Trọng Sinh Đến Nông Gia

Chương 25

Thời tiết cuối tháng tám oi bức như một cái l*иg, không có một chút gió.

“Ông lừa ai chứ.” Trần Hạ Sinh nghe hắn nói xong càng căm tức, “Đánh xong nói tiếp.”

Loại oi bức này không có kéo dài lâu, một lát sau, từ phương xa liền truyền đến từng cơn gió lạnh.

Sắp đổ mưa.

Một người đàn ông vô cùng chật vật nằm ở trong hẻm nhỏ, một người khác dựa vào tường không nhúc nhích. Bọn họ phi thường im lặng, không có bất kỳ trao đổi gì.

Thẳng đến khi có một giọt mưa rơi xuống mặt Trần Hạ Sinh, anh mới nâng tay, sờ sờ hạt mưa trên mặt mình.

“Tôi về đây.” Trần Hạ Sinh đứng lên, bật lửa châm thuốc, nhưng lại không hút, chỉ là kẹp ở ngón tay, sau một lúc thở dài: “… Ở đây lãng phí thời gian với ông như vậy, còn không bằng ra ngoài chơi với em trai.”

Mắt dài nhỏ nằm trên mặt đất, quần áo đều bị bẩn, trên mặt xanh tím. Mưa chậm rãi nặng hạt rơi xuống.

Rào rào – chỉ trong chốc lát, mưa biến lớn, xung quanh cũng chỉ có âm thanh như vậy.

Mắt dài nhỏ đột nhiên nói: “Ông không tin tôi, nhưng những gì tôi nói đều là sự thật. Vốn không muốn nói, hiện tại cũng không muốn, nhưng là uống say, không cẩn nói ra.”

Trần Hạ Sinh lúc này mới hít một hơi, có điều vì mưa mà thuốc đã bị dập tắt. Năm mười tám tuổi anh học hút thuốc, cũng không dám hút nhiều, vì đắt. Nghĩ nghĩ, anh đem thuốc lá bị mưa ngấm mềm nhũn thu vào, trầm giọng nói: “Mặc kệ ông nói thật hay giả, tôi về đây.”

Nhìn đồng hồ, giờ đã là hơn chín giờ tối.

Trường Thẩm Thiên Úc là trường nội trú, trước mười rưỡi là ký túc xá đóng cửa, có quản túc kiểm tra. Tuy rằng quản nghiêm nhưng ngày mai bắt đầu được nghỉ, đối với học sinh không nội trú, quản túc cũng là nhắm một con mắt mở một con mắt cho qua.

Thẩm Thiên Úc cùng Trần Hạ Sinh hẹn nhau ngày mai đi chơi nên tối nay đi ngủ sớm, thấy Thẩm Thiên Úc nằm lên giường, người trong ký túc xá đều yên lặng không nói chuyện.

Sáu giờ sáng hôm sau, đồng hồ sinh học của Thẩm Thiên Úc gọi hắn tỉnh lại. Hắn thu dọn một chút, chưa ăn sáng. Hôm nay là ngày nghỉ, trong trường vô cùng im lặng, gần như không có học sinh. Thẩm Thiên Úc vốn muốn xuống căng tin ăn cơm, nhưng nghĩ lại, vẫn là đến sân thể dục chạy vài vòng. Cụ thể chạy bao nhiêu thì không nhớ rõ, đại khái cũng không kém mười km là bao nhiêu. Chạy xong nhìn đồng hồ, bây giờ là tám giờ, hắn lau mồ hôi, dừng lại một lúc liền đi vào căng tin lấy sữa đậu nành uống, chuẩn bị cùng Trần Hạ Sinh đến công viên chơi.

Bây giờ hắn chạy chậm một chút sẽ không mỏi chân đau bụng nữa, tuy rằng vẫn khó thở nhưng so với lúc đầu thì đã dễ chịu hơn nhiều hơn.

Thẩm Thiên Úc đi sớm, nghĩ rằng sẽ phải đợi Trần Hạ Sinh lâu nhưng không ngờ, Trần Hạ Sinh cũng đến rất sớm, gần như là cùng hắn chân trước chân sau đến. Trần Hạ Sinh cầm một hộp giữ ấm, đó là bữa sáng của hai người, bởi vì Trần Hạ Sinh nói anh gặp một cửa hàng bánh bao rất ngon.

Thẩm Thiên Úc vừa quay đầu nhìn thấy hai má xanh tím của Trần Hạ Sinh thì sửng sốt một chút, có chút lo lắng, sau đó lại tức giận, hỏi: “Anh lại đánh nhau?”

“Không có.”

Trần Hạ Sinh vội vàng phủ nhận, anh cảm giác được mắt dài mảnh từ nay về sau cũng sẽ không có liên hệ gì với Thẩm Thiên Úc, thầm nghĩ dù nói dối thì cũng không ai phát hiện đi? Tối hôm qua anh đã nghĩ ra một cái cớ rất hay “Không phải là anh đang đi tìm việc sao, đang muốn nói cùng em.”

“Tìm việc? Tìm việc mà đem mặt biến thành dạng này?”

“Ừ.” Mặt Trần Hạ Sinh có chút hồng, nhanh chóng cúi đầu, “Anh làm bảo vệ. Lúc đó phỏng vấn, cùng một tiểu tử cao gần bằng anh luận bàn luận bàn, không lưu ý chút liền biến thành như vậy.”

