Hơi nước bốc lên, không ngừng nhỏ giọt từng hạt từ trên trần nhà. Qua chín giờ, bên trong nhà tắm chỉ có một vài người, Thẩm Thiên Úc cùng Trần Hạ Sinh mỗi người dắt một đứa, đứng ở bên ngoài cởϊ qυầи áo chuẩn bị tắm rửa.
Ngoài ý muốn là, hai đứa nhóc kia khá độc lập, tự mình chạy đến chơi trong bồn tắm. Bể chỉ sâu đến đầu gối người lớn, cho nên cũng không sợ chúng bị chìm. Thẩm Thiên Úc cùng Trần Hạ Sinh không đi vào bồn, tắm ngay ở vòi sen.
Rất nhanh, Thẩm Thiên Úc liền hiểu rõ mình đã làm sai cái gì.
Chính là thanh niên tinh lực là vượt quá tưởng tượng. Trần Hạ Sinh dù đã phát tiết qua một lần, thế nhưng, anh lại cứng. Trần Hạ Sinh xấu hổ cong lưng, tùy tay tìm khăn mặt vây quanh eo, cảm thấy thật ngượng ngùng. Ngay từ đầu còn không muốn cho Thẩm Thiên Úc thấy, liều mạng chống đỡ, không biết là do nóng hay là xấu hổ, sắc mặt đỏ bừng.
Thẩm Thiên Úc thở dài, cũng không có biện pháp, chỉ có thể một mình nhìn hai đứa nhóc kia, không để bọn chúng tới gần Trần Hạ Sinh. Kết quả lần tắm đó, Trần Hạ Sinh vẫn duy trì tư thế ngồi để tắm. Hai đứa bé rất nghe lời, chơi đùa trong bồn tắm, khi gọi chúng ra mặc quần áo, cũng không cáu kỉnh.
Buổi tối trở về, Trần Hạ Sinh liền chạy vào trong phòng, bản thân anh hổ thẹn muốn chết. Thiếu niên mười chín tuổi, da mặt mỏng như vỏ trứng gà.
Thẩm Thiên Úc ở bên ngoài xem TV một lát, đợi thời gian không sai biệt lắm mới đi vào trong phòng, vừa nhìn, đã thấy Trần Hạ Sinh nằm ở trên giường, bọc chăn thật chặt, quấn mình thành một cuộn rong biển.
Thẩm Thiên Úc ngửi ngửi, không ngửi được mùi gì cả, đương nhiên cũng không thể không biết xấu hổ gọi Trần Hạ Sinh, liền nhìn nhìn thùng rác, kết quả bên trong chỉ có vỏ chuối mà mình đã ném buổi sáng, ngay cả giấy vệ sinh đều không có.
Xem ra anh đã nhịn cho qua.
Thẩm Thiên Úc không hề nghĩ nhiều, xem xem thời gian còn sớm, liền đến bàn học làm một ít bài tập. Bài tập ở trường của họ còn rất nhiều, nếu không chia ra mỗi ngày làm, căn bản làm không xong. Thẩm Thiên Úc có ý thức tự chủ mạnh, không muốn không làm xong bài tập, cũng không muốn để đến ngày cuối cùng mới thức đêm làm bài tập, nên mỗi ngày đều quy định bản thân làm một phần bài tập, làm xong mới có thể ngủ.
Học như vậy liền học đến mười hai giờ, Thẩm Thiên Úc đi đánh răng, bên ngoài im ắng, Vưu Kim Liên cùng hai đứa song sinh luôn cãi nhau kia đều đã ngủ.
Thẩm Thiên Úc rón ra rón rén trèo lên giường, vừa đắp tốt chăn nằm xuống, liền cảm giác một thân thể nóng ấm chui đến trong chăn của mình, không gian bên trong đột nhiên liền trở nên nhỏ hẹp.
Thẩm Thiên Úc giữ tay Trần Hạ Sinh, ngăn cản anh tiếp tục rúc qua bên này, hỏi: “Làm gì vậy?”
Trần Hạ Sinh quay qua một chút, không nói chuyện.
Sau đó anh nắm tay Thẩm Thiên Úc, cầm tay hắn chạm đến qυầи ɭóŧ anh. Tay Thẩm Thiên Úc ngập ngừng, ngay khi đυ.ng đến nơi đó của anh, trong nháy mắt dừng lại.
Thẩm Thiên Úc nói: “Được rồi, ngủ đi.”
