Ra khỏi nghĩa trang, Tuấn Tú thấy bên cạnh mình có một chiếc xe thể thao màu lam đang dừng ở đó. Chàng trai gọi một cuộc điện thoại, sau đó đi đến bên cạnh Tuấn Tú.
“Xe của anh?”
Chàng trai cười cười, “Lấy xe của em đi, tôi gọi người đến lái xe.”
“Nhưng… Tôi còn chưa biết tên anh.” Tuấn Tú đột nhiên nhớ tới vấn đề quan trọng này.
Chàng trai cười nhẹ, “Phác Hữu Thiên.”
“…” Tuấn Tú ngẩn người, có chút đăm chiêu, “Tôi là Kim Tuấn Tú.”
“Tuấn Tú…” Phác Hữu Thiên gật gật đầu, nói, “Đi thôi, Tuấn Tú.”
Nội tâm vừa hồi hộp vừa bất an, làm y vô cùng nghi ngờ chàng trai ở bên cạnh mình lúc này. Nhưng nhìn cử chỉ của hắn, tựa hồ cũng không giống người xấu a…
Tuấn Tú thích giao tiếp với người lạ, nhưng chưa bao giờ có ai có thể làm tâm y hoảng loạn như lúc này.
Có lẽ là do Phác Hữu Thiên quá mức chủ động, có lẽ là thời tiết hôm nay quá đặc biệt. Có lẽ là hôm nay…
Nhưng lại cảm thấy, sự xuất hiện của người này rất bất minh a.
******************
Phác Hữu Thiên chỉ đích danh nhà hàng mà Tại Trung đang làm thêm. Tuấn Tú đứng ở cửa không muốn đi vào. Bởi vì Tại Trung đã nói với y, không cho phép y vào đó phá đám. Nếu bị cậu ta phát hiện mình đến đó với dùng cơm với một người đàn ông xa lạ, chắc chắn sẽ bị cậu hỏi đông hỏi tây cho xem.
Nhưng Phác Hữu Thiên rất cố chấp, cứng rắn lôi kéo Tuấn Tú đi vào. Tuấn Tú không lay chuyển được hắn, chỉ đành âm thầm cầu nguyện đừng để Tại Trung phát hiện ra mình. Không còn cách nào khác, người trong nhà có thể quản lý nghiêm được y chỉ có một mình Tại Trung a. Lần trước bởi vì phát hiện y đi chơi với một đám người xa lạ, Tại Trung đã cố chấp kéo y từ sân bay về rồi.
Y biết Tại Trung lo lắng cho mình. Chính y cũng biết như vậy không tốt. Nhưng nếu không đi chơi như vây, y sẽ không thể tìm thấy được phương hướng của mình.
Phác Hữu Thiên tựa hồ rất quen thuộc với nhà hàng này, lúc vừa ngồi xuống đã có bồi bàn cạy ra, hơn nữa còn thân thiết gọi hắn là “Phác tiên sinh”. Tuấn Tú rất ngạc nhiên, vừa định hỏi hắn có phải thường xuyên đến đây hay không, hắn đã chủ động trả lời.
“Tôi có nghiên cứu chút ẩm thực. Nguyên liệu ở nhà hàng Pháp này cũng coi như chính thống.” Hắn đưa thực đơn cho Tuấn Tú, “Muốn ăn cái gì?”
“Chúng ta ai mời khách?” Tuấn Tú cảnh giác hỏi.
Hữu Thiên lại nở nụ cười, “Đương nhiên là tôi mời chứ! Làm sao tôi có thể để người trong lòng mời khách được a?!”
Tuấn Tú kinh ngạc nhìn hắn, sau một lúc lâu mới mở miệng, “Tôi sẽ không lên giường với anh.”
Hữu Thiên ngẩn người, cười nói, “Vì sao không?”
“Có lẽ là anh nhận thấy chúng ta là cùng một loại người,” Tuấn Tú dừng một chút, nói, “Nhưng tôi dù có thích chơi bời cũng không muốn tiếp xúc thân thể với người khác.”
Tiếng cười Hữu Thiên đột nhiên tăng lên vài lần. Hắn thú vị nhìn Tuấn Tú, nói, “Em suy nghĩ nhiều quá… Ha ha, tôi cũng không biết em là gay, hơn nữa tôi cũng chỉ là thấy em rất đau lòng nên mới đưa em đi giải sầu mà thôi.”
Vừa nói xong câu đó, mặt Tuấn Tú nhất thời đỏ rực lên như trái cà chua. Ythấp giọng mắng một câu.
“Được rồi. Gọi món ăn đi.”