Thẩm Thiên Úc sống cùng anh nhiều năm như vậy, sao lại có thể không biết anh đang lừa mình sao? Có điều nhìn Trần Hạ Sinh không muốn nói thật, mà chính hắn cũng không thể vì Trần Hạ Sinh đánh nhau mà cãi nhau với anh, chỉ có thể nhíu mày nhìn anh, muốn biết anh đến tột cùng là muốn giấu diếm cái gì.

Trần Hạ Sinh đương nhiên sẽ không lừa hắn tất cả, chuyện mắt dài nhỏ anh sẽ không nói Thẩm Thiên Úc, nhưng việc đi tuyển bảo vệ là có, cũng vừa vặn nhân dịp này nói với Thẩm Thiên Úc.

Hai người ngồi trên ghế băng trong công viên. Tối hôm qua vừa mưa xong, không khí vô cùng tươi mát, nhưng đất lại lầy lội một mảnh, lại là sáng sớm nên trong công viên không có một bóng người.

“Anh không có học vấn gì, rất nhiều việc không làm được. Lần trước nghe nói có gia đình tìm bảo vệ, vốn anh không muốn làm bảo vệ, nhưng nghe nói lương rất cao. Lão tổng công ty đó cả ngày lo lắng con gái bị người ta bắt cóc. Anh chỉ cần phụ trách an toàn của cô gái kia là được. Quan trọng nhất là, nữ hài kia học cùng trường với em.” Trần Hạ Sinh nửa ngày mới nói đến trọng điểm, “Anh nghĩ, như vậy chẳng phải là anh sẽ có rất nhiều thời gian ở trường của em sao? Không phải là có thể nhìn thấy em sao? Cho nên anh liền đi phỏng vấn, kết quả liền đủ tư cách.” Trần Hạ Sinh mở hộp giữ ấm ra, bên trong có bánh bao nóng hầm hập, anh lấy ra một cái cho Thẩm Thiên Úc, nói: “Ngày mai còn phải đi một chuyến, nếu có thể thành công thì rất tốt.”

Thẩm Thiên Úc cắn một miếng bánh bao.

“Chỉ là cuối tuần liền không có thời gian cùng em. Anh chỉ có thể nghỉ thứ bảy, chủ nhật lại đến phiên.”

Thẩm Thiên Úc có vẻ hiểu: “Không sao. Trường em hẳn sẽ có học thêm, cuối tuần là tự học cả ngày, bình thường đều không ra ngoài được.”

Trần Hạ Sinh nhắc đến chuyện quà tặng: “Giờ trong túi anh còn chút tiền. Hoa nhi, em còn chưa nói cho anh biết em thích cái gì đâu.”

“Không thích gì hết.” Thẩm Thiên Úc nói: “Em chẳng thiếu cái gì, anh đưa tiền cho cha mẹ tích cóp đi, hoặc là giữ lại để sau này cưới vợ.”

“…” Những lời này khiến yết hầu Trần Hạ Sinh phát nghẹn, bánh bao không nuốt xuống được cơ hồ bị nghẹn gần chết, vội vàng mở nắp bình, uống một ngụm nước.

Trần Hạ Sinh nghĩ nghĩ, cau mày dùng giọng điệu thực nghiêm túc nới với Thẩm Thiên Úc: “Hoa nhi… về sau ngộ nhỡ, ngộ nhỡ anh không lấy vợ, em thấy sao?”

“Vì sao không kết hôn?” Thẩm Thiên Úc hỏi.

“… Dù sao giờ cũng không có đối tượng thích hợp, công việc của anh không tốt, không biết có cô gái nào chịu theo không.”

Thẩm Thiên Úc vội vàng an ủi anh họ, tỏ vẻ phản đối: “Ai nói. Anh lớn thành như vậy, ở quê mình có bao nhiêu là cô nương thích anh. Nếu không lấy được con gái thành phố thì về quê lại

thiếu sao.”

Trần Hạ Sinh rầu rĩ, nửa ngày mới nói: “Vậy còn em, về sao muốn tìm người như thế nào?”

“Không biết a. Em không có tiêu chuẩn thích hay không.”

“Đại khái thôi.” Trần Hạ Sinh ép hỏi, “Chưa từng nghĩ qua?”

Khi đó Trần Hạ Sinh vừa triệt để hiểu được tình cảm của mình, cấp bách muốn xác định. Anh nghĩ, nếu khi đó Thẩm Thiên Úc cho mình một đáp án “chưa từng nghĩ ngợi qua”, có lẽ anh sẽ không bất an như vậy, cũng sẽ không đem tất cả buồn khổ giấu trong lòng, sau đó làm ra chuyện ngu xuẩn kia.

Nhưng Thẩm Thiên Úc lại trả lời là: “Cũng từng nghĩ qua. Có lẽ là một cô gái dịu dàng đi, có tri thức hiểu lễ nghĩa, hiếu kính cha mẹ…”

Biểu tình Thẩm Thiên Úc có chút mê mang, hắn ngẩn người, nói ra những lời này lại có cảm giác không thích hợp, lại bổ sung: “Còn phải yêu em nữa…”

Nửa ngày cũng không nghe đáp lại, Thẩm Thiên Úc quay đầu nhìn Trần Hạ Sinh cũng đang thực mê nang như hắn, giải thích thêm: “Ách, cũng không rõ lắm, đến đại học rồi nói sau.”

Ý tứ hắn là sẽ tìm nữ sinh, tốt nhất là cùng trường. Trần Hạ Sinh cùng Thẩm Thiên Úc từ nhỏ lớn lên cùng nhau, trong nháy mắt liều hiểu ý của hắn, nhất thời chân tay lạnh lẽo.

