Nến đỏ trong phòng vẫn lay động, nhưng lại chỉ còn một nửa.
Nghe sự thật trong miệng Ngải Thanh, không biết vì sao, trong lòng Trần Lương bỗng nhiên có loại cảm giác thở phào.
Ngải Thanh thì khẩn trương nhìn Trần Lương, như đang chờ đợi tuyên án sắp đến. Một mặt, Ngải Thanh hi vọng Trần Lương có thể theo kế hoạch vốn định của mình, cuối cùng bỏ "vợ" để vυ' nương và Anh nhi giải thoát; mặt khác, trong lòng y lại ẩn ẩn có chút mất mác, như là không nỡ. Quá kỳ quái, mình sao sẽ có tình cảm không nỡ, thế giới này quá điên cuồng!
"Ta đáp ứng!" Tuyên án đến muộn cuối cùng đến, Trần Lương ngẩng đầu, "Nhưng ngươi cũng phải hứa với ta một điều kiện."
"Không vấn đề, chỉ cần không hại vυ' nương và Anh nhi tỷ, điều kiện gì, ngươi cứ việc mở miệng." Nghe thấy lời của Trần Lương, Ngải Thanh vừa vui vừa bất an.
"Ngươi ở lại!" Lời ít ý nhiều, không hề lề mề.
"Cái gì?" Như nghe thấy tiếng không thể tin được, Ngải Thanh không xác định nghi vấn.
"Ngươi ở lại, tiếp tục làm con dâu của Trần gia ta, ta cũng tuyệt không nói ra chuyện của họ." Trần Lương lần nữa kiên định lên tiếng, hắn cũng không biết vì sao mình nhất định phải cố chấp bảo Ngải Thanh ở lại, hắn chỉ biết mình tuyệt đối sẽ không hối hận quyết định này.
"Nhưng, nhưng ta là nam." Ngải Thanh vốn tưởng tai mình xuất hiện vấn đề, chờ sau khi nghe rõ điều kiện của Trần Lương lần nữa, trên mặt lần nữa đỏ ửng, nhưng mình là nam, hắn không để ý sao?
"Ta không để ý." Trả lời Ngải Thanh là một giọng nam trầm dày kiên định.
"Nhưng ta....." Ngải Thanh cảm thấy bắt đầu từ khi nghe thấy kiến nghị của đối phương, mình hình như, có vẻ như, tựa hồ cũng rất vui vẻ, tim chịu không được đập loạn bình bịch.
"Ta cái gì cũng không để ý, ngươi cứ việc yên tâm. Nhưng nếu ngươi không muốn, ta cũng quyết không miễn cưỡng." Không muốn cho đối phương cơ hội viện cớ, Trần Lương nói thẳng.
"Không, không phải, ta nguyện...." A, mình rốt cuộc đang nói gì a, thật sự là quá mất mặt.
Nhìn Ngải Thanh xấu hổ không biết làm sao, chỉ một mực vùi đầu vào ngực, Trần Lương cười.
"Ta là nói, ngươi lúc nhỏ từng cứu ta, hiện tại lại giúp đỡ
nhà chúng ta, ta nên ở lại, chí ít phải sau khi báo đáp cho ngươi, mới rời đi." Nghe thấy tiếng cười của Trần Lương, tưởng đối phương chê cười mình, Ngải Thanh vội vàng ngẩng đầu một hơi nói ra.
Biết sự quẫn bách của đối phương, tuy nghe thấy hai chữ "rời đi" trong lòng có chút không vui nho nhỏ, nhưng đối phương đã đáp ứng ở lại, mình liền nhất định có cách làm y cả đời ở lại. (cả đời?) Trần Lương cũng không biết vì sao mình lại có ý nghĩ điên cuồng như vậy, nhưng lại tựa hồ cảm thấy đương nhiên.
"Nếu, ta là nói nếu, phải đóng vai vợ ngươi, vậy có phải luôn mặc nữ trang không?" Có thể ở lại, Ngải Thanh là vui vẻ, nhưng nếu luôn mặc nữ trang, mình sợ mình sẽ chịu không được, cho nên, nhất định phải tranh thủ chút quyền lợi cho "tân nương" gả thay mình đây mới được.
"Ha hả, tất nhiên không cần. Chỉ cần lúc không có người quen, ngươi đều có thể mặc nam trang." Tuy cảm thấy Ngải Thanh mặc nữ trang nhất định vô cùng đẹp, nhưng mình cũng không thể quá đáng.
Nghe đến đây, lòng Ngải Thanh cuối cùng yên hơn nửa.
"Còn họ tên ngươi?"
"Tô Ngải Thanh! Ta tên Tô Ngải Thanh." Ngải Thanh nhanh chóng đáp.
"Ha hả, ngươi thật đáng yêu. Ngươi lúc nhỏ đã nói ta biết rồi a. May mà ngươi họ Tô, sau này trực tiếp dùng tên của ngươi đi. Người trong thôn chỉ biết ta lấy nữ nhi một gia đình họ Tô trong thôn Cổ Điền, tên trái lại không biết, cho nên, ngươi liền trực tiếp dùng tên của mình. "Ngải Thanh" khá hay." Trần Lương nói ra ý nghĩ của mình, hắn cảm thấy lòng hắn không chấp nhận gọi "Ngải Thanh" là "Lý Anh".
"Ừm, được." Nghe thấy lời của đối phương, trong lòng Ngải Thanh càng cao hứng, trừ câu "đáng yêu" kia, đây là khen ngợi với nam nhân sao? Nếu phải, có thể không cần không a.
