Gia Hữu Đại Giá Lang

Chương 72: Phiên ngoại : Xuân dược ký

"Đại phu, vậy thì làm phiền."

Nam tử thân mặc áo gấm, mặt lộ vẻ phú quý sau khi chắp tay thi lễ với Tô Dịch Dương, xoay đầu lệnh nô bộc lấy 100 lượng ngân phiếu và 2 cái bình trong suốt cẩn hoa giao cho ông.

"Đây là?" Tô Dịch Dương nhận lấy, tùy ý để ngân phiếu trên bàn, chỉ hai cái bình trong suốt nghi vấn nói, sau khi quan sát tỉ mỉ, phát hiện hoa văn của bình lại là khắc bên trong thành bình, kỹ nghệ như vậy thật khiến người kinh thán!

"Bình này là lúc trước ra giá cao mua được, hi vọng thần y có thể bỏ thuốc kia trong đó, còn cái còn lại, cứ xem như tạ lễ của tại hạ." Nam tử phú quý khách khí nói.

Tô Dịch Dương không phải người tham lam, nhưng thấy bình trong suốt tinh xảo này, lại là người khác chắp tay tặng, há có lý không nhận?

Hai người lập tức ước định ba ngày sau đến lấy thuốc.

Tô Dịch Dương nghịch bình trong tay, đột nhiên nhớ đến Lê Vân Thanh và Ngải Thanh vì dạy học nói quá mức mà cổ họng bị tổn hại, mình vốn định chế ít thuốc thanh phổi nhuận họng, dùng bình này đựng không phải thích hợp sao.

Sau khi dự định như vậy, Tô Dịch Dương liền vùi đầu ở phòng thuốc, nghiên cứu chế tạo bí dược khuê phòng nam tử phú quý cần, tục xưng "xuân dược".

Không sai, thứ nam tử phú quý cầu chính là xuân dược. Đối với yêu cầu như vậy, Tô Dịch Dương vốn muốn từ chối, nhưng thâm tình của nam tử lại đả động ông.

Hóa ra, thê tử của nam tử phú quý trong chuyện phòng the rất lạnh nhạt, không hề có chút hứng thú, nam tử phú quý vốn là người có tiền, cũng không lo không tìm được nữ nhân, nhưng gã cố tình là người yêu vợ, làm sao cũng không chịu đáp ứng phụ mẫu nạp thϊếp. Phụ mẫu thật sự không lay chuyển được nhi tử, chỉ có thể bảo nhi tử nhanh chóng tìm đại phu trị liệu, nếu thật sự không được, như thế nhi tử phải nạp thϊếp, bằng không hai người họ liền lập tức đâm tường mà chết. Nam tử bị ép, khắp nơi cầu y lại không được, cuối cùng nghe nói thôn Trần gia có vị thần y, liền tìm đến.

Đối mặt với nam tử có tình có ý như vậy, Tô Dịch Dương cuối cùng đáp ứng.

Sau khi chế xong bí dược, Tô Dịch Dương bỏ nó vào trong bình trong suốt, đậy nắp lại đặt trên bàn, thuốc này là Tô Dịch Dương đặc biệt nghiên cứu chế tạo, không màu không mùi, dược tính cực mạnh, sau khi uống, dù là liệt nữ trinh tiết cũng sẽ biến thành kỹ nữ dâʍ đãиɠ nhất, chỉ là dược hiệu phải sau hai canh giờ mới có thể phát tác, bởi vì thuốc tích lũy trong cơ thể càng lâu, hiệu quả càng mạnh.

Canh giờ còn sớm, Tô Dịch Dương nhân cơ hội lại vội vàng chế nước thuốc trị cổ họng, lòng biết Lê Vân Thanh ghét thuốc mùi nồng, màu đen đậm, cho nên nước thuốc ông làm màu nhạt như nước, mùi không nồng mà hơi ngọt.

undefined

Tô Dịch Dương vừa bỏ thuốc làm xong vào bình, Lê Cẩn Du 8t liền vào dược phòng.

"Gia gia, gia thân tìm người." Lê Cẩn Du vốn hờ hững, nói chuyện luôn ngắn gọn súc tích, tuyệt không nhiều lời.

