Minh Thê

Chương 2

“Cô ấy là thê tử của ta, đương nhiên sẽ là cô gái xinh đẹp nhất trên đời.”

2.1

Vị thầy thuốc đi cùng cô gái kia rốt cuộc cũng cứu sống Hoắc Tu. Một buổi sớm nọ, chàng đến lều thỉnh an, đồng thời cũng cảm ơn cô gái đó.

“Chuyện này có gì phải cảm ơn. Đại tướng quân Tạ Vân Phong của nước Lung này chính là đường huynh của bổn cung, chúng ta đã gần hai năm không thấy nhau, hiếm hoi lắm mới có một lần gặp mặt, nhưng không ngờ lại gặp gỡ trong tình huống này. Ngươi đã bảo vệ huynh ấy chu toàn, bổn cung cứu ngươi cũng là lẽ đương nhiên.”

Tam công chúa Phượng Hoa cuối đầu nhìn những ngón tay đan vào nhau của mình, rồi lại nâng mi mắt, ngắm nhìn dáng vẻ lạnh lẽo như bóng đêm của người đàn ông trước mặt. Gương mặt trầm tĩnh của chàng không để lộ một chút cảm xúc.

Nàng mỉm cười, cất giọng dịu dàng: “Nghe nói ngươi còn có một vị thê tử ở quê nhà, ngộ nhỡ ngươi tử trận, như vậy chẳng phải nước Lung đã làm cô ấy chịu thiệt thòi sao.”

“Vâng” Hoắc Tu nghe vậy liền bật cười, nhưng trước sau vẫn luôn trầm mặc.

Tân Dao đứng bên cạnh chàng. Đều là phụ nữ, cô có thể nhận ra tình ý sâu kín trong ánh mắt Phượng Hoa công chúa khi nhìn Hoắc Tu.

Đêm đến, các binh sỹ nâng cốc chuyện trò bên ánh lửa bập bùng, không khí ấm cúng và vui vẻ vô cùng. Có men rượu vào người, cuộc trò chuyện giữa họ không tránh khỏi những câu nói bông đùa. Một vị trung lang vỗ vỗ bả vai Hoắc Tu, trêu chọc:”Không ngờ hôm nay ngươi lại được diện kiến công chúa Phượng Hoa.”

trung lang: một chức quan thời xưa.

“Ừm”.

“Chà, hẳn là công chúa phải có dung nhan khuynh quốc khuynh thành, bởi vì nghe bảo năm đó nước ta giảng hòa với nước Lỗ Tị, bên kia muốn cưới công chúa nhưng mà thuyết phục thế nào bệ hạ cũng không chịu. Đã nhiều năm trôi qua, vẫn không nghe ai nói công chúa để ý Vương gia chư hầu nào cả.”

Lời vừa thốt ra, tất cả đều hùa theo phụ họa.

“Hay là công chúa điện hạ có tình ý với Hoắc tướng quân của chúng ta.”

“Có thể lắm chứ. Nào nào, cạn ly, cạn ly. Nếu sau này được làm Phò mã, xin Hoắc tướng quân đừng quên chúng huynh đệ từng vào sinh ra tử cùng ngài!”

“Hôm nay ta còn nhìn thấy ánh mắt của công chúa điện hạ, chỉ cần nhìn Hoắc Tướng quân đã thẹn thùng!”

Các tướng sĩ nghe vậy đều cười rộ lên. Tân Dao ngồi ở một nơi rất xa bọn họ, nhưng từng câu từng chữ cô đều nghe rõ ràng. Lúc này, Hoắc Tu uống cạn ly rượu, nhẹ nhàng lên tiếng:”Ta có thê tử rồi.”

“Cái gì?” Lại là những tiếng ồ lên, không biết cô nương nào thật may mắn vì được gả cho Hoắc tướng quân, hẳn là cô nương ấy phải rất xinh đẹp.

