Thân thủ Ninh Hoan Tâm rất nhanh nhẹn, cô nhìn thấy động tác của Lý Nghiên thì lập tức né sang một chút. Ở thời điểm cô tránh thoát hộp phấn trong tay không cẩn thận rơi trên mặt đất. "Hộp phấn của ta!"
Quỷ hồn Lý Nghiên đột nhiên nghiêng đầu một cái nhìn hộp phấn rơi trên mặt đất, thê lương hét to một tiếng. Ngay lúc này một đạo bóng đen từ sau lưng Ninh Hoan Tâm xông tới.
"Chị Ninh tránh ra!" thanh âm vừa to vừa thanh thúy của thiếu nữ vang lên. Nghe được thanh âm này Ninh Hoan Tâm ngây ra một lúc rồi nhanh chóng nghiêng thân thể một cái, thân ảnh nhỏ nhắn cầm một cây kiếm gỗ đào bỗng nhiên hướng Lý Nghiên đâm tới.
" Xèo.."
Kiếm gỗ kia chỉ đâm xuyên qua quần áo của Lý Nghiên, sau một khắc trên thân thể Lý Nghiên tản mát ra càng dày đặc hắc khí lập tức đem thiếu nữ kia đẩy lùi ra rất xa.
"Chuyện này là sao? Vì cái gì mà kiếm gỗ đào lại không có tác dụng? A! Nguy rồi quên dùng chú khu quỷ rồi."
Thiếu nữ bị đánh lùi lại cầm cây kiếm gỗ Đào của mình một bên nhìn một bên tự lẩm nhẩm một mình.
Ninh Hoan Tâm.....tiểu muội à, ngươi còn có thể không đáng tin cậy như vậy sao?
Ninh Hoan Tâm không còn gì để nói, lúc này Lý Nghiên hướng về phía thiếu nữ kia nhào tới, bên trong ánh mắt tràn đầy cừu hận. Cô biết được lúc này Lý Nghiên lần nữa lại hợp làm một với quỷ anh.
"Cẩn thận" Ninh Hian Tâm bỗng nhiên vọt tới ở sau lưng cho Lý Nghiên một chưởng. Lúc Lý Nghiên dừng lại, Ninh Hoan Tâm lập tức kéo thiếu nữ kia thật nhanh lăn qua một bên.
" A!" Thiếu nữ kêu lên một tiếng sợ hãi có chút nghi đến mà sợ vỗ vỗ l*иg ngực của mình.
"Cảm ơn chị Ninh. Bà ấy vì sao hình như lại có chút sợ chị, chị..." thiếu nữ ngẩng khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn đáng yêu đột nhiên nhìn Ninh Hoan Tâm một chút, ở thời khắc ấy đôi mắt thiếu nữ đột nhiên đen kịt một màu.
"A! Thì ra là người ngàn năm khó gặp bác tự toàn âm!"
Thiếu nữ khoa trương kêu to, mà lúc này đây Ninh Hoan Tâm sốt ruột cũng biết cái người thiếu nữ đột nhiên lỗ mãng lao ra kia là ai.
"A Noãn?" Cô thử thăm dò kêu một tiếng.
"Hắc hắc hắc, là em đây!" lúc này Dương a Noãn so với 10 năm trước cao lớn hơn không ít, bộ dạng cũng thay đổi rất lớn. Năm đó là cái bánh bao nhỏ bây giờ là thiếu nữ 17 tuổi duyên dáng yêu kiều.
"Em nhận được điện thoại của Vương đạo, liền lập tức chạy tới đây!" Dương A Noãn vừa nói một bên cúi đầu liều mạng lục lọi trong ngực áo phù khu quỹ.
"Để ở đâu rồi? Sao lại không tìm được nhỉ?"
Lúc trước nói phải trở thành nữ đạo sĩ bắt quỷ mạnh nhất, nhưng bây giờ...
Ninh Hoan Tâm cũng chỉ có thể nói, lý tưởng rất hoàn mỹ hiện thực rất tàn khốc đi.
"Sư phụ em đâu?" cô cảm thấy công lực hiện tại của Dương A Noãn khó có thể đảm nhiệm việc bắt quỷ này, không cẩn thận bị qủy thu thập đó mới là nhân gian thảm kịch đấy.
"Sư phụ ông ấy ra ngoài du lịch rồi." Dương A Noãn đáp một câu lại tiếp tục cùng một đống phù chú loạn thất bát táo chiến đấu.
Ngay lúc này quỷ hồn của Lý Nghiên cũng không tiếp tục đối chiến với hai người. Bà ấy chính xác là có chút e ngại Ninh Hoan Tâm. Bởi vì Ninh Hoan Tâm trên người không chỉ có dương khí mà lại còn có âm khí nặng, cái này thật kỳ quái, rất đáng sợ
Lý Nghiên bị Ninh Hoan Tâm đánh một chưỡng ở phía sau, lúc này lưng còn cảm nhận được đau đớn. Bà ấy chịu đựng đau đớn khom lưng thận trọng đem hộp phấn rơi trên mặt đất nhặt lên.
Bên trên hộp phấn còn thấy được dấu vết của năm tháng. Lý Nghiên giơ tay lên một cái, một trận âm phong thổi qua, bụi đất dính trên hộp phấn liền bay đi.
"Tiếu ca, lễ vật của huynh, ta đã nhận được."