Tô Dịch Dương trước giờ vợ là số 1, vừa nghe nói Lê Vân Thanh tìm mình, vội vàng bỏ bình thuốc trong tay xuống chạy ra ngoài phòng, đến cửa lại không yên tâm, dặn dò Lê Cẩn Du tôn tử kiêm ái đồ, "Hai bình thuốc trên bàn, bên phải là bí dược của nam tử phú quý kia, bên trái là dùng trị cổ họng cho gia thân và a cha con, nhất thiết đừng động a."

Lê Cẩn Du nghiêm mặt, gật đầu, sau đó đến tủ thuốc tìm dược liệu.

Tô Dịch Dương cũng biết bản lĩnh của tôn tử này, không nói nhiều nữa, sải bước chạy đi.

"Nhị ca nhị ca...." Giọng trẻ con non nớt đột nhiên vang lên trong dược phòng.

"Khai Tâm, đệ sao tới đây?" Lê Cẩn Du vừa nghe tiếng này, liền biết là tam đệ Tô Khai Tâm 4t.

"Đệ muốn tìm nhị ca chơi, nhị ca, chơi với đệ được không?" Tiểu Khai Tâm hai tay mười ngón đan chéo nắm thành quyền để trước mặt nhỏ, mở mắt to tròn làm dáng cầu mong, dáng vẻ thật là đáng yêu.

Tình hình này, dù là Lê Cẩn Du lạnh nhạt như nước cũng không nỡ từ chối, đang nghĩ mở miệng giải thích thế nào, không ngờ Tô Khai Tâm tự mình lại đổi đề tài, Lê Cẩn Du vô thanh thở phào, cậu quá hiểu tiểu đệ, bản tính đơn thuần, tuy ngang bướng cố chấp, nhưng đầu nhỏ mãi chỉ có thể xử lý một việc, nếu có thể thuận lợi dời sự chú ý của bé, như thế tuyệt đối sẽ không nhớ đến chuyện vừa rồi, chỉ là như vậy, cũng khiến người Trần gia lo lắng, luôn sợ bé bị người bắt nạt, cho nên đều luôn cẩn thận bảo hộ bé.

"Nhị ca, hai cái bình đẹp này là làm gì?"

"Bình bên trái là thuốc cho gia thân và a cha." Nói rồi, Lê Cẩn Du xoay người tiếp tục tìm dược liệu mình cần.

"Thật hả? Vậy nhị ca đệ lấy thuốc đưa gia thân và a cha được không?" Tô Khai Tâm vui vẻ nhất chính là làm nhiều việc chút cho nhà mình, đại ca và nhị ca đều bản lĩnh như thế, bé không muốn tụt lại.

"Ừm, đi đi." Lê Cẩn Du lúc này nhíu chặt mày, đầy đầu đều là phương thuốc, hoàn toàn không biết mình đã nói gì.

Tô Khai Tâm thấy nhị ca sảng khoái đáp ứng, cao hứng cầm bình bên phải chạy đi, trong lòng nghĩ, (gia thân từng dạy, bên trái của người nói đối diện mình chính là bên phải của mình, mới nãy nhị ca nói bên trái, vậy nhất định chính là bên phải của mình, này mình cuối cùng phân rõ trái phải rồi, ha hả.)

Haizz, ai lại có thể nói tiểu Khai Tâm sai đây?

Tô Khai Tâm cầm bình đẹp đưa cho Ngải Thanh, lại nói lời của Lê Cẩn Du cho a cha mình một lần, tuy có chút rối, nhưng Ngải Thanh vẫn nghe hiểu, vốn nghĩ muộn chút lại uống, lại sau khi nhận được ánh mắt chờ mong của tiểu Khai Tâm, lập tức tìm ly trà đổ nước uống một hơi, lại chuẩn bị một ly cho Lê Vân Thanh, tiểu Khai Tâm kêu gào muốn đích thân đưa cho gia thân, Ngải Thanh cười sờ đầu bé đáp ứng, dặn bé cẩn thận.

undefined

Lúc tiểu Khai Tâm tìm được Lê Vân Thanh, Tô Dịch Dương đã rời đi, thì ra là bị gọi đi ra ngoài mua ít bút mực, Lê Vân Thanh sau khi nhìn thấy ly nước, giống như Ngải Thanh, không nghi vấn gì liền uống.

Sau khi ăn bữa tối, Ngải Thanh tắm rửa cho tiểu Khai Tâm, hai hài tử khác đều đã lớn, căn bản không cần y. Hầu hạ hài tử lên giường ngủ xong, sau khi đắp chăn cho ba huynh đệ xong, Ngải Thanh vào phòng tự mình tắm xong nằm trên giường, chờ Trần Lương.