“Ta đã có thê tử.” Chàng mỉm cười lặp lại lần nữa, trong mắt ánh lên nét dịu dàng. Một người hỏi:”Ồ, vậy so với công chúa thì thế nào?”

Hoắc Tu lườm binh sĩ vừa lên tiếng, sau đó quay sang nhìn đám binh sĩ đang cười trông vô cùng hứng thú bên dưới, điềm nhiên nói: “Cô ấy rất ngốc.”

Tân Dao chợt ngẩng đầu.

“Ngoại trừ ngốc, ta thật không nhớ nổi điều gì nữa, chẳng qua là gặp nhau, yêu nhau, thế thôi.” Dưới ánh lửa lay lắt, áo giáp trên người Hoắc Tu toát lên những tia sáng lấp lánh màu bạc. Chàng tiếp tục uống rượu rồi nói:”Cô ấy là thê tử của ta, đương nhiên sẽ là cô gái xinh đẹp nhất trên đời.”

Âm thanh chạm cốc cùng tiếng cười nói của các binh sĩ dần xa, tim Tân Dao đập thình thịch, gương mặt đỏ ửng như đóa sen, bởi vì trước kia, chàng chưa bao giờ nói vậy. Cô ngồi xuống, tựa lưng vào lưng chàng, ngẩn người nhìn bóng đêm cô tịch trên cánh đồng hoang vu, cuối cùng co người lại.

“Phu quân...” Cô che mặt, như cười như không: “Tân Dao đã chết rồi, cho nên, xin phu quân đừng nói như vậy nữa.”

Phượng Hoa công chúa ở lại biên quan nửa tháng, Hoắc Tu thân là phó Tướng quân cũng thường xuyên lui tới, nếu mở tiệc thì sẽ có mặt chàng ở đây. Một ngày kia, công chúa bỗng nhiên nói: “Hoắc Tu.”.

“Vâng.”

“Nghe nói hai năm trước, Hoắc thừa tướng đuổi con trai thứ ba của mình ra khỏi nhà. Ngươi lại trùng tên trùng họ với người ấy, không biết Hoắc đại nhân sẽ nghĩ thế nào?”

Hoắc Tu khó khăn mở lời: “Công chúa điện hạ có ý gì?”.

Công chúa Phượng Hoa nâng cốc cười cười: “Là con trai của Hoắc đại nhân, ta nghĩ Phụ hoàng cũng sẽ vừa lòng.” Mẫu thân của công chúa Phượng Hoa vốn đến từ một quốc gia xa xôi khác, sinh ra nàng tính tình cũng mạnh dạn như vậy, chỉ cần thứ gì khiến nàng thích, nàng sẽ theo đuổi không chút do dự. Phượng Hoa nheo mắt lại, mẫu thân qua đời khi nàng còn nhỏ, Hoàng đế nước Lung lại vô cùng yêu thương nàng, thử hỏi trong thiên hạ này còn cái gì nàng không chiếm được.

Hoắc Tu không nói một lời, chỉ cuối đầu cung kính nghe lệnh.

Năm thứ ba kể từ khi Hoắc Tu tham quân cũng là lúc chiến tranh giữa nước Lung và người Man bước vào giai đoạn ác liệt nhất. Trên một vùng đất rộng lớn, hài cốt và máu tươi rải rác khắp nơi, ngay cả tiếng kêu của chim hạc đưa thư cũng nồng đậm vị tanh của máu. Chiến tranh chấm dứt, nước Lung thắng trận, bình ổn được biên quan. Hoắc Tu cùng các tướng sĩ theo chiếu chỉ hồi cung, trong tay là tro cốt của các tướng sĩ khác.

Chàng đứng giữa cung điện huy hoàng trang nghiêm diện thánh. Hoàng đế mang vẻ mặt hiền hòa mà cao quý, công chúa Phượng Hoa mặc váy lụa thêu chỉ vàng tinh xảo ngồi bên cạnh, gương mặt nàng được trang điểm vô cùng bắt mắt, đôi mắt hơi híp lại.