Trần Hạ Sinh không buông tay.
Thẩm Thiên Úc lại nhấn mạnh, lần này thanh âm tương đối nghiêm túc, mang theo mệnh lệnh: “Đừng nháo.”
Trần Hạ Sinh liền buông tay, nhưng cả người đều nằm ép lên thân thể Thẩm Thiên Úc. Trời rất tối, Trần Hạ Sinh càng đen, dưới ánh trăng, Thẩm Thiên Úc nhìn đường nét khuôn mặt nghiêng đen đặc của anh, nghe Trần Hạ Sinh cố gắng đè nén tiếng hít thở, không biết như thế nào cho phải.
“Giúp anh sờ sờ.” Thanh âm Trần Hạ Sinh khản đặc, “Anh cũng giúp em.”
Thẩm Thiên Úc nhận mệnh đem tay hướng phía dưới thân anh, đυ.ng đến hạ thể cứng rắn của anh, thuận miệng hỏi: “Không phải lúc ở trong nhà tắm anh đã ngạnh sao? Sao không tự giải quyết, nhẫn đến bây giờ?”
“……” Trần Hạ Sinh không nói chuyện, thời điểm bị cầm lấy, cắn răng, thân thể run lên một chút.
“Tự anh lộng không ra được.” Qua thật lâu, Trần Hạ Sinh thở hổn hển, hướng Thẩm Thiên Úc nói.
Thẩm Thiên Úc không hiểu anh là có ý gì, một lát sau, Trần Hạ Sinh tự mình nói ra.
“Trước kia anh nghĩ đến em mỗi khi dùng tay làm…… Nhưng vừa rồi, lộng không ra được.” Trần Hạ Sinh nói ở bên tai Thẩm Thiên Úc, anh rất rất muốn hôn Thẩm Thiên Úc, lại sợ Thẩm Thiên Úc cảm thấy ghê tởm, chỉ có thể đau khổ nhẫn nại, “Anh xong rồi, Hoa Nhi, anh tự mình lộng không ra được, chỉ em mới có thể giúp anh.”
Thẩm Thiên Úc nghe vậy thì nhíu mày, hắn tất nhiên không tin, nhưng cũng không muốn vạch trần Trần Hạ Sinh. Hắn chỉ nghĩ nhanh chóng giải quyết chuyện của Trần Hạ Sinh, sau đó ngủ.
Thẩm Thiên Úc xem như không có biện pháp với Trần Hạ Sinh. Phản ứng của người bình thường hẳn đều là tránh né Trần Hạ Sinh, sau đó từ từ xa lánh anh đi? Nhưng Thẩm Thiên Úc là người như vậy, rất xem trọng tình thân, luyến tiếc rời xa người anh họ từ nhỏ đã đối xử rất tốt với mình này. Nói Trần Hạ Sinh thích nữ nhân đi, xem mắt cũng đã xem rồi, cũng muốn giúp anh tìm bạn gái, nhưng anh không đổi được, có thể làm sao đây?
Có đôi khi Thẩm Thiên Úc cũng nghĩ, nếu bản thân ngày sau không thích nữ nhân, hoặc là bởi vì đủ loại nguyên nhân không thể kết hôn, cũng có thể sẽ chung sống cả đời cùng Trần Hạ Sinh. Thật sự làm hắn chống cự là tính sự (sεメ) giữa người đồng tính.
Thẩm Thiên Úc đương nhiên biết hai nam nhân làʍ t̠ìиɦ như thế nào, nhưng chỉ là nghe nói qua, không có thử qua, cái loại chuyện này nghĩ đi nghĩ lại đều cảm thấy không thể thông được.
Mấu chốt nhất là, Thẩm Thiên Úc chỉ xem Trần Hạ Sinh như người thân, đối với anh không có tình yêu, điểm này bản thân hắn rõ ràng nhất.
Thẩm Thiên Úc một bên nghĩ, một bên vừa lộng giúp Trần Hạ Sinh, lực đạo trên tay có chút nặng, khi cảm thấy Trần Hạ Sinh sắp ra, hắn lấy giấy vệ sinh ở đầu giường, lau sạch sẽ cho anh, sau đó bản thân xuống giường muốn đi rửa tay.
Nhưng Thẩm Thiên Úc còn chưa đi xuống, Trần Hạ Sinh liền giữ chặt góc áo Thẩm Thiên Úc.