"Thật nóng a." Nằm một hồi, Ngải Thanh đột nhiên cảm thấy toàn thân khô nóng, tuy nói là tháng tám nóng nực, nhưng trước nay cũng không như hôm nay a, nghĩ hồi, Ngải Thanh cảm thấy cảm giác khô nóng trên người càng thêm mạnh mẽ, nhẹ thở dốc.

Trần Lương sau khi làm việc vặt xong, xách nước nóng vào phòng, cởϊ qυầи áo trên người, vào thùng tắm.

Tiếng nước róc rách vang lên trong phòng yên tĩnh, Ngải Thanh chỉ thấy trên người có hàng ngàn con sâu bò, thật khó chịu! Nhất là nghe thấy tiếng hắt nước tắm rửa của Trần Lương, trong đầu Ngải Thanh lập tức lóe qua cơ thể tinh tráng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của đối phương, lưng tràn đầy dẻo dai, cơ bụng rắn chắc hoàn mỹ, còn có, còn có....thứ vừa thô vừa dài kia....không ổn, quá không ổn rồi, muốn xua đuổi hình ảnh xấu hổ kia, Ngải Thanh ra sức lắc đầu mình, lại không ngờ, ngay trong hồi tưởng vừa rồi, tiếng thở dốc của y trở nên càng lớn càng gấp. Vô lực, khô nóng, ngổn ngang.....Ngải Thanh lúc này chỉ có thể ở trên giường không ngừng chuyển động, cọ sát tới lui, kéo lôi đồ lót mỏng trên người.

Tắm xong, Trần Lương đứng lên, lại đột nhiên nghe thấy tiếng như khó chịu lại như vui vẻ của Ngải Thanh phát ra trong màn giường, tưởng đối phương bị bệnh, vội vã tìm vải khô tùy ý lau, để cơ thể trần trụi đi đến giường gỗ, tóc còn chưa lau khô, tỏa hơi ẩm, nước vô thức lướt qua bắp thịt màu mạch.

Mới xốc màn giường ra, nhìn thấy tình cảnh trên giường lớn, Trần Lương nhịn không được hít khí.

Ngải Thanh toàn thân phiếm hồng, trên mặt đỏ ửng, hô hấp dồn dập, ánh mắt mơ màng, đồ lót bị kéo ra nửa hở, lộ ra bả vai trắng ngần, ngực trắng nõn sáng bóng và xương quai xanh tinh xảo bên trái; tiết khố bên dưới sớm bị cởi sạch sẽ, áσ ɭóŧ dài tới mông vừa vặn che đi hai múi đào tiên tròn vo vểnh lên, cúc hoa hồng như ẩn như hiện, chỉ lộ ra hai cái chân xinh đẹp trắng muốt thon dài, lúc này đang xoắn vào nhau, vô thức cọ sát chăn mỏng bên người, trong miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ khiến người say mê, "A~~a~~"

(Đây là?) Trần Lương hoàn toàn ngây ngốc, bộ dáng của Thanh nhi rõ ràng là đã trúng xuân dược, nhưng trong nhà nào có xuân dược gì, chẳng lẽ là bệnh?

Càng nghĩ càng cảm thấy có thể, Trần Lương vội vàng rút chăn mỏng dưới thân Ngải Thanh ra đắp cho y, xoay người mặc đồ muốn đi đến phòng cha, lại phát giác, sau lưng đột nhiên bị một cơ thể nóng bừng quấn lên, một bàn tay bạch ngọc ôm lấy cổ mình, môi nóng ướt không ngừng liếʍ lưng mình, bàn tay kia men theo ngực chậm rãi trượt xuống, đôi chân quấn lên, vô thức cọ bụng dưới của đối phương.

Ngải Thanh tùy tiện sờ, cọ cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ vừa tắm xong, chỉ cầu giảm bớt khô nóng, lại không ngờ xung động và khát vọng trong lòng càng mãnh liệt, trong miệng chỉ có thể phát ra tiếng cầu cứu, hi vọng được Trần Lương giúp, "Lương, mau....giúp ta, mau giúp ta chút.....thật nóng....ta thật nóng....."