Trần Hạ Sinh mất mát cúi đầu, bưng bình nước lên, uống từng ngụm, lòng rối như tơ vò.

Cũng là, em họ học giỏi như vậy, về sau khẳng định cũng sẽ tìm một cô gái có tri thức có trình độ không thua kém gì hắn đi? Thầy giáo Lý trong thôn tài trí hơn người nhưng vợ lại thất học, hai người luôn cãi nhau, thầy còn từng oán hận với anh, nói rằng vợ và thầy không cùng một thế giới, không có tiếng nói chung!

Anh cùng Thẩm Thiên Úc có tiếng nói chung sao? Hiện giờ thì chưa, nhưng chờ ngày sau hắn lên đại học, rồi đi làm, chính mình liền không thể tiến vào cuộc sống của hắn nữa.

Thẩm Thiên Úc không biết trong nháy mắt mà Trần Hạ Sinh lại suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ nhìn thấy sắc mặt Trần Hạ Sinh rất kém, có chút không hiểu làm sao.

Hôm sau Trần Hạ Sinh đi phỏng vấn, không cùng Thẩm Thiên Úc. Lúc chạng vạng, Trần Hạ Sinh tìm Thẩm Thiên Úc, nói: “Qua rồi.”

Thẩm Thiên Úc cười nói, “May quá.”

Trần Hạ Sinh vui vẻ nói: “Cô bé kia đúng là học trường em. Nhưng cô ấy không nội trú, mỗi buổi tối phải đi đón, lúc khác sẽ ở trong nhà cô ấy, nghe nói rất nhẹ nhàng. Có thời gian rảnh, anh liền đi tìm em.”

““Được.” Thẩm Thiên Úc gật đầu, lại hỏi: “Vậy anh đang ở chỗ nào? Nhà bọn họ bao ở à?”

“Bao ở, cho anh một gian nhỏ, ở ngay gần trường em.” Trần Hạ Sinh nói, “Về sau cuối tuần nếu không phải đi học, em có thể đến chỗ anh.”

Bốn ngày nghỉ thoáng cái trôi qua, kết quả tập quân sự được thông báo, ngoài suy nghĩ của mọi người, Thẩm Thiên Úc lại là người được điểm cao nhất lớp.

Mọi người đều nghĩ rằng Thẩm Thiên Úc chọc đến huấn luyện viên, nhìn mấy ngày hắn bị dạy dỗ, liền biết hắn không được huấn luyện viên yêu thích. Nhưng trong lúc tập, hắn lại là người chảy mồ hôi nhiều nhất, vất vả nhất.

Bởi vậy, Thẩm Thiên Úc làm đại biểu học sinh, cùng một nữ sinh khác tiến lên đài diễn thuyết. Đơn giản là nói một chút tập quân sự vất vả như thế nào, bọn họ vượt qua bao khó khăn, học xong kiên trì, đối với ngày sau rất có ảnh hưởng, có bao nhiêu cảm ơn đối với huấn luyện viên.

Một nữ sinh khác nói còn cảm động hơn Thẩm Thiên Úc, cô gái rất xinh đẹp, thanh âm mềm mại, nói chừng hơn mười phút, khiến Thẩm Thiên Úc đứng đến chân tê rần. Hắn nhịn không được ngẩng đầu xem cô gái kia, theo sau liền thấy được một cảnh tượng xấu hổ.

Cô gái kia chắc là đang đến tháng, dùng băng vệ sinh có chút lớn, thêm đó áo cô lại ngắn, cho nên từ phía sau có thể nhìn thấy một mảnh băng vệ sinh lộ ra từ lưng quần.

Thẩm Thiên Úc mất tự nhiên dời mắt đi, do dự không biết có nên nhắc nhở cô không.

Vừa vặn lúc này, nữ sinh diễn thuyết xong, hai người khom người chào, đi xuống đài diễn thuyết.

Cô gái đi trước Thẩm Thiên Úc, theo

tư thế đi đường, thứ đó cứ lay động, càng lộ ra.

Hai người xuống đài xong còn phải đi vào bên trong đội ngũ, nếu chính mình không nhắc nhở cô gái kia, khẳng định hôm nay cô sẽ xấu mặt một phen.

Thẩm Thiên Úc thở dài, thực ra phi thường không muốn liên quan đến sự việc này. Hắn buồn bực gục đầu xuống, vỗ vỗ bả vai cô gái.

Cô gái kia giật mình, mở to mắt giống như con thỏ, quay đầu nhìn Thẩm Thiên Úc.

“… Cái kia,” Thẩm Thiên Úc quay đầu đi, “Đằng sau cậu lộ ra đấy.”

Cô gái khϊếp sợ nhìn chằm chằm Thẩm Thiên Úc, nhanh chóng lấy tay che mông mình, lắp bắp hỏi: “Lộ, lộ cái gì cơ?”

Thẩm Thiên Úc cũng không trả lời, hôm nay hắn mặc đồng phục mùa thu, vạt áo rất dài, vừa lúc có thể cho nữ sinh mượn. Tuy rằng hắn cũng không muốn cho mượn – bọn họ không cùng lớp, sau này cũng không có liên hệ gì, nhưng cũng không thể không cho mượn, rốt cuộc cũng không nên để một cô gái phải xấu hổ như vậy.

Thẩm Thiên Úc thở dài, cởϊ áσ khoác đưa cho cô gái, ý bảo cô có thể mặc vào, che phía sau. Nữ sinh nhận áo quấn vào thắt lưng, vẫn là thực xấu hổ, cô cuống quít hỏi: “Bạn tên là gì? Lớp nào? Tớ, tớ sẽ trả lại áo cho cậu.”