“Anh cũng giúp em.” Hô hấp của Trần Hạ Sinh còn thật hỗn loạn, trong bóng đêm thấy không rõ vẻ mặt của anh, thế nhưng Thẩm Thiên Úc cảm giác anh hẳn là bối rối.
“Không cần.” Thẩm Thiên Úc gỡ tay Trần Hạ Sinh ra, giọng điệu có chút cứng ngắc.
“Em giận sao?” Trần Hạ Sinh không bỏ qua, bước xuống giường theo Thẩm Thiên Úc, đi chân trần đứng trên mặt đất lạnh như băng.
Thẩm Thiên Úc đột nhiên đẩy Trần Hạ Sinh một cái, đem anh ép vào tường, nói: “Đây là lần cuối cùng.”
“……”
Thẩm Thiên Úc nói: “Đừng nói cái gì mà chỉ có em có thể làm anh ra được. Anh, anh thật đúng là đem em trở thành trẻ con — được, xem như em tin. Nhưng mà, anh nghĩ cho rõ ràng, anh là anh trai em, em xem anh như anh ruột, hai anh em ruột ở trong phòng làm chuyện này? Thích hợp sao?”
Trần Hạ Sinh bị hắn đè vào tường, sau lưng một mảnh lạnh ngắt. Anh ngừng thở, có chút kinh ngạc với cơn tức giận của Thẩm Thiên Úc.
Thẩm Thiên Úc cố gắng hết sức để bình tĩnh nói: “Đây là lần cuối cùng, nếu anh muốn tốt cho em, cũng đừng năm lần bảy lượt trêu chọc em, được không? Anh.”
Thẩm Thiên Úc nói một cách thẳng thừng dứt khoát, không cho phép nói từ chối, Trần Hạ Sinh tất nhiên không thể nói không được. Anh nghĩ, Hoa Nhi thật sự giận rồi.
Thẩm Thiên Úc ra ngoài, dùng nước lạnh liều mạng rửa tay, hắn thật sự là có chút sợ hãi. Trong lòng hắn sợ rằng đến cuối cùng Trần Hạ Sinh thật sự có thể sẽ từng chút từng chút kéo mình xuống nước, cuối cùng ngay cả anh em cũng không thể làm.
Giữa hai người phải có một người giữ bình tĩnh.
Thẩm Thiên Úc hít sâu một hơi, tối hôm đó, ai cũng không nói chuyện.
Ngày hôm sau Trần Hạ Sinh giống như đã quên chuyện tối hôm qua, vẫn giống như bình thường, dậy sớm, ăn điểm tâm, múc cho Thẩm Thiên Úc chén cháo, để nguội rồi vào phòng đánh thức hắn.
Hai người cố ý lựa chọn quên chuyện đêm qua, bọn họ đều biết, chỉ có không xé rách lớp vỏ này, quan hệ của hai người vẫn sẽ như bình thường.
Kết quả còn chưa cơm nước xong, liền xảy ra chuyện.
Khi Vưu Kim Cần cùng bác cả vội vàng trở về nhà, phát hiện bà cụ đã chết ở trong phòng, thi thể đều đã cứng ngắc, chỉ có con mèo già nằm ở trên chân bà, bên cạnh một người cũng không có.
Sau đó Vưu Kim Cần nhanh chóng gọi điện thoại cho Vưu Kim Liên, khi nghe được này tin tức, Vưu Kim Liên đánh rơi ống nghe điện thoại, vô cùng kích động, hỏi:
“Chết rồi? Như thế nào chết rồi ah? Cậu gạt tôi, bà cụ kia thân thể so với ai đều tốt hơn, như thế nào có thể chết?”
Vưu Kim Cần hạ giọng nói: “Còn không biết vì cái gì đâu. Nhưng mà chị à, lát nữa chị hãy đến một chuyến đi, trăm ngàn đừng có gấp, đừng nóng giận.”
Vưu Kim Liên có thể không đến sao? Cô vốn đang chuẩn bị sủi cảo cho bữa trưa, sau lại buông chày cán bột liền mặc quần áo, không rửa tay, trên áo khoác dính đầy bột mì.
Tiếng động Vưu Kim Liên gây ra rất lớn, Thẩm Thiên Úc từ phòng bếp chạy đến, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không sao cả.” Vưu Kim Liên nói, “Mẹ có chuyện đi ra ngoài một chuyến, con đừng theo.”
Thẩm Thiên Úc vừa thấy sắc mặt Vưu Kim Liên, liền nói: “Như thế nào? Con không thể đi?”