Tiếng đàn dương cầm bên cạnh truyền đến gia điệu du dương, ngọn đèn trên cao tỏa ánh sáng vàng nhạt bao phủ hai người. Rõ ràng là hai người cùng giới tính, nhưng khi ngồi mặt đối mặt thế này lại làm người ta có cảm giác ái muội không rõ.
Hữu Thiên tao nhã rót rượu cho Tuấn Tú, bày ra nét ôn nhu trên khuôn mặt tuấn mỹ, nhưng lại làm cho Tuấn Tú đứng ngồi không yên.
Vẫn luôn cảm thấy cặp mắt kia có thể nhìn thấu chính mình.
Tuấn Tú bắt đầu hối hận, sao
mình lại lỗ mãng như vậy chứ!
“Lúc dùng cơm đừng có mặt ủ mày chau như thế. Món ăn ở nhà hàng này không tồi, đừng làm đầu bếp hiểu lầm.”
Tuấn Tú cúi đầu cắt bít tết, ngay cả rượu cũng không uống, chỉ mong chờ nhanh chóng ăn cho xong, sau đó thuận lợi rời đi, giảm thiểu tối đa khả năng Tại Trung sẽ nhìn thấy mình ở đây. Nhưng y lại không nói gì, dường như không hợp khẩu vị nên chỉ ăn có hai miếng đã ngừng lại.
“Em vẫn là sinh viên sao?”
Hữu Thiên nhíu mày, “Đã tốt nghiệp rồi, bây giờ chuẩn bị kế thừa gia nghiệp.”
“… Gia nghiệp gì vậy?”
“Cái này mà anh cũng muốn hỏi?” Hữu Thiên mỉm cười nói, “Không phải anh đã nói, chúng ta chỉ là bạn bè đi dùng cơm thôi sao? Nếu anh đồng ý thâm giao với tôi thì tôi sẽ nói cho anh biết.” Tuấn Tú có chút không vui, hé miệng nói, “Đừng cho rằng tôi là người tùy tiện.”
“Ngay từ đầu tôi đã không nghĩ em là người tùy tiện, đương nhiên… Tôi rất tùy tiện.” Hữu Thiên thản nhiên nở nụ cười, “Cho nên, nếu chừng nào em muốn một người tùy tiện thì cứ đến tìm tôi.”
“Đồ lừa đảo!” Tuấn Tú đứng lên, nổi trận lôi đình, “Anh xem tôi là loại người nào?! Vừa rồi rõ ràng anh nói là giải sầu!”
“Chẳng lẽ lên giường không phải giải sầu?”
Vừa mới dứt lời, một chén rượu của Tuấn Tú
đã hắt thẳng lên mặt Hữu Thiên. Giọt nước tím nhạt tích lại theo đường cong nhu hòa dưới cằm hắn, lông mi dày dài nhự nhàng run run, nhưng nhanh chóng lại bị ý cười giấu đi.
“Làm gì tức giận như vậy chứ, tôi thật sự thích em… mặt.”
Tuấn Tú chỉ cảm thấy một cỗ lửa giận thẳng hướng lêи đỉиɦ đầu, nắm tay siết chặt lại.
Y không ngờ hôm nay mình lại thất thố như vậy, lại càng không ngờ lại tahats thố với loại thần kinh thế này. Y thậm chí còn ân hận là tại sao mình lại dễ dàng bị ánh mắt lừa gạt thế này chứ.
Y nghĩ rằng có hắn làm bạn, chính mình có lẽ sẽ khá hơn một chút, cho nên không suy nghĩ nhiều đã đi theo hắn. Nhưng sự lỗ mãng của hắn lại làm y không thể chịu được.
Bi thương? Đúng vậy, chính mình rất choáng váng. Dựa vào đâu mà cho rằng tùy tiện tìm một người là có thể hóa giải bi thương của mình chứ? Đáng đời, Kim Tuấn Tú, đáng đời mày lắm!
…
“Tại Trung, em trai cậu đang dùng cơm với một người đàn ông ở bàn phía trước kìa.” Quản lí đến phòng bếp phía sau tìm Tại Trung, “Ở bàn số bảy ấy, có đến xem không?”
Trong lòng Tại Trung
thấy lo lắng, không vui rửa sạn tay, đi ra khỏi cửa đến xem thử.
Nhưng trên chiếc bàn số bảy kia, chỉ có vẻ mặt u buồn của một người đàn ông, mái tóc đỏ rực, cả người đã bị thấm rượu.
Lông mi có dài cũng không che được ánh mắt cô đơn của hắn.