Đối phương làm một loạt động tác như vậy, Trần Lương lập tức nhận ra biến hóa rõ ràng của cơ thể mình, nhất là chỗ đó, đang từ từ ngốc đầu dậy, không có sự che đậy của quần áo, thấy hết.

Hít thở sâu mấy hơi, miễn cưỡng đè nén dục hỏa của mình, Trần Lương tách cơ thể trơn bóng có sức mê hoặc chí mạng với mình, lúc này đang ôm lấy mình, thả màn giường xuống sau khi mặc áo ngoài, liền chạy ra ngoài.

Vừa đi đến cửa phòng cha và a cha, trong phòng đã truyền đến từng tiếng rêи ɾỉ và thở dốc, Trần Lương rất rõ bên trong lúc này đang phát sinh chuyện gì, nhưng Thanh nhi đang bệnh, hắn do dự, không biết nên gõ cửa hay không.

"Là Lương nhỉ hả?" Giọng của Tô Dịch Dương đột nhiên vang lên, chỉ là không có thuần hậu của trước kia, trái lại như đang cực lực kiềm chế cái gì.

Trong phòng.

Tô Dịch Dương đang một tay đỡ Lê Vân Thanh không ngừng cọ loạn trong lòng, đối phương hiển nhiên là đã trúng xuân dược, mình buổi tối vừa về liền phát hiện bí dược không thấy nữa, đang nghi hoặc, về trong phòng đột nhiên lại thấy Vân nhi nhiệt tình như vậy, đáy lòng sáng tỏ, có lẽ là có người lấy nhầm thuốc, làm Vân nhi và Thanh nhi uống nhầm, có điều có thể nhìn thấy Vân nhi mị hoặc, kiều diễm động lòng người như vậy, Tô Dịch Dương có chút xấu xa cảm tạ người lấy nhầm thuốc kia.

"Cha, là con, Thanh nhi y....." Trần Lương định đánh nhanh thắng nhanh, nhanh chóng nói tình huống của Ngải Thanh cho cha nghe.

Không chờ Trần Lương nói xong, Tô Dịch Dương đã tiếp lời, "Lương nhi, Thanh nhi là đã uống nhầm xuân dược, con biết nên làm sao chứ."

Trần Lương không phải người thẹn thùng, nhưng nghe thấy trưởng bối không kiêng kị trực tiếp nói ra như vậy, trên mặt vẫn khó tránh đỏ lên, nghĩ tới Thanh nhi trong phòng, vội vàng về phòng.

Trần Lương về phòng, xoay người vừa đóng cửa lại, phía sau lần nữa bị người linh hoạt như rắn quấn lên, lôi kéo áo ngoài của hắn, trong miệng không kiềm nén được tiếng kêu, "Lương, ta nóng, nóng, thật nóng......"

Không biết có phải do trúng xuân dược không, khí lực của Ngải Thanh lại trở nên lớn, Trần Lương nhất thời cũng không giãy thoát, chờ hắn không dễ dàng chế trụ đối phương, xoay người, miệng đối phương lập tức sáp tới, nhiệt liệt mà đói khát hôn hắn, như một đốm lửa lớn nhiệt tình, đốt cháy, nóng hầm hập........

Bị mời gọi nhiệt tình như vậy, cộng với biết được đối phương không phải bị bệnh, dục hỏa bị đè nén trên người Trần Lương lần nữa bùng phát, một tay ôm lấy eo đối phương, một tay đỡ đầu hôn lại, rất nhanh liền tìm lại quyền chủ động.

Hai người kịch liệt hôn, lảo đảo di chuyển tới giường lớn, lại dừng bước ở chỗ bàn sách, bàn sách này vẫn là sau khi Trần Lương làm ăn Ngải Thanh đặc biệt mua cho hắn, ngày thường ghi sổ viết chữ rất là tiện.

Hôn môi nhiệt liệt đã không thỏa mãn cả hai nữa, song phương khát vọng một bước sâu hơn.

Trần Lương chuyên chú nhìn bảo bối trong lòng, trong mắt đều là say mê, Ngải Thanh đã hoàn toàn rơi vào trong tìиɧ ɖu͙© bị ánh mắt trần trụi như vậy mê hoặc, ngẩng đầu lại là một hồi hôn nóng bỏng.

Nắm lấy eo Ngải Thanh, tay phải Trần Lương quơ một cái, gạt hết sổ sách và nghiên bút trên bàn, chừa ra một khoảng trống, thuận thế đè người bên trên, Ngải Thanh cũng giống như cảm nhận được, đôi chân tự động quấn lên thắt lưng cường tráng của Trần Lương, nhưng môi của hai người lại chưa từng tách ra phút nào.