“Ân.” Vưu Kim Liên nghĩ, chuyện này không tốt để cho con đi chung, chính cô bây giờ hết sức kích động, nghĩ rằng không thể đầu năm mới bảo con trai đi nơi không may đó, liền nói, “Con cùng Cẩu Đản ở nhà, chăm sóc hai em, mẹ một lát liền trở về.”
Làm Vưu Kim Cần cảm thấy khó xử là, bà cụ trước khi chết chỉ gặp qua Trần Hạ Sinh cùng Thẩm Thiên Úc, bác cả ngậm máu phun người nói là mì diện điều của Vưu Kim Liên làm nghẹn chết bà cụ, trên thực tế hàng xóm đều biết, bác cả đã cho bà cụ ăn bánh bột rán nguội lạnh rất nhiều tháng nay, như vậy cũng nghẹn không chết, huống chi là mì diện điều đã được nấu kĩ đâu.
Bác cả tự biết mình đuối lý, đợi Vưu Kim Liên đến đây cũng không dám nhiều lời, ngược lại bị Vưu Kim Liên mắng cho một trận, cũng không dám cãi lại.
Ông cụ trong bệnh viện phải có người chăm sóc, đám tang của bà cụ cũng không thể không làm, năm nay qua cực kỳ khó khăn, liên tục ba ngày tang sự khiến Vưu Kim Liên hoàn toàn kiệt sức, nếu không có con trai ở bên cạnh hỗ trợ, thật không biết làm sao lo liệu.
Chuyện càng khó xử ở phía sau. Trước kia lúc chia nhà, nói rõ cha mẹ do bác cả chăm sóc, tang sự do cậu hai bỏ tiền, nếu sinh bệnh, phí chữa bệnh do hai người chia nhau.
Tất cả đều đột ngột như vậy, nhà máy sắp sửa thu được lợi nhuận, bây giờ chính là thời điểm tài chính trọng yếu, vợ chồng Vưu Kim Cần chỉ vừa mới hưởng được một chút thành quả, ngay lập tức đã không còn, hai người nhịn không được thở dài.
“Tiền không dễ kiếm, phân khó ăn, đã sớm nên hiểu rõ.” Buổi tối, Vưu Kim Cần cùng Trần quả phụ nằm cùng nhau, có chút cam chịu nói.
“Sẽ tốt thôi.” Trần quả phụ an ủi chồng mình, nói, “Khó xử lý nhất là, về sau nếu cũng gặp được loại chuyện này làm sao đây? Cũng phải xem xét an toàn của nhà máy, đừng để lặp lại chuyện trước đây, một trận hỏa hoạn cháy sạch không còn gì.”
Vưu Kim Cần hôn hôn tóc vợ, nói: “Anh chính là lo lắng việc này, mới bảo Cẩu Đản ra ngoài làm việc. Em luôn nói anh không đau lòng Cẩu Đản, trên thực tế anh sợ chúng ta đem trứng gà đều bỏ trong cùng một rổ, nguy hiểm quá lớn.”
Trần quả phụ chống tay ngồi dậy, nói: “Anh khiến nó một mình ở bên ngoài thì không đáng lo a? Nó mới mười chín! Anh còn không phải là không đau lòng con em sao?”
Vưu Kim Cần nói: “Ai nói? Anh nói không để nó trở về sao? Nhưng em xem bộ dáng kia của Cẩu Đản, không phải là đánh chết nó, nó cũng không đến nơi này của chúng ta làm việc nha……”
Hai người lại liên tục thở dài.
Lúc sắp khai giảng, Thẩm Thiên Úc nhận được tin nhắn của Từ Tĩnh.
[Cậu làm xong bài tập rồi sao?]
Nghĩ nghĩ, Thẩm Thiên Úc trả lời hai chữ: [ Vẫn chưa.]
Từ Tĩnh lại hỏi: [Chừng nào thì cậu trở về?]
Thẩm Thiên Úc: [Ngày nhập học trở lại đó.]
Từ Tĩnh: [Nga, vậy cậu trở về nhanh đi.]
Thẩm Thiên Úc cảm thấy khó hiểu, đã nói cho cô biết lúc nào trở lại, còn ‘Trở về nhanh lên’? Có ý tứ gì?
Rất nhanh, lại có một tin nhắn tới.
Từ Tĩnh: [Mình có lời muốn nói với cậu.]