xa, vươn bàn tay nhỏ bé quơ loạn, há miệng mếu máo, thấp giọng khóc nức nở, Mã Linh Xu phì cười, cầm đuôi sói con nhét vào miệng nó, nói: "Xem ra vẫn là đồ đệ của ta tốt, nó sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà khóc nhè đâu."
Có thứ để mυ'ŧ vào, đứa bé rất nhanh ngừng khóc, cầm lấy đuổi sói nhỏ tò mò nhìn, lại ngáp một cái, xem chừng mệt rồi, cứ thế tóm đuôi sói nhắm hai mắt lại.
"Mã tiên sinh, anh muốn dẫn tôi đi gặp ai?" Theo ở bên cạnh nhìn thấy hết thảy, Chung Khôi nhịn không được hỏi.
Một khắc sau nghi vấn của y nhận được giải đáp, Mã Linh Xu đi tới trước cửa phòng nghỉ họ từng ở trước đó không lâu, vị trí giống nhau, số phòng giống nhau, thì ra trong một ngày nào đó cách đây hơn hai mươi năm, y quả thực từng tới khách sạn này, coi nơi đây là chỗ an toàn nhất.
Chuông cửa ấn vang, tiếng bước chân truyền đến, nghe thấy tiếng chốt cửa chuyển động bên trong, tim Chung Khôi bởi khẩn trương mà đập thình thịch dữ dội, có phần sợ, lại có phần chờ mong — người sắp nhìn thấy có phải chính là người thân nhất của y kia không?
~oOo~