Thẩm Thiên Úc nói cho cô tên cùng lớp của mình, sau đó liền lập tức rời đi.

Nữ sinh đọc tên Thẩm Thiên Úc, có cảm giác như đã nghe qua ở đâu, đặc biệt quen thuộc,

Thẩm Thiên Úc cũng không để chuyện này trong lòng. Cho đến tan học buổi tối, lúc hắn đi ra căng tin, ngoài ý muốn thấy nữ hài kia mặc bộ áo thùng thình của hắn, đi cùng với anh họ Trần Hạ Sinh.

Chỉ trong nháy mắt Thẩm Thiên Úc liền hiểu rõ, Trần Hạ Sinh phỏng vấn thành công, từ hôm nay trở đi liền đi làm, lại vừa khéo chính là làm bảo tiêu cho nữ sinh kia.

Thẩm Thiên Úc cảm thấy kỳ quái. Kiếp trước cha mẹ nuôi họ Hà coi như là giàu nức tiếng, nhưng cũng chưa bao giờ tìm bảo tiêu cho con cái. Nếu là lo lắng an toàn của con, hẳn sẽ không đem bọn họ đẩy vào trường nội trú như thế.

Sau này nghe Trần Hạ Sinh nói, Thẩm Thiên Úc mới hiểu được. Nữ sinh này tên Từ Tĩnh, tính cách mạnh mẽ, không muốn đi theo con đường cha mẹ đã đặt sẵn, lúc trung học liền nhất định muốn vào trường học nổi tiếng nghiêm khắc này, người trong nhà không có cách nào khác đành theo ý cô, nhưng lại không cho phép cô nội trú trong trường, lúc này mới có ý muốn tuyển dụng bảo tiêu.

Ngay buổi tối hôm đó Từ Tĩnh liền biết đồng phục này thuộc về ai. Cô mặc áo này rất dài, Trần Hạ Sinh liền lưu ý một chút, kết quả sau khi cô thay áo ra, phát hiện ba chữ ‘Thẩm Thiên Úc’ ở sau thân áo.

Thẩm Thiên Úc có tính độc chiếm vô cùng mạnh mẽ, đồ của mình đều sẽ viết chữ lên, có đôi khi chỉ mua một bình nước khoáng thôi, cũng đều viết tên lên trên.

Cho nên Trần Hạ Sinh liếc mắt liền nhận ra, đây là áo của Thẩm Thiên Úc.

“Ủa, đây là đồng phục của em trai tôi mà.” Trần Hạ Sinh nói với Từ Tĩnh.

Cô gái kinh ngạc mở to hai mắt, cô có vẻ như rất thích mở t mắt ra như vậy nhìn người khác, “Thật à?”

“Ừ.” Trần Hạ Sinh không thấy ánh mắt nàn, chỉ là cầm đồng phục kia, nói: “Thẩm Thiên Úc, chính là em trai của tôi.”

“Thẩm Thiên Úc, đúng là tên này.” Nữ hài cười cong ánh mắt, “Thật khéo a, có điều, hai người nhìn không giống nhau.”

“Rất nhiều người cũng nói thế.” Trần Hạ Sinh cũng cười, một lát sau cười không nổi, “Sao áo em tôi lại ở chỗ cô?”

Mặt Từ Tĩnh phừng một cái đỏ lên, không trả lời Trần Hạ Sinh, xoay người về phòng mình.

Lúc cô mượn áo thật xấu hổ, liền ngượng ngùng trả lại cho Thẩm Thiên Úc, vừa lúc gặp được Trần Hạ Sinh, liền nhờ Trần Hạ Sinh trả giúp.

Bởi vì thời gian làm việc, Trần Hạ Sinh cần luôn giữ liên lạc với Từ Tĩnh cùng người nhà của cô, nên anh liền theo yêu cầu mua một chiếc điện thoại di động. Sau đó anh lại bỏ tiền của mình ra mua thêm một cái, trong tay liền có hai cái. Anh tính toán đem một cái cho Thẩm Thiên Úc, như vậy anh có thể tùy thời nhắn tin gọi điện cho hắn.

Thời điểm đó điện thoại di động chưa thông dụng, giá khá đắt, di động của Trần Hạ Sinh có người chi trả, còn Thẩm Thiên Úc thì không, một chiếc di động đó là nửa tháng tiền lương của Trần Hạ Sinh, hơn mười ngày cố gắng lúc tập quân sự kia liền trôi theo dòng nước.

Có điều Trần Hạ Sinh cảm giác phi thường đáng giá, thậm chí kích động đến mất ngủ một đêm. Ngẫm lại a, có di động, anh có thể nhắn tin gọi điện cho em trai, tức là lúc nào cũng có thể cùng em trai nói chuyện phiếm. Vừa nghĩ có thể nghe được tiếng em trai trong điện thoại, Thẩm Thiên Úc liền hạnh phúc muốn hét lên.

Hôm sau Thẩm Thiên Úc bị Trần Hạ Sinh gọi ra cổng trường. Trường của hắn rất nghiêm, bình thường muốn ra ngoài đều phải là chủ nhiệm lớp ký tên. Thẩm Thiên Úc xin hơn một tiếng mới được phê chuẩn, vội vàng ra cổng.