Lúc nhận chỉ, chàng cũng chỉ quỳ bằng một gối. Bóng dáng kia trải qua những năm tháng gϊếŧ chóc nơi sa trường càng trở nên kiên nghị, anh tuấn. Bên trong Hoàng thành, long khí rất nặng, Tân Dao chỉ có thể đứng xa Hoàng thượng, thấp thỏm mong chờ trước cửa đại điện.

Năm Liệt đế thứ hai mươi ba, Hoắc Tu- con trai Hoắc Thừa tướng được phong làm Phiêu Kị đại tướng quân, thống lĩnh ba mươi vạn quân.

Phiêu Kị: tên hiệu của tướng quân thời xưa.

Năm ấy, tên của chàng truyền khắp nước Lung. Tân Dao đi theo sau nhìn chàng cười nói cùng các đại thần, bỗng phát hiện bên biệt cung có rất nhiều công chúa phi tần nép mình ở hậu hoa viên lét lút quan sát chàng, khi tiếng cười của chàng vọng đi, những gương mặt nhỏ nhắn đều ửng đỏ.

Các cô gái trong cung xinh đẹp hơn Tân Dao rất nhiều, những cô gái ấy có gia thế hiển hách, tài nghệ tuyệt vời, luận về dung nhan, ai nấy đều là mỹ nhân vô song, mà quan trọng hơn, bọn họ là người thật, có thể chạm vào.

Còn Tân Dao, cô chỉ là người chết, cho dù có làm bạn với Hoắc Tu suốt bốn năm, cuối cùng chàng vẫn chỉ một mình một bóng.

Tân Dao ngẩn ngơ đứng tại chỗ, cô có cảm giác khoảng cách giữa mình và Hoắc Tu ngày một xa.

2.2

Ngày bảy tháng ba, phủ Tướng quân đổi chủ.

Tiết xuân se lạnh, vài cây hoa đào bên ngoài phủ tướng đã ra hoa, trong màn sương sớm lượn lờ, cánh hoa rơi lả tả như bông tuyết.

Hoắc Tu rời phủ đi đến một thôn nhỏ xa xôi trong núi, về nơi mà trước đây chàng và Tân Dao đã từng chung sống. Ngôi nhà gỗ đã hoàn toàn mục nát. Tân Dao vẫn còn nhớ, năm ấy vì chữa bệnh cho cô, chàng đã bán hết mọi đồ dùng trong nhà, xung quanh chỉ còn có bốn bức tường trống trải, mà bây giờ cũng không thừa ra được chút gì.

Hoắc Tu đứng trước cửa nhà rất lâu, người trong thôn đi ngang qua ai cũng ngoái đầu nhìn, rồi ghé tai nhau nói rằng người đàn ông ăn mặc sang trọng như vậy sao lại đứng im không nhúc nhích ở đây.

Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, Hoắc Tu mới đi đến nghĩa địa. Chàng đặt trước mộ của Tân Dao hơn mười món ăn, còn cô vẫn cứ ngẩn ngơ nhìn thẳng, bởi đó đều là những món ăn cô thích khi còn sống.

Chàng ngồi trước mộ, tự mình rót rượu và nói:”Tân Dao, ta đã trở về.”.

Khóe môi chàng khẽ cong lên, Tân Dao xúc động đến nỗi che miệng lại, bởi vì phu quân của cô đã bao lâu rồi không cười.

