Dạ Dạ Long Xà Vũ

Chương 15: Trói buộc

Hai tay hai chân ta đều bị trói, tứ chi mở rộng nằm trên giường, vô lực phản kháng.

Đầu ngón tay Long Tô mang theo lạnh lẽo chậm chạp di động trên thân thể của ta, xẹt qua đầu v* qua rốn, chuyển vài vòng nơi thắt lưng mẫn cảm, không chút để ý mà dời xuống phía dưới.

Ta trướng đỏ mặt, giận không thể nhìn chằm chằm hắn, Long Tô không đếm xỉa đến tức giận của ta, không nói gì năm bên cạnh ta, một tay nắm lấy đầu, một tay mang theo ý tứ bố thí mà vuốt ve thân thể ta.

Hắn cao ngạo như vậy, khóe miệng lại mang theo tia mỉm cười chơi đùa.

Ta căng thẳng thân thể, dùng lý trí còn sót lại phản kháng hắn, hết sức tránh hắn.

Mùi cỏ thơm trong không khí ngày càng nồng đậm, ta nhìn vết thương trên vai trái hắn xuất thần: Đoạn kiếm ta cắm trên vai hắn, máu xanh đậm lưu lại trên thân kiếm, ở trên y phục mở ra một mảng vết máu. Lúc đó ta mất đi lý trí, trong lúc mũi kiếm đâm trúng thân thể hắn, đầu óc liền trống rỗng.

Long Tô khẽ cười một tiếng, dùng hai ngón tay bẻ gãy kiếm, phất ống tay áo, đem ta làm hôn mê bất tỉnh.

Sau khi tỉnh lại, phát hiện mình toàn thân trần trụi, bị trói trên giường ở Chính Đức điện.

Long Tô quần áo đầy đủ đứng ở đầu giường, ung dung nhìn ta.

“Có rồi” Long Tô cười một tiếng, thật giống như giải quyết vấn đề gì đó: “Ta biết làm sao để phạt ngươi rồi.”

Ta ngạc nhiên, cả giận nói: “Trẫm làm sai cái gì! Ngươi tại sao xử phạt trẫm!”

Long Tô chỉ bả vai bị thương của mình, cau mày: “Ai làm vậy?”

“Là ngươi làm nhục trẫm trước!” ta không phục.

“Làm nhục ngươi?” Long Tô không hiểu được: “Làʍ t̠ìиɦ là ngươi cho phép ta, sao lại thành vũ nhục rồi?”

Ta tránh tránh, dây trói ngày càng chặt: “Ngươi không nên ở trước mặt Liễn Bất Hoặc!”

“A?” Long Tô cười lạnh một tiếng, nhéo qυყ đầυ Gia Hạp: “Trước mặt Liễn Bất Hoặc thì không được?”

Đau vô cùng! Ta cong đầu gối muốn khép hai chân lại để giảm bớt đau đớn, nhưng vừa mới đọng, dây trói lại thắt chặt, mạnh mẽ tách chân ta ra, thân thể bay lên không, cái mông rời khỏi sàng đan, ta trôi lơ lửng, giống như một con cá nhảy lên khỏi mặt nước.

“Liễn Bất Hoặc đối với ngươi quan trọng như vậy sao?” Long Tô khẽ nheo mắt, con ngươi híp lại, giống như xà ngó chừng ta.

Mồ hôi lạnh xông ra, ngay cả đầu óc cũng lạnh lẽo.. Ta dùng sức nắm chặt quả đấm, móng ta bấm vào lòng tay, dùng cảm giác đau giúp ta giữ vững lý trí, ta đáp, mang theo kɧoáı ©ảʍ trả thù: “Rất quan trọng.”

Long Tô cúi đầu, vẻ mặt có chút mê mang, tựa hồ không thể hiểu được, rồi sau đó hắn chợt cười, ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Gia Hạp: “Đành thôi, vốn chỉ là một tràng giao dịch, ta cần thân thể của ngươi là đủ rồi.”

Hắn chậm rãi rút kiếm ra, máu màu xanh liên tục chảy ra từ vết thương, tia máu li ti phun ra như một bức mành trên không trung.

Ta kinh ngạc nhìn, thân thể giống như bị định trụ, không thể động đậy.

Long Tô cầm đoạn kiếm gãy, một đôi mắt thủy quang liễm diễm nhìn về phía Gia Hạp, lục quang trong tay chợt lóe, đoạn kiếm biến thành một cái ngân châm.

“Ta vốn không muốn đối với ngươi như vậy, nhưng bất đắc dĩ ngươi quá không hiểu chuyện.”

Long Tô dùng ngữ khí châm chọc chống ngực Gia Hạp, khẽ lắc đầu, trong giọng nói mang theo mười phần thương tiếc.

Ta trơ mắt nhìn cái kim kia đâm vào thân thể của ta, vén lên một chút da, rút ra, lại là một châm.

Ta nhịn đau, hỏi: “Ngươi đang làm cái gì vậy?”

“Văn Long.”

(Xăm rồng.)

“Văn Long?”

Tay Long Tô ngừng động tác, một tay khác vuốt ve đầu v* Gia Hạp: “Đây là mắt.”

Đầu ngón tay trượt đến thắt lưng, miêu tả đồ án: “Đây là long trảo.”

Trượt qua bụng đến dương v*t, chỉ vào dương cụ uể oải: “Đây là cái đuôi.”

Ở trên dương v*t vuốt ve mấy cái, sau đó đi tới hậu huyệt, trêu chọc mấy cái, ngón trỏ thình lình đâm vào: “Sai sai, ở nơi này vẽ cái gì nhỉ?”

Ta kinh hãi một tiếng, không phải sợ châm này đau đớn, mà là không thể tiếp nhận – hắn vừa đùa bỡn thân thể của ta, còn muốn để lại ấn ký.

Tựa như đánh dấu cho nô ɭệ vậy.

“Không cần!” ta vừa sợ vừa giận.

“Không cần?”

Long Tô cười lạnh một tiếng, vừa đâm một châm, tay kia mò đến chỗ mẫn cảm trong hậu huyệt của ta: “Ngươi không có tư cách cự tuyệt ta.”

Quầng vυ' chảy ra máu tươi, Long Tô mở ra, nhẹ nhàng mυ'ŧ vào.

Vừa đau vừa tê dại, kɧoáı ©ảʍ tê tê dại dại theo quầng vυ' đánh vào bụng dưới, chỗ mẫn cảm trong hậu huyệt bị ác ý đè xuống, từng cơn kɧoáı ©ảʍ giống như dòng điện đánh vào toàn thân, ta lắc lắc thân thể, tránh né phần kɧoáı ©ảʍ này.

“Cắm tóc xăm mình.”

Long Tô khẽ cười đứng dậy, yêu khí cuồn cuộn giữa hai đầu lông mày, trong mắt biến ảo thành sắc xanh đậm, trong mắt một chút vàng óng ánh, phiếm sắc lạnh.

Cắt tóc xăm mình, đây là biện pháp để cổ nhân tránh giao họa.

(họa do thuồng luồng gây ra)