“Có chuyện gì thế?” Thẩm Thiên Úc vừa đưa giấy phép cho bảo vệ, vừa đi ra ngoài. Thẩm Thiên Úc nhìn thấy Trần Hạ Sinh cầm đồng phục của mình trong tay, hắn đầu tiên có chút buồn bực, sau đó lập tức liền hiểu ra. Biết cô gái kia ngượng ngùng trả áo cho mình, liền nhờ Trần Hạ Sinh trả.

Thẩm Thiên Úc nói: “Cô gái kia biết anh là anh em à?”

“Ừ” Trần Hạ Sinh nói “ Anh thấy tên em trên đồng phục, liền nói với cô ấy.”

Thẩm Thiên Úc gật đầu nói, “Lớp học buổi tối còn chưa xong, em còn đang lên lớp đó, nếu không có việc gì khác thì em đi trước đây.”

“Đợi đã,” Trần Hạ Sinh cười tủm tỉm, lấy di động từ trong túi áo ra, đưa vào tay Thẩm Thiên Úc, nói “ Cầm đi, buổi tối anh gọi cho em.”

“Đây là cái gì?” Thẩm Thiên Úc sửng sốt một chút, cầm lên xem, phát hiện đây là điện thoại di động, càng kinh ngạc nói: “Đây là cho em?”

“Còn có thể cho ai?” Trần Hạ Sinh nói.

“Cho em làm gì a.” Thẩm Thiên Úc lắc đầu, muốn trả lại cho Trần Hạ Sinh: “Em không lấy đâu.”

Trần Hạ Sinh lập tức nóng nảy: “Sao lại không cần? Em có thể liên hệ với anh, buổi tối chúng ta có thể nói chuyện mà.”

“Anh mua cái này mất bao nhiêu tiền?”

“… không nhiều lắm. Công ty cho anh một cái, anh chỉ mất tiền mua một cái thôi.”

“Bây giờ có thể trả lại không?” Thẩm Thiên Úc hỏi.

Trần Hạ Sinh lắc đầu, “Đã mở ra rồi làm sao trả được nữa?”

Thẩm Thiên Úc có điểm nóng nảy: “Trường em không cho mang điện thoại di động, anh cũng không phải không biết. Hơn nữa, cái này tốn bao nhiêu tiền…”

“Này có cái gì!” Trần Hạ Sinh không để ý, “Tiền của anh cũng đều là để cho em, không mua cho em thì mua cho ai.”

Thấy Trần Hạ Sinh quyết tâm muốn đưa di động cho mình, Thẩm Thiên Úc chỉ có thể cầm lấy, nửa ngày mới nói: “Vậy để lại đi.”

Trần Hạ Sinh gật đầu vui vẻ nói: “Anh đã lưu số điện thoại của anh tróng đó, mở ra thấy cái đầu tiên chính là anh. Tiền cũng nạp rồi, em có thời gian thì nhắn tin cho anh, anh sẽ gọi lại cho em.”

“Được.”

Trần Hạ Sinh nghĩ nghĩ, lại thấy không biết nói gì, liền bảo Thẩm Thiên Úc: “Vậy em trở về lớp đi.”

Thẩm Thiên Úc vốn định nói thêm vài câu với Trần Hạ Sinh, thế nhưng hắn vừa lên trung học, chương trình rất chặt, cũng không dám trì hoãn, chỉ có thể vội vàng từ biệt. Lúc quay đầu, nhìn thấy biểu tình mất mát của Trần Hạ Sinh, Thẩm Thiên Úc lại có chút không nỡ.

Hai người tách ra một năm, tuy nói không có xa lạ, thế nhưng quả thật không còn giống với lúc hai người còn nhỏ nữa. Trần Hạ Sinh trưởng thành, Thẩm Thiên Úc tự nhiên cũng vậy. Thẩm Thiên Úc có bí mật thiếu niên, ban đêm một mình, hắn cũng sẽ ảo tưởng ra một người không rõ hình dáng để phát tiết du͙© vọиɠ. Việc này khiến Thẩm Thiên Úc không thể giống như trước đây mà dán vào Trần Hạ Sinh, hắn cao mét tám, hai người cao lớn như vậy đứng chung một chỗ, người khác cũng sẽ không cảm giác hai người là anh em, nói không chừng còn hiểu lầm cái gì.

Chính là bởi vì như vậy, sau khi gặp lại, Thẩm Thiên Úc rõ rệt không thích thân mật với Trần Hạ Sinh như trước kia, cả người lãnh tính, lý tính, giống như càng ngày càng xa cách Trần Hạ Sinh.

Trên thực tế cũng không phải Thẩm Thiên Úc muốn rời xa Trần Hạ Sinh, hắn chỉ là ẩn ẩn phát hiện, Trần Hạ Sinh cùng mình quá mức thân mật, có điểm không tốt.

Thẩm Thiên Úc nhìn biểu tình đáng thương của Trần Hạ Sinh, thở dài, ngừng lại.

“… Khó khăn lắm mới ra ngoài được một chuyến, hay là em đi dạo với anh một lát nhé?”

Thẩm Thiên Úc nghĩ nghĩ, “Em còn chưa qua chỗ của anh, muốn đi xem, mười giờ tối lại về trường, thế nào?”

Biểu tình trên mặt Trần Hạ Sinh lại lập tức bừng sáng. Dọc theo đường đi, hắn nhịn không được muốn nắm tay Thẩm Thiên Úc, đều bị hắn chặn lại. Nói đùa, trên đường nhiều người như vậy, hai người đàn ông nắm tay có phải là rất kỳ quái không?