Từ từ cởi áσ ɭóŧ đã hỗn loạn không chịu nổi của bảo bối dưới thân ra, môi ướt của Trần Lương một đường trượt xuống, từ vành tai đến đầu ngón chân, một chỗ cũng không bỏ sót, Ngải Thanh hiện giờ đã là thanh niên, cơ thể sớm không mềm mại như hồi thiếu niên, nhưng thắng ở dẻo dai, khiến Trần Lương quyến luyến không rời.

Đôi chân vô lực câu lấy Trần Lương, Ngải Thanh đã triệt để đắm chìm, chỉ có thể giao mình cho đối phương, cảm nhận cái hôn nóng đầy yêu thương, trong miệng thở dốc, rêи ɾỉ, kinh hô. Đột nhiên___

"A~~"

Tay to có lực của Trần Lương nắm lấy nam căn của Ngải Thanh, rất có kỹ xảo mà tuốt, ngọc hành bị vết chai trong bàn tay cọ sát, kɧoáı ©ảʍ gấp bội.

Ngải Thanh thở dốc dồn dập, ánh mắt ướŧ áŧ, ngón tay như chuột rút bắt lấy cánh tay trái của Trần Lương, hoàn toàn rơi vào trong cạm bẫy kɧoáı ©ảʍ Trần Lương chế tạo cho y, giãy dụa nhấp nhô, lại không cách nào tự thoát ra.

"Lương, Lương, mau cho ta.....mau cho ta...." Ngải Thanh qua quýt thét lên.

"Ngoan, ngươi phải gọi ta là gì?" Trần Lương dẫn dắt người dưới thân, dụ dỗ.

"Lương, Lương, Lương....." Buột miệng nói ra, Ngải Thanh không ngừng đáp lại, lại vào lúc nhìn thấy đôi mắt lóe ánh sáng của đối phương, ma xui quỷ khiến sửa miệng, "Tướng công, tướng công, tướng công......"

Nghe thấy đáp án hài lòng, Trần Lương tăng nhanh động tác trong tay, vốn là cực kỳ mẫn cảm, cộng với xuân dược, Ngải Thanh hét chói tai bắn ra đợt tinh đầu của đêm nay. Dính chút tϊиɧ ɖϊ©h͙, ngón tay của Trần Lương mò đến trên cúc hồng sau đồi tuyết của Ngải Thanh, không ngừng đè ấn, Ngải Thanh còn đang trầm mê trong kɧoáı ©ảʍ vừa mới bắn tinh mang đến, hoàn toàn mất đi kháng cự, mặc cho đối phương tùy ý khai phá.

"Ưm ~~ ngứa, thật ngứa ~~ Lương, muốn, mau cho ta, ta còn muốn ~~ a~" Hậu huyệt trở nên vô cùng ngứa ngáy, Ngải Thanh bản năng rêи ɾỉ, cầu khẩn một thứ thô dài hung hăng xỏ xuyên, đâm rút phía sau mình.

Trần Lương khuếch trương hiển nhiên đã có hiệu quả, thấy bảo bối chủ động mở miệng thừa hoan, tâm tình rất tốt, lại không muốn dễ dàng bỏ qua cho đối phương như vậy.

"Ôm lấy ta!" Một tiếng ra lệnh đột nhiên phát ra. Ngải Thanh nghe vậy, vội vàng câu lấy cổ đối phương, đôi mắt mơ màng ướŧ áŧ, má đỏ bừng, phối với làn da trắng nõn, kiều diễm động lòng người nói không nên lời.

"Gọi ta, đừng ngừng!" Mệnh lệnh thứ hai nối gót đến. Ba ngón tay rất nhanh đã vào trong hậu đình nóng ướt khít chặt, nhẹ nhàng gãi vách huyệt mềm mại, như cố ý trêu chọc người dưới thân, chính là không chịu tiếp tục vào sâu, đến trên điểm G tiêu hồn.

"Lương Lương Lương Lương....." Tiếng hô gọi trong miệng theo đó bay ra.

"Lại sai rồi, lần này cần phạt." Nói rồi, ngón giữa của Trần Lương hung hăng ấn trên điểm cực lạc kia, lại nháy mắt chạm đến lại rất nhanh lui ra.