“Ta nghĩ sẽ mình sẽ xuống dưới cùng nàng, nhưng không hiểu vì sao đến tận bây giờ vẫn còn sống, có phải nàng phù hộ ta không? Tân Dao, nàng không muốn đoàn tụ cùng ta sao?” Giọng nói của Hoắc Tu vô cùng êm dịu, chàng mỉm cười:”Tân Dao, có lẽ sau này ta sẽ không thường xuyên đến đây được, nàng phải ngoan ngoãn chờ ta, đừng trách ta sao lại không đến tìm nàng.” Hoắc Tu chợt dừng lời, thẫn thờ nhìn khoảng không hư vô bên cạnh. Tân Dao vốn đã khóc nức nở, nhưng khi ánh mắt chàng đảo qua, cô lập tức im bặt, chỉ có những dòng lệ nóng vẫn lặng im rơi xuống, thấm ướt gương mặt nhỏ bé.

Hoắc Tu giật mình trong phút chốc, chàng đau khổ nở nụ cười nhìn về tấm bia lạnh lẽo trước mặt, sau đó đứng lên.

Hóa ra, ngay cả ảo giác cũng không thể nhìn thấy.

“Tân Dao, nàng chớ trách ta, là nàng bỏ ta lại một mình, món nợ này ta sẽ nhớ kỹ. Ta đi đây.”

Cánh cổng gỗ được sơn son đỏ có đính hạt bằng đồng của phủ Tướng quân chậm rãi mở rộng ra, thị nữ và gia đinh xếp thành hai hàng chỉnh tề, kính cần chờ đợi. Khi Hoắc Tu bước vào, bọn họ đồng loạt hành lễ: “Tướng quân đại nhân.”

Khí thế kia dọa cho Tân Dao khϊếp sợ, cô vừa bay lơ lửng vừa nhìn khắp nơi. Phủ tướng quân vô cùng nguy nga đồ sộ, trước kia phủ Thừa tướng cũng xa hoa như vậy, chỉ có điều phủ kia là của Thừa Tướng, còn phủ này đã thuộc về Hoắc Tu.

Hoắc Tu bước vào tiền đường, gương mặt không bộc lộ tí cảm xúc, dường như biểu cảm của chàng ngày một ít đi, hầu hết đều là vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lùng khiến người ta bất giác không rét mà run.

Tân Dao ngược lại vẫn luôn tươi cười, bước chân của chàng rất dài khiến cô không đuổi theo kịp. Cô ghé vào tai chàng, nói:”Phu quân chàng xem, nhà của chúng ta bây giờ đã lớn thế này rồi.”

Qua một lát, Tân Dao lại thở dài: “Phu quân, Tân Dao đã từng muốn làm cho chàng món cháo cá hạt sen, nhưng lúc ấy nhà chúng ta rất nghèo, không có tiền mua cá. Thϊếp nhớ lúc chàng còn ở phủ Thừa Tướng rất thích ăn món này, bây giờ thϊếp thật muốn làm cho chàng ăn.”

Cô buồn bã nhìn đôi tay mình, mãi cho đến khi một tiếng báo làm gián đoạn dòng suy nghĩ, tên nô tài chạy vào bẩm báo: “Tướng quân đại nhân, công chúa Phượng Hoa mời ngài qua bên đó.”

Tân Dao vô thức xoắn chặt hai tay vào nhau. Hoắc Tu đáp lại một tiếng sau đó cũng rời đi. Tân Dao không đi theo chàng, cô cảm thấy Hoắc Tu và công chúa Phượng Hoa xinh đẹp cao quý vốn rất hợp nhau, chàng sẽ không cần cô làm bạn nữa.

Trong suốt quãng thời gian sống ở kinh thành sau đó, Hoắc Tu cũng thường xuyên lui tới chỗ công chúa Phượng Hoa.

Tân Dao chỉ đi theo hai người họ duy nhất một lần, khi đó là cuối xuân, bọn họ đi núi Phù Không ngắm hoa, trên núi tuy không lạnh nhưng vẫn là khí hậu Lập Xuân, hoa đào rực rỡ cả một vùng sơn cước. Từ xa, cô nhìn thấy công chúa Phượng Hoa nở nụ cười nũng nịu với phu quân, chưa bao giờ cô được thấy nụ cười đẹp như vậy, tựa như ánh nắng chói chang. Khi đó Hoắc Tu ngắt một cành hoa đào cho công chúa, dáng vẻ và ánh mắt đều dịu dàng, tựa như ánh mắt chan chứa tình cảm khi nhìn cô vậy.