Chỗ ở của Trần Hạ Sinh ở cạnh một ngã tư đường rất náo nhiệt, một phòng tuy nhỏ nhưng có đầy đủ buồng vệ sinh cùng bếp, được Trần Hạ Sinh quét tước vô cùng sạch sẽ.

Trần Hạ Sinh đi vào ngồi trên sô pha, Trần Hạ Sinh chạy vào trong bếp hỏi: “Em muốn uống gì? Anh có bia, là một người anh em thay ca để lại. Để xem xem – còn có nước ngọt bạn gái hắn mang đến, em có uống không, sau này anh trả lại tiền cho bạn gái hắn.”

Thẩm Thiên Úc lắc đầu: “Em uống nước lọc là được.”

“Được.” Trần Hạ Sinh cầm chén của mình rót nước cho Thẩm Thiên Úc.

Thẩm Thiên Úc uống hai ngụm, liền nói: “Trời nóng, em ra nhiều mồ hôi quá… Anh, em tắm một cái được không? Ở trường muốn tắm phải mất tiền, còn tiền điện tiền nước ở đây là cho công ty trả phải không?”

“Ừ.” Trần Hạ Sinh nói, “Em có thay quần áo không?… Nếu thay qυầи ɭóŧ, lấy của anh mà mặc, của em cứ để lại, anh giặt rồi mang lại cho em.”

Thẩm Thiên Úc không muốn mặc lại quần áo bẩn, nhất là qυầи ɭóŧ đã mặc một ngày, hắn nghĩ nghĩ, nói: “Được rồi, anh cho em mượn một cái.”

Trái tim Trần Hạ Sinh như bị hẫng một nhịp, hắn cảm giác được mặt mình nhất định là đỏ bừng, vì thế vội vàng xoay mặt vào hướng tủ quần áo, làm bộ như tìm kiếm để bình ổn trái tim của mình.

Thẩm Thiên Úc nghĩ lại có chút ngượng ngùng, trong long nói mặc qυầи ɭóŧ của người khác là thế nào đây? Còn không bằng không mặc, nhưng mà cũng không tốt…

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn là từ bổ, Trần Hạ Sinh dù sao cũng là anh họ của mình, không phải người ngoài, mặc thì cứ mặc đi.

Lúc Thẩm Thiên Úc đi tắm, Trần Hạ Sinh liền ngồi một mình ở sô pha, nhìn chén nước Thẩm Thiên Úc dùng qua, cao hứng không biết phải làm sao. Một lát sau anh bình tĩnh lại, cảm giác mình giống biếи ŧɦái, âm thầm mắng chính mình hai câu, lại vẫn là không thể áp được loại tâm tình phấn chấn này.

Anh thầm mến Thẩm Thiên Úc đã lâu, hoàn toàn không dám biểu hiện ra ngoài, loại cảm xúc này tích góp đến một thời gian nhất định, sẽ sinh ra phản ngược. Trần Hạ Sinh ngày càng để ý Thẩm Thiên Úc, đã sắp nhịn không được.

Trần Hạ Sinh tự nhiên không biết giãy dụa trong long Trần Hạ Sinh, bởi vì ở trường hắn tắm rửa phải mất tiền nên luôn tắm rất nhanh, thật vất vả mới có thể tắm thoải mái, liền tắm rất lâu.

Khi hắn tắm xong ra ngoài đã hơn chín giờ, Thẩm Thiên Úc vừa lau đầu vừa nói: “Cũng không còn sớm nữa, muốn theo em ra ngoài đi dạo không?”

Trần Hạ Sinh tự nhiên sẽ không nói không muốn, chỉ nói: “Đi, nhưng chờ anh giặt quần áo của em đã.”

Thẩm Thiên Úc cười: “Chẳng

lẽ em lại thật sự để anh phải làm a? Vừa nãy lúc tắm em giặt rồi, chứ không sao lại tắm lâu thế chứ.”

Trần Hạ Sinh quay đầu nhìn qυầи ɭóŧ đã treo trên dây phơi ở lan can, nói: “Phơi ở chỗ này, về sau anh mang cho em.”

“Được.”

Buổi tối hôm đó Trần Hạ Sinh chủ động nhắn tin cho Thẩm Thiên Úc, chỉ có hai hàng chữ:

“Hoa nhi, thật ra anh nguyện ý giặt quần áo cho em cả đời. Ngủ ngon.”

Khi đó Thẩm Thiên Úc đang làm bài tập trong ký túc xá. Trong trường này phần lớn là học sinh rất chăm chỉ, trong ký túc xá cũng vậy, từ mười rưỡi liền không ai nói chuyện, vùi đầu vào học. Bên trong ký túc xá quá yên tĩnh nên di động cũng bị tắt tiếng, Thẩm Thiên Úc không có nghe thấy, đợi đến lúc nhìn đồng hồ đã là mười hai giờ hơn, nghĩ là Trần Hạ Sinh đã ngủ nên không nhắn tin nữa.

Sau này mỗi buổi tối Thẩm Thiên Úc đều sẽ nhận được tin nhắn của Trần Hạ Sinh. Đợi Thẩm Thiên Úc học xong lớp buổi tối, lúc về ký túc xá, Trần Hạ Sinh sẽ gọi điện thoại cho hắn, nói chuyện rất lâu.

Thẩm Thiên Úc cũng không biết mình cùng Trần Hạ Sinh nói cái gì, du sao cảm giác thời gian trôi qua rất nhanh, ngắt điện thoại rồi mới phát hiện đã qua thời gian dài như vậy. Làm gì có nhiều chuyện như vậy a? Thẩm Thiên Úc cũng muốn hỏi, có điều lúc điện thoại lại không nghĩ ra.

