Lúc hai người tâm sự, nói chuyện nhà, ngoài phòng vang lên hai tiếng nói quen thuộc, Ngải Thanh đẩy đẩy Trần Lương, ra hiệu hắn tìm cái áo đến.
Sau khi mặc quần áo xong, Ngải Thanh cố chống cơ thể và Trần Lương ôm bảo bảo cùng ra khỏi phòng, tuy Trần Lương đã mát xa cho mình, nhưng eo vẫn nhức mỏi không thôi, chỗ đó cũng từng đợt đau.
"Cha, a cha, hai người về rồi a." Ngải Thanh mở miệng trước tiên.
"Ừ," Tô Dịch Dương đã về chái đông để dụng cụ và dược liệu, Lê Vân Thanh nghe thấy tiếng gọi xoay người đáp, đột nhiên nhìn thấy Trần Lương hai tháng không xuất hiện, "Ơ, Lương nhi về lúc nào?"
"Buổi trưa mới về, a cha đã đến trong núi hái thuốc?" Trần Lương ôm bảo bảo đi tới Lê Vân Thanh, vốn muốn đỡ Ngải Thanh, lại bị Ngải Thanh thầm véo một cái, biết đối phương xấu hổ, đành phải buông tay.
"Ừ, thần y kia nói trong núi thuốc nhiều, còn muốn kéo ta đi cùng." Lê Vân Thanh như oán trách, sau khi nhìn thấy tư thế đi đường kỳ quái của Ngải Thanh, đáy lòng chợt động, cười nói, "Có điều, cũng may mà hai bọn ta đến trong núi hái thuốc, không phải sao?" Nói xong, còn mờ ám nháy mắt với Ngải Thanh, một bộ dáng ta cái gì cũng biết, nhìn mà người sau đầy mặt đỏ gay.
Lúc cơm tối.
"Lương nhi, lần này sẽ bao lâu mới đi?" Tô Dịch Dương hỏi.
"Tửu lâu trong huyện việc làm ăn đã tốt lên, con nghĩ lần này có thể ở lại lâu chút, mầm lúa trong ruộng cũng cần người chăm sóc." Trần Lương gắp một đũa đồ ăn bỏ trong chén Ngải Thanh, trả lời Tô Dịch Dương.
"Ừ, cũng tốt. Có điều nếu thật bận quá, ruộng này vẫn là bán ra tốt hơn, dù sao trong nhà cũng không lo ăn mặc." Tô Dịch Dương múc một chén canh đưa cho Lê Vân Thanh.
"Cha, ruộng này sao có thể bán ra?" Ngải Thanh vội vàng chen lời, đối với nông dân mà nói, đất đai là gốc rễ a, không có một mẫu trong tay, cuộc sống đều là không an ổn.
"Cha nói có lý, trong nhà cũng xác thực bận, nhưng con muốn giữ lại một ít trồng ít rau, còn lại đều cho thuê, có thể đổi được chút tiền thuê cũng không tệ." Trần Lương tán đồng quan điểm của Tô Dịch Dương, không phải mình quá bận, mà là bởi vì buổi chiều nghe lời của Vương tẩu, hắn biết nếu ruộng không thể bị hoàn toàn lợi dụng, Ngải Thanh nhất định sẽ nhịn không được đích thân động tay trồng trọt, hắn không muốn Ngải Thanh chịu mệt; nhưng ruộng này đều là tổ tiên để lại, muốn hắn bán cũng xác thực không làm được, cho nên tìm cách điều hòa___cho thuê ruộng, xem tình huống bốn mẫu ruộng nhà mình, hẳn là có thể rất dễ tìm được người chịu thuê, để Ngải Thanh ở trong nhà chỉ nhận ít tiền thuê ruộng, có thể giảm bớt không ít gánh nặng.
"Ừ, là ta sơ ý, ruộng vẫn là cho thuê tốt hơn. Ngày khác có cần, cũng có thể kịp thời thu hồi." Tô Dịch Dương sau khi tỉ mỉ tiêu hóa lời của Trần Lương, gật đầu tán thành.
"Thanh nhi, khế đất và khế nhà của nhà mình ở trong tay con đúng không?" Lê Vân Thanh đột nhiên bỏ muỗng canh trong tay xuống, ngẩng đầu hỏi.
"A cha là chỉ?"
"Chính là khế đất và khế nhà của Tô gia ở thôn Cổ Điền."
"Dạ, vυ' nương từng giao cho con, a cha là có việc cần gấp sao?" Ngải Thanh nghi hoặc nói.
"Cũng không phải cần gấp, chỉ là nghĩ nhà và đất đai kia cũng đều bỏ trống, quá lãng phí, ta và cha con đã thương lượng bán hết nhà và mấy mẫu đất kia, hai con cảm thấy thế nào?" Lê Vân Thanh nói ra dự định của mình và Tô Dịch Dương, thời gian trước Trần Lương không ở nhà, người không đầy đủ, tùy ý làm chủ luôn cảm thấy không thỏa đáng lắm; hiện giờ cả nhà năm người đều có mặt, nói ra mọi người cùng thương lượng tốt hơn.