"A!!" Ngải Thanh hoàn toàn bị kích lên tìиɧ ɖu͙©, đột nhiên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh như vậy, không ngừng được kêu ra tiếng, nhưng kɧoáı ©ảʍ lại kéo dài chốc lát, lại lập tức biến mất, như đột nhiên bay lên mây lại hung hăng rớt xuống, đau đớn khó chịu.

"Nói, gọi ta là gì?" Trần Lương tiếp tục dụ dỗ.

Ngải Thanh lúc này, đầu đã trống rỗng, căn bản không biết Trần Lương bảo y gọi gì, y chỉ muốn lần nữa tìm lại kɧoáı ©ảʍ và vui vẻ ở đỉnh vừa rồi, nghĩ như vậy, chân y rời khỏi thắt lưng đối phương, tìm đến một vật cứng, dùng đầu ngón chân cố ý cọ sát, không ngừng trượt qua xoa ấn.

Quả nhiên như y dự liệu, vật kia trở nên càng thêm thô dài, như nảy lên đánh lại bàn chân Ngải Thanh.

"Chết tiệt!" Bị đối đãi như vậy, Trần Lương chỉ cảm thấy nơi vốn sưng lên khó nhịn kia càng thêm dục hỏa khó nhịn, nhưng hắn cần phải nhịn, mục đích còn chưa đạt được.

"Gọi ta tướng công, ta liền lập tức cho ngươi." Nhận được chỉ thị chính xác, Ngải Thanh lập tức gọi lớn ra, "Tướng công, tướng công, ta muốn, ta muốn.....a~~"

Đôi tay dùng sức kéo hai chân Ngải Thanh ra, Trần Lương không hề báo trước xách trường thương xông thẳng vào trong huyệt mềm phía sau đối phương, kí©ɧ ŧɧí©ɧ và kɧoáı ©ảʍ nháy mắt làm Ngải Thanh triệt để sụp đổ, thân trúng xuân dược, y hoàn toàn rơi trong tìиɧ ɖu͙©, du͙© vọиɠ ở đáy lòng như măng mùa xuân sau cơn mưa nhanh chóng mọc lên, vứt bỏ liêm sỉ ngày thường, lớn tiếng không kiêng dè kêu ra, "Sâu chút nữa, nhanh, nhanh chút....tướng công....a....tướng công, thật sâu, thật cứng....."

Ưỡn thắt lưng, Trần Lương ra sức đâm rút bảo bối dưới thân, đã sinh qua ba hài tử, nhưng huyệt mềm của Ngải Thanh vẫn nóng, ướt, chặt như vậy, mình mỗi cái đâm vào, đều sẽ bị tự động bao lấy, dùng vách thịt nóng ướt trơn mềm của y cắn chặt kèm xoa ấn, hết thảy này đều khiến Trần Lương muốn dứt mà không được.

Trần Lương rút mạnh ra lại hung hăng đâm vào, nơi tư mật sưng lên, lấp đầy cúc hoa, không chừa một tí khe hở, theo mỗi tiếng "tướng công" của Ngải Thanh, côn th*t đều đâm vào trên điểm G ở chỗ sâu của đối phương, khiến Ngải Thanh chỉ có thể không ngừng thở dốc rêи ɾỉ ngâm dưới thân hắn.

Trong sự đối đãi hung tàn như vậy, Ngải Thanh lần nữa bắn ra tinh, cơ thể hơi kích động, liên đới hậu huyệt không nén được cũng co rút, nam căn bị cắn chặt cũng chịu không được nữa, lại điên cuồng đâm rút mấy cái, cuối cùng tiết ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng vọt vào trong huyệt mềm mê người.

Đã bắn tinh hai lần, lại bởi vì xuân dược mạnh, Ngải Thanh lần nữa động tình, ôm Trần Lương cùng nghỉ ngơi một hồi, sau đó lại rất nhanh quấn lên, tiếng rêи ɾỉ mê người lần nữa bay ra từ trong phòng hai người.

Trong phòng ở chái đông, ba đứa bé nằm ngang trên giường lớn.

"Đại ca, nhị ca, hai người có nghe thấy tiếng gì không?" Tô Khai Tâm ngủ chính giữa mở hai mắt ra, hai bàn tay lắc lắc hai vị ca ca bên người.