Nhìn Ngải Thanh rơi vào trong suy nghĩ của bản thân, Trần Lương chỉ cảm thấy y càng thêm đáng yêu. Đi đến bên bàn hỉ, rót hai ly rượu, lại về bên giường ngồi xuống, đánh thức Ngải Thanh còn đang suy nghĩ, giao một ly rượu đến trong tay Ngải Thanh, ra hiệu y uống.
(Ách, đây là rượu giao bôi của cổ nhân sao? Nhưng hai ta không phải vợ chồng tân hôn giả mạo sao, cần làm đến giống như vậy sao?)
Tựa hồ nhìn ra lòng Ngải Thanh, Trần Lương giải thích, "Trong thôn có tập tục, nếu đêm tân hôn không uống rượu hợp cẩn, nhà này sẽ tán, không may mắn. Cho nên ngươi có thể giúp ta không?"
Kỳ thật nào có tập tục như vậy, thuần túy là Trần Lương bịa đại, chỉ là Trần Lương cảm thấy nếu hôm nay không uống ly rượu này với Ngải Thanh, mai sau nhất định sẽ hối hận.
"Thì ra như vậy à, ha hả, vậy chúng ta uống thôi." Ngải Thanh cười ngốc, trong lòng lờ mờ cũng là chờ đợi.
Hai người bưng rượu lên, hai cánh tay vòng qua, ngửa đầu uống cạn.
Sau khi uống rượu xong, Trần Lương lại lần nữa cầm ly rượu về đặt trên bàn, chờ lúc quay đầu lại, lại phát hiện Ngải Thanh lại say rồi, Ngải Thanh sau khi say, lộ ra thần thái hoàn toàn bất đồng với lúc tỉnh táo, đôi mắt to sóng biếc phơi phới, như có thể rớm ra nước, hai má đỏ ửng, hỉ phục đỏ làm nền, càng thêm tươi đẹp.
Ngải Thanh đời trước chưa từng uống rượu, đời này dưới bảo hộ nghiêm ngặt của vυ' nương càng không có cơ hội tiếp xúc rượu, chưa từng biết tác dụng chậm của rượu lợi hại như vậy. Lúc vừa uống xong một ly rượu, chỉ thấy mùi rượu đậm đà, lại như có một luồng ngọt thanh, nhưng ai biết không lâu sau liền cảm thấy toàn thân nóng lên, choáng đầu. Vô lực dùng tay xoa huyệt thái dương, lại từ đầu đến đuôi không được thoải mái.
Trần Lương đứng bên bàn, đực ra nhìn hình ảnh trước mắt, đột nhiên cảm thấy có chút khát nước, cổ họng nuốt mạnh nước miếng, trong lòng không biết như bị gì gãi qua, ngưa ngứa, vội vàng rót ly nước cho chính mình, chờ sau khi tâm tình bình phục, mới lại về bên giường.
Cẩn thận bế Ngải Thanh lên đặt y trên ghế mềm bên cạnh, Trần Lương quét táo đỏ, trái nhãn, đậu đỏ đậu xanh trên giường đến trên đất, sau khi trải giường mới xong lần nữa, lại bế Ngải Thanh nhẹ nhàng đặt y ở bên sát tường, cẩn thận đắp chăn đỏ trải ra thêu uyên ương ân ái trên người Ngải Thanh, thả màn giường xuống.
Chờ sau khi làm xong hết thảy, Trần Lương mở cửa đi đến nhà bếp, múc một thau nước nóng, sau khi pha cho ấm, lại về trong phòng, muốn giúp Ngải Thanh lau một chút.
Vào phòng, đặt thau nước trên ghế đẩu bên giường, Trần Lương từ từ vén màn giường ra.
Cảnh đẹp trước mắt lại khiến Trần Lương cảm thấy ngạt thở.
Thì ra Ngải Thanh bởi vì thân thể quá nóng, sớm đã đá chăn ra, còn không ngừng kéo váy áo trên người, quần áo sớm đã lộn xộn, lộ ra áo trong đỏ, the mỏng phủ trên thân hình thon mảnh mềm mại của Ngải Thanh. Đôi tay không ngừng lay động, lộ ra cổ trắng ngần và đôi chân trắng nõn thon dài, thân thể còn vô thức ma sát, chỉ muốn tìm một chút mát mẻ.
"A, thật nóng."
Tiếng khó chịu của Ngải Thanh trong mộng đánh thức Trần Lương thừ người ra, vội vàng vơ khăn ướt trong chậu lên, cẩn thận lau qua hai má đỏ bừng của Ngải Thanh, vành tai mượt mà, cổ trắng ngần, xương quai xanh xinh đẹp, đôi tay mịn màng và chân ngọc thon nhỏ. Sau khi lau sạch, cẩn thận cởϊ áσ ngoài của Ngải Thanh, chỉnh lại áo trong bị kéo loạn, lại lần nữa đắp chăn mát cho y.
Mở cửa, đổ nước dưới cây đào trong sân, Trần Lương cầm chậu về nhà bếp, sau khi tẩy rửa đơn giản cho bản thân, lúc này mới về tân phòng, cởϊ áσ vén màn giường ra nằm thẳng ngủ bên cạnh Ngải Thanh.
Hai người một đêm mộng đẹp!
--------
Tgclmn: tôi chính là thích ngọt ngào và ấm cúng a!