Trần Hạ Sinh cùng Thẩm Thiên Úc liên hệ rất nhiều, liền đặc biệt không nỡ rời điện thoại, sau này bị Từ Tĩnh phát hiện ra, cô hỏi đùa:

“Anh gọi điện cho ai thế?”

Trần Hạ Sinh tính tình hiền hòa, tùy tiện, dễ dàng cùng tiểu cô nương chơi đùa một chỗ, nghe cô hỏi, liền tiện mồm nói: “Còn có thể là ai a? Nói chuyện với em trai tôi thôi.”

Cô gái liền lập tức nhớ tới thiếu niên ngày đó. Hắn kéo áo khoác cho cô mặc, giúp cô giải vây. Mặc áo khoác của thiếu niên lên người còn có mùi hương bột giặt rõ rang, bởi vì phơi nắng qua, vô cùng ấm áp, loại hương vị đó…

Từ Tĩnh đỏ mặt: “Em anh cũng có di động à?”

“Ừ.”

“Vậy… có thể cho em số được không?” Từ Tĩnh cúi đầu, một lát sau lại ngẩng đầu, ánh mắt mở lớn, vô tội nhìn Trần Hạ Sinh.

Trần Hạ Sinh không bị mỹ sắc của nàng dụ hoặc, một mực không bằng lòng nói: “Để làm gì? Cô tìm hắn có chuyện à?”

Nói xong liền tỏ vẻ không bằng lòng.

“Ai nha, cái anh này, em muốn cảm ơn hắn nha.” Từ Tĩnh bắt đầu làm nũng.

“Không được.” Trần Hạ Sinh không chút nào lui bước.

Từ Tĩnh nói: “Hứ, vậy em tự hỏi hắn.”

Lời này khiến Trần Hạ Sinh vô cùng không hài lòng, nửa ngày mới phản ứng lại, tiểu cô nương đây là bắt đầu tư xuân a. Không được, muốn đem mầm mống này bóp chết tại chỗ, ngày mại liền nói cho Thiên Úc, tuyệt đối không thể cho người khác số điện thoại.

Thẩm Thiên Úc không biết Trần Hạ Sinh đã đoạn tuyệt khả năng trao đổi điện thoại của hắn với nữ hài nhà giàu. Hắn còn đang thống khổ, thống khổ vì sao mình lại chọn một trường học như thế, không có cách nào khác, suốt ngày đều ngồi ở trước bàn học, may mắn là thân thể còn có thể chịu nổi.

Có đôi khi Thẩm Thiên Úc sẽ cho rằng đây là kết quả của việc rèn luyện buổi sáng.Nửa năm nay hắn chạy bộ, thể chất đang dần dần thay đổi.

Cũng là bởi vì chạy bộ, chiều cao của Thẩm Thiên Úc bắt đầu tăng lên. Dến kỳ nghỉ đông, Trần Hạ Sinh đo chiều cao cho hắn, đã đạt tới một mét bảy mươi tám,đi giày vào liền cao hơn mét tám.

“Em đúng là trưởng thành rồi a.” Trần Hạ Sinh chậc chậc khen ngợi, “Bằng tuổi em, anh còn chưa cao bằng đâu, chẳng lẽ sau này em sẽ cao hơn anh à?”

“Chắc chắn rồi.” Thẩm Thiên Úc mỉm cười, vô cùng khẳng định nói.

Thẩm Thiên Úc đương nhiên sẽ cao hơn Trần Hạ Sinh. Có điều đáp án này khiến Trần Hạ Sinh có chút kinh ngạc, bởi vì thân thể anh vốn khỏe mạnh hơn, theo bản năng liền nghĩ em họ sẽ không cao bằng mình. Ở trong lòng anh, Trần Hạ Sinh vẫn là đứa nhỏ cần anh chăm sóc kia, chính mình muốn theo hắn, cõng hắn trên lưng.

Tháng mười, Từ Tĩnh có được số di động của Thẩm Thiên Úc, bình thường đều gửi tin nhắn chúc may mắn, Thẩm Thiên Úc cuối cùng sẽ nhắn lại ‘Cám ơn.”, trừ việc này ra thì không còn trao đổi nào khác. Bởi vì chuyện này quá nhỏ nên hắn không nói cùng Trần Hạ Sinh.

Cách ngày thi cuối kỳ một tuần, Thẩm Thiên Úc bắt đầu điên cuồng ôn tập. Mỗi ngày thời gian hắn ngủ đều không đủ, sáng sớm còn phải chạy bộ. Có điều cũng may mắn là hắn kiên trì, thân thể mới không bị mệt mỏi đến độ ngã xuống.

Thứ bảy, Thẩm Thiên Úc theo thường lệ đến chỗ Trần Hạ Sinh. Phòng tắm trường hắn quy mô khá nhỏ, lúc nhiều người thì không sao, chứ khi ít người rất lạnh. Cho nên Thẩm Thiên Úc bình thường đều đến chỗ Trần Hạ Sinh tắm rửa, vì ở đó rất ấm.

Hôm nay Thẩm Thiên Úc tắm xong, an vị trên sô pha nghỉ ngơi. Trần Hạ Sinh ở trong nhà tắm dọn dẹp, đi ra liền thấy Thẩm Thiên Úc tựa vào sô pha ngủ.