Tân Dao nhìn đến ngây người, mãi cho tới khi bóng dáng họ dần xa, cô mới cuộn người lại giữa không trung, khóc rấm rứt. Cô hiểu tất cả, nhưng lại cảm thấy đau đớn quá. Cho tới bây giờ Hoắc Tu vẫn không đề cập đến chuyện của cô, mỗi khi dùng cơm trong phủ tướng quân, chàng sẽ sai đám người hầu chuẩn bị hai bộ đồ ăn, một bộ của chàng, một bộ đặt phía đối diện. Cho dù trước mặt không có người, bát cơm cũng sẽ đầy, lúc ăn cơm, thi thoảng chàng sẽ lại gắp thức ăn bỏ vào bát cơm ấy.

Cả kinh thành đều biết Hoắc tướng quân có một vị thê tử đã qua đời vì bệnh, tình nghĩa phu thê giữa hai người vô cùng sâu nặng. Cho đến nay, Hoắc tướng quân vẫn cô độc như thế, đủ thấy chàng là người trọng tình trọng nghĩa đến nhường nào.

Nhưng Tân Dao biết, mọi chuyện đã không còn như vậy. Cô bỗng nhiên muốn cười, đã hơn bốn năm, rốt cuộc Hoắc Tu cũng chậm rãi buông đoạn tình duyên này xuống, chỉ là chậm hơn bình thường một ít thôi.

2.3

Năm thứ năm lại nổ ra chinh chiến, Hoắc Tu thắng trận mặc áo giáp trở về trong ngày khải hoàn. Dân chúng đứng chật kín khắp các ngõ hẻm vỗ tay hoan nghênh. Lúc bái kiến Hoàng thượng, ngoài ca ngợi chàng ra ông ta cũng nhắc một ít về chuyện chung thân đại sự của công chúa Phượng Hoa. Thời điểm đó, chàng và công chúa đã vô cùng thân thiết.

Tân Dao đứng ở ngoài cửa điện, cô im lặng suy nghĩ, đã đến lúc mình phải rời đi. Phu quân của cô sẽ có được hạnh phúc nhanh thôi, cô không phải người con gái tốt, cô đã làm chậm trễ hạnh phúc của chàng lâu như vậy rồi. Từ nay, Hoắc tướng quân sẽ lấy công chúa, đây là chuyện tốt, tận đáy lòng cô cảm thấy rất vui.

Trên đại điện, Hoắc Tu bình thản nói: “Tạ ơn Hoàng thượng.”

Tân Dao nhắm mắt lại.

“Nhận được sự ưu ái của công chúa là phúc phận của Hoắc Tu. Chẳng qua công chúa có dung nhan xinh đẹp như tiên nữ, chỉ e là phúc phận này Hoắc Tu không nhận nổi.”

Sắc mặt của các quan đại thần lập tức thay đổi, mà vẻ mặt của Hoàng đế cũng vô cùng khó coi. Công chúa Phượng Hoa ngồi bên cạnh trừng to mắt, dường như đây là lần đầu tiên nàng phải chịu xấu hổ như vậy.

Hoắc Tu cúi đầu, ánh mắt nhìn xuống đất, để lộ ra hàng lông mày rậm đen: “Huống hồ Hoắc Tu đã có thê tử, Hoắc Tu đã hứa sẽ đối xử tốt với nàng cả đời, đời này chỉ yêu duy nhất mình nàng”

Công chúa Phượng Hoa không nhịn được mà cười lạnh lùng: “Ngươi đang làm gì vậy? Cô ta đã chết nhiều năm rồi, chẳng lẽ ngươi định cả đời chỉ yêu một người chết? Ngươi làm vậy mà không cảm thấy có lỗi với Hoắc Thừa tướng ư?”.