"Cũng phải, bỏ hoang quá đáng tiếc, cha và a cha làm chủ là được." Nói xong, Ngải Thanh vùi đầu đút một ngụm canh cho bảo bảo trong lòng.
"Lương nhi cảm thấy thế nào?" Lê Vân Thanh lại quay đầu hỏi Trần Lương.
"Cha và a cha suy xét là được, kỳ thực Lương nhi cũng có lời muốn thương lượng với hai người."
"Cái gì?"
"Nhà này cũng đã mấy năm, lần tân trang cuối cùng cũng là lúc phụ thân con còn sống, mấy năm này trong nhà đã có chút dư dả, con muốn trùng tu nhà cửa. Để cha và a cha ủy khuất ở khách phòng ở chái tây, bọn con làm vãn bối, trong lòng đều luôn không dễ chịu."
Không sai, đây là dự định trong lòng lần này về nhà của Trần Lương, lúc trước khi cha và a cha đến, Ngải Thanh và hắn đã đề nghị nhường phòng chính cho hai người ở, thế nhưng hai người cố chấp không chịu, chuyện chuyển phòng này đành phải tạm thời gác lại. Hắn cũng từng nghĩ lần nữa xây nhà mới, nhưng lúc đó điều kiện trong nhà không cho phép, tuy cha và a cha đã cho không ít bạc, nhưng hắn không muốn dùng của họ, ước muốn trước giờ của hắn chính là thông qua cố gắng của mình xây một mái nhà thoải mái ấm áp cho Ngải Thanh và gia đình này.
"Ta và Vân nhi không sao cả, có điều con nếu muốn tu sửa một phen, ta cũng tán thành." Tô Dịch Dương trả lời Trần Lương.
"Ta và cha con nghĩ giống nhau, chỉ là Lương nhi, con muốn sửa thế nào?"
"Hậu viện rộng lớn, nhưng trừ mấy chuồng cỏ, phòng lại không nhiều, con muốn sửa chỗ đó trước, lần nữa gia cố chuồng cỏ, xây thêm mấy phòng gỗ, dùng để chứa hàng hóa, cất giữ lương thực, còn có dược phòng của cha; như vậy, hai phòng ở chái đông liền trống, tìm người sửa lại một phen, làm thành khách phòng; sau đó hai phòng ở chái tây đập tường thông nhau làm thành một phòng, bên trong lần nữa tân trang một chút, cha và a cha cũng ở thoải mái hơn, hai người thấy thế nào?"
"Không tệ, chỉ là thợ xây con tìm được chưa?" Tô Dịch Dương gõ mặt bàn suy nghĩ, ông biết hai đứa con hiếu thảo, mở rộng phòng ở chái tây là hiếu tâm của hai đứa nó, nếu mình già mồm khước từ nữa, cũng thật sự làm khó hai đứa, hơn nữa tiểu tử Trần Lương này xác thực cẩn thận, lại cả dược phòng của mình cũng nghĩ xong rồi.
"Vâng, thợ mộc và thợ xây đều đã tìm xong, là Tam ca quen biết, tin tưởng tay nghề và tiền công đều là thỏa đáng. Còn trợ thủ khác, đến lúc đó tìm vài người trong thôn giúp là được, họ cũng là đáng tin, sau khi hoàn công, chúng ta thanh toán tiền công cho họ là được, lại mời họ ăn bữa ngon, xem như cảm tạ."
"Ừ, con đã chuẩn bị xong, vậy ta và Vân nhi cũng yên tâm, nếu có việc cần giúp, mở miệng là được, hai ngày nữa, ta và Vân nhi về thôn Cổ Điền một chuyến, xử lý đất và nhà ở đó."
"Trần Lương, xây thêm phòng ở phía nam đi." Ngải Thanh đột nhiên mở miệng nói.
"Vì sao?" Số phòng hắn đều đã nghĩ xong, hẳn không cần thiết thêm phòng nữa a.
(Vì sao?) Ngải Thanh nhíu mày kỳ thật cũng không biết vì sao còn muốn xây thêm phòng, nhưng trong lòng luôn có một tiếng nói nhắc nhở y, trong nhà vẫn thiếu phòng, cho nên mới nghĩ cũng không nghĩ liền buột miệng nói ra. Sự thật lần nữa chứng minh, dự cảm của Ngải Thanh luôn chính xác như vậy!
Thấy đối phương vẻ mặt mê man, lại vô cùng kiên định, Trần Lương vỗ tay Ngải Thanh, đáp, "Được, vậy ta lúc thương lượng với thầu nhà, liền bảo hắn xây thêm phòng ở phía nam."