"Khai Tâm ngoan, mau ngủ." Lê Cẩn Du xoay người khẽ nói, vươn tay ra dém chăn cho bé, nhẹ nhàng vỗ đối phương.

Trần Tử Kỳ 9t thông minh lanh lợi, sớm xem qua chuyện phu thê hành phòng trên sách, hiện giờ nghe thấy tiếng này liền biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là cha và a cha, gia gia và gia thân chưa từng giống đêm nay....dẫu sao vẫn chỉ là đứa bé 9t, đột nhiên nghĩ như vậy, trên mặt không nén được cũng ửng đỏ.

Lê Cẩn Du từ nhỏ theo Tô Dịch Dương học y, xuân dược là vật gì đều biết, huống chi là phu thê hành phòng, nhưng cậu cũng không thể giải thích với tiểu đệ, dẫu sao này không phải chuyện tâm sự, chỉ có thể hi vọng có thể dời lực chú ý của tam đệ sớm chút.

Nhưng cố tình Tô Khai Tâm để ý tiếng này, lỗ tai nhạy, hình như là tiếng kêu khó chịu của gia thân và a cha, tâm tư đơn thuần tưởng a cha và gia thân mình yêu nhất bị ủy khuất, vội vàng bò dậy muốn xuống giường, lại bị hai vị ca ca bắt trở lại.

Trần Tử Kỳ động não, tùy ý bịa một lý do, "Tâm nhi, đệ biết quấy rầy người khác ân ái là sẽ bị sét đánh không?"

"Ân ái?" Rõ ràng là khó chịu, sao đại ca sẽ nói là ân ái, nhưng đại ca luôn thông minh, hẳn nói không sai.

"Ừ, cha và a cha, gia gia và gia thân hiện tại đều đang ân ái, đệ nếu đi quấy rầy, lát nữa Lôi công công sẽ đến đánh đệ."

"Thật sao?" Tô Khai Tâm từ nhỏ đã sợ tiếng sét đánh nhát gan lên tiếng, tiếng mềm mại khiến người nhịn không được ôm lấy hung hăng hôn một cái.

"Đại ca có từng gạt đệ sao?"

"Dạ ~~" Tô Khai Tâm suy nghĩ, sau khi nghĩ hồi, nghiêm túc đáp, "Đại ca từng gạt đệ, lần trước ca nói muốn dạy đệ luyện chữ, nhưng lại quên rồi, còn có lần trước nữa...."

Phải nói Tô Khai Tâm tâm tính đơn thuần, nhưng trí nhớ hơn người này thật là khiến người cảm phục, từng chuyện bị gạt kể hết ra.

Lê Cẩn Du thản nhiên, nhưng vẫn bị tình cảnh này chọc cười, chỉ là không có ra tiếng, nhưng có thể nhìn thấy nụ cười rõ ràng như thế, đã rất hiếm thấy.

"Được rồi, Tâm nhi, vậy nhị ca có từng gạt đệ không?" Hiếm khi nhìn thấy bộ dáng nghẹn họng của đại ca, Lê Cẩn Du cuối cùng nhịn không được mở miệng.

"Không có." Tô Khai Tâm là một đứa bé thành thật, lắc đầu.

"Đại ca lần này không có gạt đệ, quấy rầy người khác thân mật ân ái đều sẽ bị sét đánh."

"Vậy, đại ca, nhị ca, chúng ta mau ngủ đi." Nghĩ tới tiếng sét đánh đáng sợ, Tô Khai Tâm nhanh chóng chui vào chăn, một tay nắm lấy một ca ca.

Chỉ là hôm sau sau khi tỉnh dậy, lúc tiểu Khai Tâm muốn đến phòng tìm a cha và gia thân thích nhất, lại bị cha và gia gia nhà mình đuổi ra ngoài, tiểu Khai Tâm cảm thấy thật ủy khuất........

-----

Tgclmn: phiên ngoại đến rồi, đây là quà hứa cho mọi người!

Tam bánh bao và tiểu công nhà cậu: ngốc nghếch đáng yêu quật cường thụ vs bá đạo bảo chủ phúc hắc công

Trừ nhị bánh bao, có vẻ như haibảo bảo của Ngải Thanh đều "gả" rất xa a, nhưng sẽ trở về đi?

---------

Pu: hô hô hoàn chính văn rồi nha, còn phiên ngoại của ba bánh bao nữa thôi, mình sẽ làm dần rồi up một lần luôn