“Công chúa điện hạ. ” Hoắc Tu ngẩng đầu, ánh mắt kiên định, nói từng chữ vô cùng rành rọt: “Không có nàng, Hoắc gia cũng sẽ không có đời sau.”

Lúc Hoắc Tu bước ra khỏi đại điện, Tân Dao vẫn còn đang ngơ ngác. Đợi cho đến khi cô bình tĩnh trở lại, chàng đã biến mất khỏi tầm mắt từ bao giờ. Cô bay lượn trên không trung tìm cổng ra khỏi Hoàng thành, vô tình phát hiện đoàn người của công chúa Phượng Hoa đang chậm rãi đi về một cung khác.

Tân Dao mặc dù không hiểu kết cấu của Hoàng cung nhưng cũng biết Tây cung không phải là tẩm cung của công chúa. Qua một lát cô mới định thần lại và quyết định bay theo. Lúc vào phòng mới phát hiện đây là nơi ở dành cho pháp sư. Người áo đen che mặt thấy nàng ta liền hành lễ, bọn cung nữ thái giám đều lui ra phía ngoài bức bình phong, công chúa giận dữ lật đổ cả bàn trà, những chiếc cốc bằng gốm sứ rơi xuống vỡ tan.

Đôi môi đỏ mọng của nàng run lên, ngực cũng phập phồng dữ dội, qua một lát mới lạnh giọng nói: “Pháp sư đại nhân quả nhiên nói đúng, hắn thật sự không muốn.”

“Công chúa nhan sắc tuyệt trần. Hoắc Tướng quân không muốn cũng là do hắn có mắt như mù, thế nào cũng sẽ hối hận cả đời.” Giọng nói của người áo đen rất bình tĩnh, quanh người toát ra luồng khí chẳng lành khiến Tân Dao né tránh theo bản năng.

“Sau này mới hối hận? Ta muốn hắn hối hận ngay lúc này!” Phượng Hoa trợn mắt nói lớn: “Trên đời này có tên đàn ông nào không ái mộ ta? Không ngờ Công chúa Phượng Hoa cũng có ngày bị người khác cự tuyệt. Thi thể thối rữa của thê tử hắn thì có điểm nào tốt hơn ta chứ? Ả sao có thể tốt hơn ta?”

Người áo đen cúi đầu đáp: “Công chúa nói rất đúng.”

Công chúa Phượng Hoa vẫn không cam lòng, tức giận đến nỗi cả người run lên, giọng nói the thé của nàng làm Tân Dao hoảng sợ còn hơn cả lúc nhìn thấy đám cô hồn dã quỷ, nàng ta nhếch môi: “Ta nhớ ngươi vốn là người của Lễ bộ thượng thư Từ đại nhân.”

Người áo đen trả lời: “Vâng”

Phượng Hoa mỉm cười: “Từ đại nhân và Hoắc thừa tướng vốn dĩ đối đầu nhau, hơn nữa gần đây con trai của Hoắc thừa tướng là Hoắc Tu được phong làm tướng quân. Như vậy Từ đại nhân hẳn là rất khó khăn.”

Ánh mắt của người áo đen bỗng lóe lên một tia sáng. Phượng Hoa ung dung vân vê tay áo, nhìn ra khoảng không dần mờ mịt bên ngoài cửa sổ, im lặng một hồi lâu, cuối cùng tự lẩm bẩm: “Ta không có được hắn, nữ nhân khắp thiên hạ này cũng đừng mơ có được hắn.” Nàng chậm rãi nở nụ cười xinh đẹp:”Một người đàn ông như hắn, sau này nhất định sẽ làm nên nghiệp lớn, hắn nên chết mới phải.”

Tân Dao bất giác run rẩy, cả người cứng lại như đóng băng. Người áo đen cúi đầu lần nữa: “Công chúa nói rất đúng.”