Nghe xong lời của đối phương, Ngải Thanh nháy mắt ngẩng đầu, trong mắt đều là vui vẻ, ở trong mắt người ngoài, yêu cầu của y có lẽ là quá đáng mà vô lý, nhưng Trần Lương luôn không hỏi lý do, trước sau như một ủng hộ ý nghĩ của y như vậy, phần yêu thương này đủ khiến y ngọt ngào cả đời.
Lê Vân Thanh cười lắc đầu, vốn muốn lên tiếng trêu chọc hai người lần nữa, nhưng có lẽ là quá mức hạnh phúc, quá mức ấm áp, nhất thời lại cũng quên từ.
Hai ngày tiếp theo, Trần Lương đi trong huyện một chuyến, tìm thợ xây và thợ mộc, tiếp đó lại liên hệ người trong thôn, mầm lúa tháng ba đã gieo mạ, cho nên người trong thôn cũng rảnh, có thể trong khoảng thời gian này kiếm chút tiền dư, đa số cũng là vui vẻ.
Hai ngày sau, Tô Dịch Dương mang theo Lê Vân Thanh đi thôn Cổ Điền, trong nhà còn lại hai người lớn Ngải Thanh và Trần Lương, bởi vì phải lo sửa nhà, hai người bận đến chóng mặt, bảo bảo cũng không có thời gian chiếu cố, vội gửi cho Trần thẩm trông mấy ngày trước, đến buổi tối đón về; Vương tẩu thì giúp Ngải Thanh cùng nấu cơm, nấu trà, một đám công nhân, nấu cơm làm đồ ăn đã thành việc thể lực, mà phía Trần Lương lại bận thương lượng với thầu nhà bố cục các phòng, lại tổ chức người trong thôn lên núi chặt cây, vót gỗ, dựng phòng. Bận một trận này, chờ lúc phu phu hai người về đến trong phòng, sớm đã cực kỳ mệt, may mà bảo bảo thời gian này ngoan ngoãn, không khóc không nháo, khiến hai người đỡ lo không ít. Chỉ là cha và a cha chậm trễ không thấy về, làm trong lòng Ngải Thanh có chút thấp thỏm, đã qua nửa tháng rồi, bán nhà cửa và đất đai sẽ không lâu như vậy đi, không có tin tức bên ngoài truyền tới, Ngải Thanh lại mỗi ngày bị việc sửa nhà quấn thân, cũng đích xác là không bớt thì giờ đi kiếm người hỏi thăm được, chỉ có thể mong hai cha có thể bình an mà về.
Ngày này, Ngải Thanh đang ở bếp làm cơm trưa, đột nhiên mí mắt phải nháy không ngừng, trong lòng có dự cảm không lành, ngón tay bị cắt trúng cũng không phát giác, vẫn là Vương tẩu phát hiện trước, vội vàng tìm nước rửa vết thương, sau lại gọi Trần Lương lấy thuốc bôi vết thương.
Trần Lương mang người về phòng, từ trong hòm thuốc lấy ra thuốc cao tỉ mỉ bôi cho Ngải Thanh, trong miệng lật đật nói, "Sao không cẩn thận như vậy?"
"Trần Lương!"
Ngải Thanh luôn cúi đầu trầm mặc đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm đối phương, trong miệng đầy hoang mang rối loạn, Trần Lương còn chưa từng thấy bộ dáng sốt ruột như vậy của Ngải Thanh, vội xoa khóe mắt đối phương, an ủi, "Thanh nhi, là chỗ nào không khỏe sao?"
Vùi trong lòng Trần Lương, Ngải Thanh lắc đầu, "Mắt phải của ta cứ nháy hoài, đều nói mắt phải nháy xui, Trần Lương, ngươi nói có phải có chuyện xảy ra không? Cha và a cha sao lâu như vậy đều không về?"
"Không sao, hai cha là đi bán khế đất và khế nhà, trừ tìm được người mua, còn phải đến nha môn ký tên đống dấu, tới lui không 10 ngày nửa tháng là không làm được." Nhẹ nhàng vỗ vai Ngải Thanh, Trần Lương vỗ về.
Giọng của Trần Lương như gió xuân, xoa dịu từng đợt sóng trong lòng Ngải Thanh, có lẽ là quá mức kiệt sức, Ngải Thanh cứ vậy dựa trong ngực Trần Lương thϊếp đi.
Nhìn bảo bối ngủ say trong lòng, Trần Lương ôm người lên giường, kéo chăn qua đắp cho y.
Trần Lương không đứng lên lập tức rời đi, mà ngồi trên mép giường, tỉ mỉ quan sát bảo bối trên giường, vành mắt đen dưới mắt, trên mặt là vẻ mệt mỏi, Trần Lương nhìn trong mắt, đau trong lòng.
Mình chung quy là khiến bảo bối chịu mệt rồi!