Trần Hạ Sinh rón rén chân tay đi qua, nhìn đến di động của Thẩm Thiên Úc ở dưới lưng hắn. Sợ làm hắn khó chịu, Trần Hạ Sinh liện kéo ra.

Bởi vì tò mò, Trần Hạ Sinh tiện tay mở ra điện thoại của Thẩm Thiên Úc, lật đến phần tin hắn, ngừng một chút suy nghĩ, cuối cùng vẫn mở ra.

Sau đó anh nhìn thấy tin nhắn của “Từ Tĩnh”, tuy rằng số lượng không nhiều, nhưng lại liên tục không gián đoạn.

Trần Hạ Sinh không biết cảm giác trong lòng mình giờ là gì, tóm lại là vừa chua xót vừa nghẹn ngào, đau đến khiến anh không thể hô hấp.

Trong lúc mơ ngủ Thẩm Thiên Úc không biết cảm xúc lan đến của anh, thời gian dài hăng hái chiến đấu làm hắn mệt mỏi vô cùng. Đến chỗ của Trần Hạ Sinh, hắn mới bắt đầu thả lỏng tinh thần, một khi thả lòng liền mệt mỏi rã rời. Thẩm Thiên Úc ngủ rất sau, nhưng trong nháy mắt cảm giác hai má có chút nóng, có cái gì đó liếʍ liếʍ bờ môi của hắn, còn cắn lên môi hắn một phát.

Thẩm Thiên Úc muốn tỉnh lại nhưng không được, lúc mở mắt ra đã là năm giờ chiều.

Mùa đông trời tối rất sớm, Trần Hạ Sinh quay đầu nhìn sắc trời đã sắp tối đen.

Trần Hạ Sinh đang ở trong bếp nấu cơm, chờ anh làm xong, Thẩm Thiên Úc có cảm giác kỳ quái, Trần Hạ Sinh tựa hồ không vui.

Trong kỳ thi, Thẩm Thiên Úc cấm Trần Hạ Sinh nhắn tin cùng gọi điện cho hắn, đó là bởi vì rất không có khái niệm thời gian, Trần Hạ Sinh gọi điện thoại rất lâu, mà nhắn tin cũng không có chuyện gì quan trọng.

Năng lực tự chế của Thẩm Thiên Úc rất mạnh, vài lần ngăn chặn Trần Hạ Sinh mà nói, muốn cho đối phương chủ động ngắt mánh. Nhưng đến lúc đó, Trần Hạ Sinh sẽ giống như keo dán mà làm nũng chơi xấu, chính là không ngắt.

Qua vài lần, Thẩm Thiên Úc dứt khoát tắt máy, không cho Trần Hạ Sinh cơ hội mở đầu.

Điều này khiến Trần Hạ Sinh nghẹn hỏng, mỗi ngày anh đều viết nháp này nọ, muốn gửi cho Thẩm Thiên Úc, cách kỳ thi ba ngày, anh liền không chịu nổi, tế bào toàn thân kêu gào, muốn nói chuyện với em họ.

Trần Hạ Sinh nằm ở trên giường, một lát sau máu dồn lên não, đột nhiên mở tin nhắn đã soạn ra mà chưa dám gửi kia, thiếu chút nữa là ấn gửi đi.

Có điều anh cũng biết, loại tin nhắn này mà gửi đi, ngay cả huynh đệ cũng chẳng thể làm nữa.

Trần Hạ Sinh cười khổ trong chốc lát, cầm điện thoại ném lên giường, đi ngủ.

Từ Tĩnh tuy rằng trên danh nghĩa là chủ của Trần Hạ Sinh nhưng có thể coi như em gái của anh, bình thường cùng Trần Hạ Sinh không lớn không nhỏ, luôn cùng anh nháo.

Từ Tĩnh biết Trần Hạ Sinh đang thầm mến cô nàng nào đó, vô nghĩa, mỗi ngày ôm điện thoại đợi tin nhắn, không phải là thầm mến thì là gì? Còn lấy em trai ra làm tấm bia, rất không có suy nghĩ.

Tiểu cô nương rón rén bò đến bên giường, nghe Trần Hạ Sinh hít thở đều đều, nhẹ nhàng đem di động của anh lấy ra. Mang theo ý nghĩ đùa dai, Từ Tĩnh lật xem di động của Trần Hạ Sinh.

Cùng Trần Hạ Sinh liên hệ nhiều nhất chính là người con gái tên “Hoa Nha”. Từ Tĩnh hoàn toàn không đem “Hoa Nha” hướng lên người Thẩm Thiên Úc, bởi vì cô cảm thấy đó là một cái tên vô cùng nữ tính, với Thẩm Thiên Úc anh khí bức người kia hoàn toàn không phù hợp.

Cho nên Từ Tĩnh rất nhanh nhận định rằng cô gái tên Hoa Nha này chính là người Trần Hạ Sinh thầm mến!

Thử xem tin nhắn kia, Trần Hạ Sinh trung khuyển thành cái dạng gì, mỗi ngày đều hỏi người ta “Ăn cái gì?” “Đã no chưa? Thiếu quần áo mặc không? Còn tiền không? Không còn anh đưa tiếp cho.”

Không phải thích thì là cái gì?

Từ Tĩnh nhìn thấy một tin nhắn đã soạn xong, thế nhưng chưa gửi đi, nhất thời lòng đùa dai nổi lên, vì thế ngón tay linh hoạt vừa động, tin nhắn

liền được gửi đi.

Sau đó Từ Tĩnh cầm điện thoại đặt vào chỗ Trần Hạ Sinh, nhẹ nhàng rời khỏi.