Vương Gia Mau Lại Đây

Chương 45: Canh mai chua

Từ khi trờ về từ tam vương phủ Thiếu Kì luôn muốn Nhược Nhan là cho mình kem nhưng Nhược Nhan nói không muốn làm. Nên lúc nào Thiếu Kì từ triều đình đến thẳng tam vương phủ để ăn kem rồi mới trở về nhà

Buổi tối trước khi đi ngủ, Nhược Nhan có nói với Thiếu Kì

“Thiếu Kì mai chàng trở về nhà sớm ta sẽ làm nước ép hoa quả cho chàng”

“Nước ép hoa quả là cái gì, Nhan Nhan nàng làm kem đi ta muốn ăn”

“Làm kem mất nhiều thời gian ta không muốn làm, vơí lại nước ép hoa quả đảm bảo không thua kém kem nha. Nếu chàng không muốn ăn thì thôi vậy”. Nhược Nhan nói xong quay người nằm sang một bên tỏ vẻ giận dỗi

Thiếu Kì thấy vậy vội vàng xoay người ôm Nhược Nhan

“Nhan Nhan mai nàng làm nước ép hoa quả ta sẽ về sớm”

Ngày hôm sau khi bãi triều Thiều Hàn cùng Thiếu Kì trên đường rời khỏi hoàng cung Thiếu Kì nói

“Tam ca hôm nay không đến phủ của huynh nữa, Nhan Nhan nói sẽ làm cho đệ nước ép hoa quả”

Thiếu Hàn thấy vậy liền nói

“Nước ép hoa quả sẽ không ngon bằng kem của Nhược Y làm”

“sẽ là ngon hơn” Thiếu Kì thấy vậy vội phản bác lại

Khi về đến vương phủ Thiếu Kì thấy trên bàn toàn là canh giải nhiệt, chè bát bảo. Tất cả là những thứ giải nhiệt khi hè đến. Nhưng bất quá những thứ này hắn đã ăn qua rất nhiều. Hắn vội chạy vào phòng tìm Nhược Nhan

“Nhan Nhan nước ép hoa quả của ta đâu, những món kia ta đều ăn đến chán rồi nha”

“Thiếu Kì chàng về rồi à nước ép của chàng ta đã làm xong, nhưng là phải ăn cơm trước nha. Vừa may mấy vị tiểu thϊếp của chàng hôm nay tự nhiên nấu rất nhiều món”

Vừa ra đến phòng khách chin vị tiểu thϊếp đã ngồi ngay ngắn ở bàn ăn, Thấy Thiếu Kì bước đến tất cả đồng loạt đứng dậy

“Tham kiến vương gia”

“Tất cả ngồi đi”

Khi Nhược Nhan đang định ngồi cạnh Thiếu Kì thì Liếu Nhược Phi đã nhanh chân hơn chiếm mất chỗ. Thiếu Kì thấy vậy

“Ngươi mau tránh ra đó là chỗ của vương phi”

Nhược Phi đứng dậy một cách không tình nguyện. Còn Nhược Nhan thấy vậy bèn liếc nhìn Nhược Phi cười khẩy

Giản Dao ngồi bên cạnh nhanh chóng tiếp lời

“Vương gia đây là canh hầm thuốc bắc ta đích thân hầm cho ngài có thể giải nhiệt rất tốt”

Nhược Nhan ngồi bên cạnh đang ăn nói

“Thiếu Kì thuốc bắc có phải là rất nhàm chán”

“Đúng vậy Nhan Nhan, ta rất không thích mùi thuốc bắc này”

Nhược Phi thấy thấy vội chen lời

“Vương gia canh xương hầm bí rất tốt nga, lại có thể làm mát cơ thể”

Nhược Nhan thấy vậy lại phản bác

“Thiếu Kì có phải canh xương đó rất mỡ không ta thấy hình như ăn rất ngấy đó”

“Nhan Nhan đúng vậy, quả thật là rất ngấy”

Liễu Nhược Phi tức giận nói:

“Liễu Nhược Nhan ngươi lấy cái gì mà không muốn cho vương gia ăn các món của chúng ta”

Nhược Nhan thấy thế nở nụ cười châm biếm nói:

“Nha ta đâu có không cho vương gia ăn”

Giản Dao cũng không chịu kém cạnh nói

“Ngươi thật là quá mức kiêu ngạo đi, chúng ta đã vì vương gia làm những thứ này, còn ngươi có thứ gì chứ”

“Nha ta cũng làm cho vương gia món canh mai chua nha”. Nói rồi quay sang nói với Tiểu Vân bên cạnh

“Tiểu Vân mau mang đến đây”

Tiểu Vân từ bên ngoài bước vào trên tay cầm một cái khay có chứa một bình thủy tinh trong suốt nho nhỏ kiểu dáng rất mới lạ, có thể nhìn thấy màu nước nâu nâu bên trong. Ngoài bình vì để trong hầm băng nhỏ ở cửu vương phủ lên có những tia nước bên ngoài, mát lạnh

“Nhan Nhan cái này là nước ép nàng nói ta phải không” ánh mắt Thiếu Kì đã lóe nên tia thích thú. Hắn định đưa lên uống thì Nhược Nhan nói

“Thiếu Kì dùng cái này”. Nàng đưa cho hắn một ống trụ làm bằng nhựa dài cỡ gần bằng gang tay, hai đầu thông với nhau

Thiếu Kì thấy lạ liền dơ lên trước mặt nói

“Cái này dùng thế nào”

“Rất đơn giản, cứ để vào trong bình, dùng lực mυ'ŧ lên”

“À… hảo ngong Nhan Nhan,cái này làm thế nào”

“ Là làm từ sơn trà, hoa quế và đường phèn”

“Vậy nàng làm cho ta một bình nữa, để mai vào triều ta muốn khoe với Tam hoàng huynh được không”

Nhược Nhan cười ôn nhu nói: “Được”

Nhược Phi thấy như vậy sinh lòng ghen ghét đố kị. Tính đánh đổ canh mai chua kia. Nhưng đã bị Thiếu Kì nhanh hơn một bước giữ được. Quay lại tức giận quát Nhược Phi

“Ngươi muốn làm gì”

Nhược Phi hoảng sợ

“Vương gia ta…ta không cố ý”

“Lớn mật, giám làm như vậy”

“Vương gia… ta…ta là chóng mặt không nhìn rõ nên …. Nên mới…”

Nhược Nhan thấy vậy nhàm chán nói

“Thiếu Kì được rồi, không nên chấp kẻ tiểu nhân”

“Người…”Nhược Phi đang định nói thì bắt gặp ánh mắt như muốn gϊếŧ người của Thiếu Kì nên đành thôi